NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Khi Tưởng Ly đi ra khỏi Lâm khách lầu, hoàng hôn đã đè nặng xuống bầu trời. Một vài tia nắng ban ngày khó khăn lắm mới xuyên qua được tầng mây giờ lại khuất dạng, mây mù mịt hơn không ít.

Cô đứng trên bậc thềm nhìn ngắm bầu trời. Gió thổi qua, trong không khí ngoài mùi thịt nướng và ngoài mùi củi lửa thoảng qua còn sót lại từ tối hôm trước thì còn một mùi lạnh lẽo. Xem ra, tuyết cũng chỉ tạm ngưng lặng.

Tưởng Tiểu Thiên thấy Tưởng Ly đi ra, vội vàng kéo cửa xe chờ đợi.

Tưởng gia nhà cậu xưa nay chỉ thích mặc áo dài, hôm nay cũng không ngoại lệ. Một chiếc áo dài màu trắng be, trông dịu nhẹ hơn nhiều so với cả cây trắng toát tối hôm qua, cổ tay áo được thu chặt, cổ hơi dựng cao, bên ngoài có đính thêm một đoạn lụa trắng bạc, trên dải lụa có những hoa văn hình hoa in chìm. Không thể nói rõ là kiểu hoa văn gì, thoạt nhìn giống như lông phượng, được đính thành ba hàng, che đi gió lạnh.

Ngoài cùng vẫn là một chiếc áo khoác gió lông cáo dùng cho mùa đông. Lông cáo màu xám bạc tôn lên mặt lụa màu đen, thần thái hoàn toàn áp đảo.

Tưởng Tiểu Thiên chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy lòng đầy tự hào, Tưởng gia nhà cậu xinh đẹp biết bao.

Tưởng Ly đi tới trước xe, liếc nhìn nhanh về phía sau. Có xe đi theo, là đám Răng trăng, một đội ngũ bảo vệ rất rầm rộ. Cô nói với Tưởng Tiểu Thiên: "Em đi theo chị là được rồi, những người khác ở lại cả đi."

"Hả?"

Tưởng Ly không nói nhiều lại, cúi đầu bước lên xe.

Quán bar Meet còn chưa đến giờ kinh doanh, nơi này càng về tối càng náo nhiệt.

Khi xe đi tới trước cửa quán bar, trời đổ tuyết thực sự. Trận tuyết này còn to hơn hôm qua, dày đặc như lông ngỗng vậy.

Tưởng Tiểu Thiên đỗ xe cẩn thận sau đó bước xuống, giương ô đi qua mở cửa.

Tuyết rơi thì trời lặng gió, không có gió thì không khí cũng im ắng.

Tưởng Ly nhìn tấm biển của quán bar qua lớp tuyết trắng lất phất. Vẫn không khác gì trước kia, cột trụ cao cao, nhưng tên quán lại được gác trên một bức tường trông không mấy nổi bật. Chỉ là một chữ Meet đơn giản, không có đèn nháy. Khi về đêm, chữ Meet sẽ được chuyển thành màu xanh lam, yên lặng nằm đó, không khoa trương, không tráng lệ.

Hồi Meet mới được khai trương, nguyện vọng ban đầu của Đàm Diệu Minh là muốn mở một quán bar trong sạch, uống rượu chuyện trò yên tĩnh giữa tiếng nhạc Jazz hoặc là nhạc Country của Mỹ. Nói cho cùng, Đàm Diệu Minh là một người đàn ông đầy tình cảm.

Nhưng việc chẳng được như người ta mong muốn. Khi Đàm Diệu Minh bước chân vào Meet lần nữa, bên trong đã là những điệu nhảy cuồng điên ma mị. Đủ các loại thanh thiếu niên mắt xanh mỏ đỏ chiếm lĩnh địa bàn, gõ trống, chơi DJ, hét hò ầm ĩ tạo thành một đám hỗn loạn. Đàm Diệu Minh lên cơn phẫn nộ: Trò gì đây chứ, sau đó thì phủi tay bỏ đi.

Khi ngang qua cửa, có lẽ anh vẫn không vượt qua được chướng ngại tâm lý nên đã sai người gỡ đi những tấm biển hoảng kim rực rỡ mà chỉ khắc một chữ Meet vào tường, thể hiện sự khiêm tốn. Từ đó về sau, Đàm Diệu Minh thường xuyên lộ mặt tại Hoàng Thiên nhưng không hề bước chân vào Meet, có lẽ vì cảm thấy mất mặt.

Nhưng Tưởng Ly lại thích Meet hơn.

Tràn ngập mùi vị đường phố và sức sống của giới trẻ. Những người tới đây không cần phải chứng minh thân phận hay tài sản. Không vui thì tới đây làm một ly bia bom. Vui thì chạy lên sân khấu cùng hát vui vẻ.

Cô nói với Đàm Diệu Minh, Meet ôn hòa hơn Hoàng Thiên rất nhiều. Hoàng Thiên chia người ta làm dăm ba loại, nhưng ở trong Meet, mọi người đều như nhau.

Đàm Diệu Minh mỉm cười nói với cô: Con người sinh ra đã không bình đăng. Khi con người đứng ở đỉnh cao của chuỗi thức ăn đã định sẵn sẽ bị phân hóa cấp bậc.

Cô không thích như vậy.

Đàm Diệu Minh mỉm cười xoa đầu cô và nói: Tiểu nha đầu thích nơi náo nhiệt là chuyện rất bình thường. Nếu không phải có đám Phù Dung kéo em theo thì đến cửa lớn của Hoàng Thiên em cũng chẳng vào.

Cô đắc ý lắm: Đương nhiên rồi, họ đều là các cô gái của em.

Quá khứ như mây khói trôi xa.

Tưởng Ly hít sâu một hơi, trong khoang mũi toàn là mùi gió tuyết lạnh lẽo, lúc nào cũng nhắc nhở cô: Đàm Diệu Minh đã không còn, tất cả thủ đoạn giang hồ đều do cô làm chủ.

"Đi đi." Cô dặn dò Tưởng Tiểu Thiên.

Tưởng Tiểu Thiên gật đầu, đưa ô cho Tưởng Ly, một mình đi vào Meet.

Trước cửa quán bar có hai người đàn ông cao lớn thô kệch đang đứng, xem ra chính là thuộc hạ của Ấn Túc Bạch, một trong số họ đón lấy phong bì của Tưởng Tiểu Thiên sau đó quay người đi vào trong.

Tưởng Tiểu Thiên lại chạy về bên cạnh Tưởng Ly, tiếp tục che ô cho cô.

Rất nhanh, người đàn ông đó cầm phong bì quay lại, tiến đến chỗ họ và nói: "Anh Bạch hiện đang không tiện gặp khách, hay là chúng ta đổi sang hôm khác đi."

Vừa nghe xong, Tưởng Tiểu Thiên liền tức giận: "Bảo Tưởng gia của chúng ta đợi, hắn chán sống rồi chắc? Cũng không chịu nghe ngóng xem..."

"Tưởng Tiểu Thiên." Tưởng Ly khẽ lên tiếng, sắc mặt bình thản: "Đợi đi."

"Gia!" Tưởng Tiểu Thiên ngỡ ngàng.

Tưởng Ly vẫn rất điềm đạm.

Tưởng Tiểu Thiên ra sức mím môi, hơi đổ người về phía trước, vươn tay chọc chọc vào ngực người đàn ông: "Nói cho anh Bạch của mấy người biết, tốt nhất nên biết điều một chút."

Người đàn ông không nói gì, quay người đứng về phía cửa quán bar.

Cứ như vậy, họ đợi khoảng hai mươi phút. Tưởng Tiểu Thiên che ô đến nỗi tay đỏ ửng rồi: "Gia..."

"Đi hỏi."

Tưởng Tiểu Thiên lạnh run người, lập tức chạy bộ qua.

Thông báo nói tạm thời vẫn chưa thể gặp khách.

"Đợi thêm." Tưởng Ly hạ lệnh.

Tưởng Tiểu Thiên cố nén giận, hạ thấp giọng nói với Tưởng Ly: "Chúng ta không cần phải chịu khổ chịu sở như vậy. Ấn Túc Bạch là cái thá gì chứ. Chúng ta đều là người của Đàm gia, làm vậy quá mất thể diện."

Tưởng Ly không lên tiếng.

Người đàn ông đứng trong cánh cửa ban đầu không cảm thấy gì. Về sau thấy Tưởng Ly không chịu đi, cứ đứng sững dưới chiếc ô đen. Dưới màn tuyết trắng, trông cô vẫn vững vàng tĩnh mịch. Hai người họ cảm thấy có chút thành ý bèn thì thầm to nhỏ.

"Cô gfái này được đấy, trên người có sự mạnh mẽ."

"Lúc tôi theo anh Bạch của chúng ta tới Thương Lăng từng nghe nói về cô ấy, rất có lai lịch."

"Vậy phải làm sao? Anh Bạch..."

Tưởng Tiểu Thiên lại tiến lên, tỏ ý với họ. Hai người họ lập tức im miệng, chưa nhận được thông báo của đại ca dĩ nhiên không dám tùy tiện, họ bèn lắc đầu với Tưởng Tiểu Thiên.

Cơn giận của Tưởng Tiểu Thiên bùng lên, cậu tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Gia à, thằng nhóc đó rõ ràng đang nghĩ chúng ta rảnh rỗi."

Còn một câu cậu chưa nói ra. Trước kia cậu luôn cảm thấy gia là người gai góc, làm việc dứt khoát thẳng thắn, bây giờ bị sao vậy? Chắc chắn là vì ở Bắc Kinh lâu, máu và tính cách trong người cũng biến mất rồi.

Đang nghĩ, Tưởng Ly bèn hỏi cậu một câu: "Xem thời gian đi."

Tưởng Tiểu Thiên rút di động ra, bật sáng màn hình. Tưởng Ly liếc nhìn rồi lãnh đạm nói: "Đi thôi."

Tưởng Tiểu Thiên sững người, nghĩ rằng cô chuẩn bị đánh trống lui binh trở về Lâm khách lầu. Cậu đang định đề nghị bảo Dương Viễn hoặc Nhiêu Tôn tới giúp đỡ thì đã thấy Tưởng Ly di chuyển thẳng về phía cửa quán bar. Cậu thấy vậy, máu huyết dâng trào, lập tức đi theo che ô.

Hai người đứng trước cửa quán bar không ngờ cô bỗng dưng tiến tới, dáng vẻ có phần muốn xông thẳng vào trong, lập tức ngăn lại: "Đã nói với hai người rồi, anh Bạch bây giờ không tiếp khách."

Ánh mắt Tưởng Ly hờ hững, thậm chí cô còn không nhìn họ mà nhìn thẳng về phía trước: "Ai tới đây cũng đều là khách, đến giờ mở cửa của mấy người rồi đấy."

Hai người họ sững sờ, lần lượt cúi đầu xuống xem giờ. Sáu giờ tối, quả đúng là đã tới giờ mở cửa. Khi họ ngẩng đầu lên, Tưởng Ly đã biến mất từ lúc nào.

~Hết chương 369~

Bình luận

Truyện đang đọc