NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Tưởng Ly liếc nhìn Lục Đông Thâm.

Tính đến lúc này, quan hệ giữa anh và cô vẫn rất mơ hồ, không thể nói rõ. Chuyến đi tới Tịch Lĩnh này cô đã sớm nghĩ đến chuyện anh ắt sẽ bám theo. Nhưng nghe anh nói chắc nịch như vậy ngay trước mặt, cô vẫn rất vui trong lòng.

Nhiêu Tôn ngẫm nghĩ rồi buông một câu: "Được thôi, lúc nào anh cũng có thể xuất phát."

Câu nói khiến Tưởng Ly ngây người.

Lục Đông Thâm nhìn Nhiêu Tôn, đầu mày nhíu lại, ngữ khí không mấy thân thiện: "Tôn thiếu rảnh đến vậy sao?"

"Rảnh, rảnh lắm luôn." Nhiêu Tôn chậm rãi nhấp một ngụm trà, đôi mắt ẩn giấu ý cười: "Hoa Lực không to như Lục Môn, không có lắm chuyện ngấm ngầm đấu đá. Hiện tại, mọi dự án đều đang vận hành ổn định, tôi tự do vô cùng. Duy chỉ có nhà máy ở phía Thương Lăng này, dạo trước có ầm ĩ chút chuyện, nhưng Dương Viễn lợi hại lắm, đã thu về được quyền quản lý, một người ngồi đợi thu tiền như tôi càng không cần lo lắng. Còn lại cả đống thời gian thôi ta đừng lãng phí, tôi cũng nên nghỉ ngơi thoải mái mới được."

Nói nghe mà tức, tóm lại, Lục Đông Thâm quá phiền sự xuất hiện của anh ấy.

Tưởng Ly thì không nhẹ nhàng như anh: "Nhiêu Tôn, Tịch Lĩnh không phải là nơi để nghỉ dưỡng."

Nhiêu Tôn thu lại biểu cảm bắng nhắng, nghiêm túc nhìn Tưởng Ly: "Anh biết, thế nên anh càng phải đi theo." Anh ấy lại nhướng mắt nhìn Lục Đông Thâm: "Chí ít hai người không thể công khai dẫn theo cả một đội ngũ người ngựa hoàng tráng, đúng không?"

Lục Đông Thâm không lên tiếng, nhưng thái độ là mặc nhận.

Đừng nói là đội ngũ người ngựa, ngay cả những người ở bên cạnh Tưởng Ly cũng không thể dẫn theo. Một là chuyện công thức gốc càng ít người biết càng tốt; Hai là mấy người có võ nghệ ở Thương Lăng càng phải đóng đinh bảo vệ nơi này. Bây giờ có không ít kẻ đang chăm chăm theo dõi mọi động tĩnh ở Thương Lăng, họ càng đi nhẹ nhàng càng an toàn; Ba là không cần thiết phải khiến người khác bị dây vào chuyện này, đây mới là điểm mấu chốt. Tịch Lĩnh là một nơi thế nào, bên trong rốt cuộc chứa đựng nguy hiểm gì, không ai có thể dự liệu được. Dù là anh hay Tưởng Ly cũng vậy, đều không phải loại người kéo theo người khác để họ lấy mạng lót đường.

Nhiêu Tôn thấy vậy, trong lòng càng thêm chắc chắn, hắng giọng nói: "Lục Đông Thâm, người của Lục Môn sẽ không tha cho anh, hành tung của anh sớm muộn cũng sẽ có người biết. Tịch Lĩnh có nguy hiểm hay không tôi chẳng sợ, chỉ sợ rằng một khi có người động thủ với cô ấy, anh lại không thể phân thân. Hai người có giỏi võ hơn nữa cũng vẫn sức mỏng, thêm một người giúp sức là thêm một phần hy vọng chiến thắng. Vì sự an toàn của Tưởng Ly, anh cũng phải để tôi đi theo."

Không hổ danh là những đối thủ đã nhiều lần giao tranh trên thương trường, một câu nói đã đâm đúng điểm yếu của Lục Đông Thâm.

Tưởng Ly thái độ dứt khoát: "Không được."

Ánh mắt Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đều hướng về phía cô.

Sau khi phản đối dữ dội, cô nhất thời cũng không nói ra được lý do gì, khóe miệng giật giật, sắc mặt trông có vẻ không ổn lắm. Nhiêu Tôn nhìn cô một lúc lâu, bất thình lình nói: "Hạ Hạ, bi kịch sẽ không tái diễn lần nữa đâu. Em nhìn cho rõ, lần này đi cùng em là anh, còn có Lục Đông Thâm."

Bàn tay đặt trên bàn trúc của Tưởng Ly hơi run rẩy.

Được Nhiêu Tôn thức tỉnh, Lục Đông Thâm hiểu ngay nguyên nhân Tưởng Ly phản đối.

Chuyến đi Gobi năm đó mãi mãi là cơn ác mộng của cô.

Lục Đông Thâm khẽ thở dài, kéo tay cô qua, dịu dàng nắm lấy: "Nhiêu Tôn nói đúng, đi Tịch Lĩnh chúng ta không thể cờ trống rầm rộ, như vậy sẽ tăng lên không ít nguy hiểm chưa xác định. Nếu thật sự gặp phải hiểm nguy, thêm sức mạnh của một người cũng tốt."

Tưởng Ly không nói gì, chỉ mím chặt môi.

Nhiêu Tôn thấy cô không tiếp tục phản đối, thầm thở phào trong lòng, hỏi Lục Đông Thâm: "Cần chuẩn bị những gì? Chúng ta chia ra hành động."

Lục Đông Thâm là người cho dù mất nửa tính mạng vẫn sinh tồn được nơi hoang dã, thế nên đối với anh, không cần chuẩn bị quá nhiều thứ phức tạp. Nhưng lần này vì có Tưởng Ly nên mọi dụng cụ đi rừng đều phải chuẩn bị đầy đủ.

"Mọi vật phẩm, nguyên liệu, thuốc men, dụng cụ phòng bị để trong túi cấp cứu tôi sẽ chuẩn bị. Thứ ăn, nước uống, dầu khí, cậu chuẩn bị đầy đủ. Ngoài ra..." Lục Đông Thâm ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Có một chuyện chỉ có thể là cậu làm. Cả ba chúng ta phải làm lại chứng minh thư, tuy rằng chúng ta lái xe tới đó, nhưng lỡ như ở lại một nơi nào cũng cần chứng minh thư."

Nhiêu Tôn hiểu.

Ngay sau đó, Lục Đông Thâm bắt đầu vẽ tuyến đường theo vị trí đã đánh dấu trên bản đồ, nhấn thêm một vài nơi khá an toàn có thể tạm dừng chân. Anh đề nghị ban ngày cố gắng đi đường lớn, đi thật nhanh. Tới tối không cần cưỡng ép lái xe, khi cần nghỉ ngơi thì nhất định phải nghỉ ngơi.

Trong lúc Nhiêu Tôn thảo luận tuyến đường với Lục Đông Thâm, Tưởng Ly ngồi bên lắng nghe, không nói câu nào.

Trong lòng cô đan xen muôn vàn cảm xúc.

Cô không biết một khi bước vào hành trình này sẽ có ý nghĩa gì, cũng không biết thứ chờ đợi họ sẽ là gì.

Tịch Lĩnh, vùng núi hoang dã mắc trong trái tim Tả Thời mãi mãi không thể vượt qua ấy, họ đang định tiến đến.

Số phận dồn ép họ tới đường cùng, họ cũng buộc phải quyết đấu một lần.

***

Khoảng thời gian này, Dư Mao cứ chờ đợi mãi một người.

Mỗi ngày bình minh thức dậy, sau khi rửa qua loa mặt mũi, cậu lại ra trước cửa nhà ngồi, nhìn về phía cổng lớn ngồi suốt cả buổi sáng. Sau đó, sự chờ đợi này kéo dài suốt một ngày. Mẹ của Dư Mao ngày nào cũng oán thán: Không chịu ra chợ phiên đổi ít muối về đây, sao không đi cho dê ăn, mái nhà mưa dột cả rồi...

Thời gian này mưa rầm rì suốt.

Có lúc ào ào, có lúc rả rích, liên tục không ngừng không nghỉ. Nhưng cũng may, hôm nay mưa đã tạnh.

Lúc trèo lên mái nhà, Dư Mao nghĩ, sao người ấy mãi không đến nhỉ? Chẳng phải đã hứa hẹn cậu sẽ dẫn đường đi tìm Thái Tuế sao?

Cậu còn nhận tiền rồi nữa.

Dư Mao thở dài, kéo một đầu vải dầu cho bằng.

Lúc đó khi nhắc đến tiền, cậu cũng không có ý gì khác, chỉ nghĩ có thể thêm chút gạo, chút mỳ cho gia đình là được. Nhưng đối phương lại đưa cho cậu một khoản tiền không hề nhỏ.

Cả đời này cậu chưa từng cầm nhiều tiền đến thế, vậy nên lòng cứ hỗn loạn thấp thỏm.

Khi bò xuống khỏi mái nhà, Dư Mao sầu não. Nếu người ấy mãi không đến tìm, vậy khoản tiền này phải làm sao?

Cứ tiêu như thế, hình như không phải đạo...

***

Lều bạt, túi ngủ, đệm chống ẩm, bếp, các dụng cụ liên lạc ứng cứu khẩn cấp, các loại thuốc men, vũ khí trong túi cấp cứu, con dao Thụy Sỹ tiện mang theo bên người cùng các dụng cụ phòng thân, dụng cụ chiếu sáng... đều được Lục Đông Thâm chuẩn bị đầy đủ trong khoảng nửa ngày tại thành phố, trong đó quan trọng hàng đầu là điện thoại vệ tinh.

Ở bên kia, Nhiêu Tôn cũng hành động nhanh chóng. Đừng thấy anh ấy sinh ra trong gia đình giàu có, tuy rằng kinh nghiệm sinh tồn bên ngoài không bằng Lục Đông Thâm, nhưng cũng không thể xem thường. Anh ấy chuẩn bị đồ ăn cố gắng có thời hạn sử dụng dài ngày, tiện mang theo, đồng thời còn chuẩn bị thêm hai thùng rỗng, một khi vào khu không người không tìm được trạm xăng, thì có thể sử dụng chúng.

Đồng thời lúc này, chứng minh thư tạm thời của ba người họ cũng đã về tay.

Tưởng Ly làm công việc kiểm tra, xem còn gì sót lại không.

Cứ như vậy, một chiếc ô tô việt dã được nhét đầy, đêm xuống, họ từ Thương Lăng xuất phát.

Sau khi lên đường, trái tim Tưởng Ly cứ đau mãi.

Lục Đông Thâm lái xe, Tưởng Ly ngồi ghế lái phụ, Nhiêu Tôn được nhàn, nằm dựa vào ghế sau chơi trò "Xiaoxiaole". Vẫn là Tưởng Ly gợi ý cho anh ấy. Sau khi biết Tưởng Ly đã qua được 1200 cửa, anh ấy dốc sức đuổi theo. Anh ấy hăng hái xung trận, qua cửa liên tục, dự định sẽ kéo vị trí top đầu của cô xuống.

Lục Đông Thâm thấy Tưởng Ly cứ ngồi ôm ngực, bèn tò mò hỏi cô có chuyện gì. Cô nhìn xung quanh xe một lượt rồi thở dài: "Ngồi xe quá phí đi."

~Hết chương 432~

Bình luận

Truyện đang đọc