NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Cô nói với họ: Sản nghiệp của Đàm gia, tôi có thể thu lại bao nhiêu sẽ cố gắng thu về, sau này mọi người có chuyện cũng có thể tới tìm tôi. Nhưng từ nay về sau đừng gọi tôi là Tưởng gia nữa, gọi tôi là Tưởng Ly được rồi.

Đàm gia qua đời, còn ai có thể xứng với tiếng "gia" này nữa chứ?

Nhưng người Thương Lăng nhìn thấy cô vẫn gọi cô một tiếng "Tưởng gia". Tưởng Tiểu Thiên nói: Mọi người đều đang cảm ơn chị đấy, nếu không có chị âm thầm lấy về các sản nghiệp của Đàm gia, thì còn rất nhiều người phải tiếp tục chờ đợi một công việc.

Lúc trước Đàm Diệu Minh có không ít sản nghiệp ở Thương Lăng, thuê mướn chủ yếu là người bản địa. Sau này sản nghiệp bị tịch thu, không ít người cũng trong tình trạng thất nghiệp tạm thời, phải đi nơi khác tìm việc.

Đối với các sản nghiệp đã từng bị thu mua, ngoài các sòng bạc ngầm không thể kinh doanh một cách công khai ra thì các ngành nghề kinh doanh trong sạch khác và các bất động sản đều được tiến hành bán đấu giá, số tiền thu về phải giao nộp vào kho bạc nhà nước.

Khi còn ở Bắc Kinh, cô đã nghe Tưởng Tiểu Thiên nói về tin tức này, thế nên cô đã nghĩ thu lại được phần nào tốt phần ấy. Các tài sản Đàm Diệu Minh sang tên cho cô, cô không lấy một phần. Thứ nộp lại thì nộp lại, phần làm từ thiện thì làm từ thiện. Chỉ cần là chuyện có lợi cho việc thu mua sản nghiệp của Đàm Diệu Minh, cô đều sẽ làm.

Cô bỏ ra tất cả mọi khoản tích góp của riêng mình. Cả một phòng toàn túi xách hàng hiệu, trang sức, quần áo, thứ gì bán được cô đều bán cả, đưa hết tiền cho Tưởng Tiểu Thiên đi lo liệu. Cô tự nhận thấy mọi việc mình làm rất kín đáo, không ngờ đã bị Lục Đông Thâm biết rõ.

Một phần sản nghiệp của Đàm gia đã lấy lại được, có một số sản nghiệp phải giảm giá để chuộc lại những phần khác. Mảnh đất đầu tư chung với Trường Thịnh ở quận Xuyên Dương cô không thể lấy lại được, các dự án kinh doanh dạng lớn cô cũng không có tư cách tranh giành, nên đành chấp nhận. Nhưng việc bảo đảm có thể mua được một số sản nghiệp nhỏ giúp đỡ cho dân địa phương thì không khó.

Có bảy phần sản nghiệp bị lỗ giá, trong đó bao gồm: Hoàng Thiên, Lâm khách lầu, quán bar Meet. Bốn sản nghiệp khác lần lượt là những sản nghiệp đã được Đàm gia giành về từ tay Long Quỷ: Vọng giang lầu, Thiên hỷ hội, Lạc đô và Thiên thành phú.

Thiên hỷ hội là một sòng bạc ngầm, thế nên phải đóng cửa vĩnh viễn, không được bán đấu giá.

Nhưng điều khiến Tưởng Ly thấy rất khó hiểu chính là Hoàng Thiên.

Năm xưa Hoàng Thiên có thể nói là đã được liều mạng bảo vệ. Trước khi đi, cô giao lại cho Ngũ ca quản lý. Nhưng không ngờ mới đó đã bị người khác giành quyền kiểm soát. Ngũ ca né tránh không gặp mặt, đến điện thoại của cô cũng không nhận.

Cô dốc hết tâm sức để điều tra ông chủ đứng phía sau nhưng cũng vô ích, nói chi tới việc trao đổi mua lại. Nhưng ngay khi cô trở về Thương Lăng không lâu, có một ngày, Tưởng Tiểu Thiên đã hưng phấn lao tới nói với cô: Bao gồm cả Hoàng Thiên, Lâm khách lầu, Vọng giang lầu, Lạc đô đều được nhả ra rồi.

Nhả ra tức là có hy vọng mua về, quả không sai, lần này họ mua lại rất nhẹ nhàng và thoải mái.

Thế nên cũng đừng trách Tưởng Tiểu Thiên hưng phấn. Bốn nơi này cực kỳ khó mua lại, trước đó còn hoàn toàn không tìm được người bàn thảo.

Tưởng Ly mơ hồ cảm thấy trong này còn có chuyện. Cô gạn hỏi Tưởng Tiểu Thiên, Tưởng Tiểu Thiên quanh co nói với cô: Gia, chị quan tâm việc ông chủ đứng sau nghĩ thế nào làm gì, thu về lại được là được rồi. Thời buổi này, nói trắng ra cũng chỉ vì tiền thôi mà, bây giờ quan trọng là Thiên thành phú và quán bar Meet.

Không sai, vẫn còn một trận cần phải đánh.

Hai nơi này vấn đề không phải là không thu mua được mà coi như đã bị người ta nuốt trọn rồi.

Theo lời giới thiệu của Tưởng Tiểu Thiên, là một thế lực mới nổi lên ở Thương Lăng. Người đứng đầu tên là Ấn Túc Bạch. Lúc trước khi thanh tra các sản nghiệp, Thiên thành phú với tư cách là một club không trong sạch lắm nên vẫn luôn bị Đàm Diệu Minh đóng cửa, thậm chí lúc đó Long Quỷ tuy đã ký vào hợp đồng chuyển nhượng nhưng trên thực tế cũng chưa được Đàm Diệu Minh thu nạp vào trong phạm vi các sản nghiệp. Có lẽ khi ấy anh ấy chỉ coi như răn nặng phạt nhẹ Long Quỷ, thực tế là không ưng ý Thiên thành phú.

Một nơi nữa cũng đồng thời không lọt vào mắt Đàm Diệu Minh là quán bar Meet. So với các sản nghiệp có thể kiếm được tiền của Đàm Diệu Minh mà nói, quán bar này không đáng nhắc đến, bản thân Đàm Diệu Minh cũng không quan tâm.

Thế nên, hai nơi đó cũng coi như cá lọt lưới.

Nhưng Tưởng Ly không thể coi chúng như những quân cờ phế, thu về dọn dẹp lại, đổi tên cũng vẫn phục vụ được mọi người. Kết quả, vào thời điểm hỗn loạn lúc đó, hai nơi ấy đã bị một đám người chiếm làm của riêng. Dẫn đầu chính là người tên Ấn Túc Bạch đó.

Lai lịch nghe cũng được.

Nghe nói có một vài thế ở khu Quảng Châu, nếu không cũng chẳng dám chạy tới Thương Lăng ngang nhiên kênh kiệu.

Ấn Túc Bạch, đọc tên có vẻ khó khăn, nhưng nghe ra cũng rất có văn hóa.

Tưởng Ly chưa từng gặp qua Ấn Túc Bạch, không biết anh ta tròn hay méo. Cô chỉ cầm một tờ giấy đen, cắt một hình đầu người dán lên tường, sau đó phi một dao qua. Lưỡi dao bén nhọn xuyên thủng đầu người găm mạnh vào tường.

Vị trí đâm xuyên đầu người chính là ấn đường.

Ấn Túc Bạch?

Tưởng Ly cười khẩy, gọi anh ta là "Ấn đường đen" thì thích hợp hơn.

Sau này cô có tới Thiên thành phú một lần, vẫn đang hát ca nhảy múa thái bình. Trong đó, cô nhìn thấy Phù Dung.

Khi trở về Lâm khách lầu, cô nói với Tưởng Tiểu Thiên: Thiên thành phú và Meet, chết cũng phải giật về.

Tưởng Tiểu Thiên trả lời dứt khoát: Chúng ta có người có tiền, còn sợ Ấn Túc Bạch hay sao?

Có người thì cô hiểu, dẫu sao thì những người từng theo Đàm gia hiện giờ rải rác ở Thương Lăng cũng không ít, từ không khí đón tiếp ngày trở về cũng có thể nhận ra.

Nhưng có tiền ư?

Tưởng Ly nghi vấn nhìn Tưởng Tiểu Thiên, hỏi nó tại sao lại nói là có tiền? Tưởng Tiểu Thiên ấp úng một lúc lâu, bèn buông một câu: Chị cũng đừng coi thường em, bây giờ em ít nhiều cũng có thể độc lập làm ăn nên chị cũng đừng lo lắng vấn đề tiền bạc.

Việc độc lập làm ăn thì Tưởng Ly tin tưởng. Hôm đó đứng trước mặt mọi người, Tưởng Tiểu Thiên cũng rất có thần thái của một ông chủ con, ngay cả đám Đầu hổ cũng phải gọi nó một tiếng "Anh Thiên".

Ban đầu khi quay về Thương Lăng, Tưởng Ly lúc nào cũng cẩn thận, dù sao thì lúc trước cô gần như trốn khỏi Thương Lăng, hơn nữa còn mang danh từng bị điều tra, thế nên rất nhiều lúc cô không dám lộ mặt.

Nhưng lâu dần, động tĩnh gì cũng không có, cô không khỏi có phần khó hiểu.

Tưởng Tiểu Thiên nghe sự khó hiểu của cô xong bèn ôm bụng cười ngặt ngoẽo, nói với cô: Lúc trước là trên tỉnh phối hợp điều tra chuyện của Đàm gia. Tổ điều tra đã trả lại hồ sơ lâu rồi. Hơn nữa, chị còn hoàn toàn trong sạch, tiền bạc nộp lại cũng nộp rồi, quyên đi cũng quyên rồi, bây giờ còn điều tra chị chuyện gì chứ? Quan trọng hơn là...

Câu cuối cùng nó khựng lại không nói tốt. Tưởng Ly hỏi nó quan trọng là gì? Nó cười trừ hì hì, ngẫm nghĩ rồi nói: Quan trọng là, Chính phủ đang muốn phát triển kinh tế khu vực này mà, đúng không?

Tưởng Tiểu Thiên chỉ nói lời ngoài mặt, Tưởng Ly dĩ nhiên nghe ra. Nhưng dù cô hỏi thêm thế nào, nó cũng không đáp. Cô mơ hồ cảm thấy việc mình có thể sống bình an ở Thương Lăng trong một thời gian dài, phần Tưởng Tiểu Thiên chưa nói hết kia mới là mấu chốt.

Hoàng Thiên được mở cửa trở lại.

Tưởng Ly cố tình làm cho ầm ĩ rầm rộ.

Quả nhiên, người của Ấn Túc Bạch tới làm loạn gây chuyện. Khi Tưởng Ly đang chuẩn bị gặp họ, không ngờ Nhiêu Tôn lại đến. Điều càng khiến cô ngạc nhiên hơn là Dương Viễn cũng đến cùng anh.

Hai người họ đều dẫn theo thuộc hạ, cực kỳ ngông nghênh, chỉ riêng lẵng hoa chúc mừng cũng đã xếp đầy trước cửa Hoàng Thiên.

Khi Tưởng Tiểu Thiên chạy ra ngoài, người của Ấn Túc Bạch đều biến đi đâu mất. Nó miêu tả lại cho Tưởng Ly một cách sống động như thật: Một người là Thái tử gia kinh thành, một người là Phó tổng của Skyline đều đứng đực trước cửa Hoàng Thiên, còn ai dám làm loạn chứ?

Về sau, Tưởng Ly mới biết Hoa Lực và Skyline hợp tác giai đoạn hai, Nhiêu Tôn tham gia vào dự án năng lượng ở Thương Lăng.

Dương Viễn với tư cách là người chịu trách nhiệm dự án này, dĩ nhiên có rất nhiều công việc. Nhưng điều khiến Tưởng Ly khó hiểu là anh ấy vẫn dành ra được thời gian, thi thoảng tới tìm cô.

Ôn chuyện cũ ư?

Thái độ của Tưởng Ly rõ ràng là không muốn ôn chuyện với anh ấy. Nhưng Dương Viễn hình như thật sự "bị cận". Dù cô bận rộn hay nhàn nhã, anh ấy vẫn ngồi đó, tự khởi động hình thức nói chuyện một mình.

Chẳng qua là nói đến Lục Đông Thâm.

Dưới những câu lải nhải của Dương Viễn, tình hình gần đây của Lục Đông Thâm, Tưởng Ly đều nghe rất rõ ràng...

~Hết chương 362~

Bình luận

Truyện đang đọc