NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Tưởng Ly nâng mặt anh lên, cười tươi như hoa: "Em thích anh nghe lời như vậy." Dứt lời, cô đứng lên đi vào bếp.

Lúc ra, trong tay cô có thêm một chiếc bát lưu ly. Khi cô đưa cho Lục Đông Thâm, anh không nói một lời, ngửa cổ uống cạn.

Là dịch mật hoa.

Tưởng Ly đặt cái tên này. Nói theo lời của cô, thứ trong bát này mới thật sự là "bách hoa mật" đúng nghĩa, là mật được lấy từ nhụy của trăm loại hoa, hơn nữa đều là những loại nhụy uống nước suối mà phát triển, ít nhưng chất lượng. Sau đó uống với nước suối hơi ấm, mùi hương có thể khiến người ta sảng khoái tinh thần, lâu dần còn có thể bài tiết độc tố trong cơ thể và điều hòa bệnh lý.

Sau khi trở về Lục Môn, mỗi tối, Tưởng Ly lại phục vụ một bát dịch mật hoa. Lục Đông Thâm cũng cực kỳ tin tưởng cô, chỉ cần là thứ cô đưa để ăn uống, anh đều không nghi ngờ, thậm chí còn không buồn hỏi, bảo uống là uống, vì vậy Tưởng Ly thường xuyên khen ngợi anh: Ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Tắm rửa xong, Lục Đông Thâm đưa cho Tưởng Ly một hộp quà, được anh mang về lúc tan ca. Tưởng Ly đón lấy, mở ra xem thì đó là một chiếc váy Tây xinh xắn màu nude, thiết kế đơn giản, thoải mái, sự nhã nhặn của màu sắc không mang tính công kích, duy chỉ có vị trí trên ngực thiết kế thêm một viên kim cương cùng màu, tinh xảo vô cùng.

Lục Đông Thâm bảo cô mặc thử xem sao.

Tưởng Ly cũng không quá kỳ lạ. Tuy rằng thường ngày Lục Đông Thâm bận rộn, nhưng chuyện tặng quà anh làm rất thường xuyên. Cứ tính riêng đống quần áo trong tủ của cô, có rất nhiều bộ được anh bảo dừng xe lại mua khi tài xế đi ngang qua một cửa hàng nào đó, anh rảnh rang ngước mắt lên và thấy đẹp.

Anh biết, cô không quá cố chấp với những loại trang phục đắt giá. Trước kia sống quá xa hoa, bây giờ cô lại càng coi trọng việc nó có thích hợp với mình không. Cô tuyệt đối tin tưởng thẩm mỹ của Lục Đông Thâm. Ví dụ như chiếc váy tối nay, không khoa trương mà lại đặc sắc, chủ yếu là chất vải và màu sắc rất tuyệt, tôn lên làn da trắng trẻo nõn nà.

Nhưng bộ váy này có vẻ không giống như được mua một cách tùy tiện. Xét từ độ xa xỉ, chất vải tốt xấu, thậm chí không cần chạm tay vào, chỉ cần nhìn qua cô cũng biết, giá của nó không hề rẻ.

Sau khi thay xong, Tưởng Ly hỏi rõ nghi hoặc trong lòng: "Cần tham gia hoạt động gì đó sao?"

Cô không phản cảm khi ngày này tới. Trên thực tế, kể từ khi quyết định làm vợ Lục Đông Thâm, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Dâu trưởng của Lục Môn sẽ không thể ở lỳ trong nhà kính như một bông hoa được, sẽ phải đối mặt với miệng lưỡi thế gian. Trước kia cô còn được tạm nghỉ là vì Lục Đông Thâm chưa ngồi lên vị trí cao nhất. Bây giờ, e là những tháng ngày thảnh thơi sẽ mỗi lúc một ít hơn.

Kỳ thực mấy ngày qua đã liên tục có không ít vị phu nhân này, tiểu thư kia tới, đều bị quản gia viện đủ mọi lý do để từ chối tiếp đón. Tâm tư của họ sao Tưởng Ly không hiểu rõ, chỉ là tránh được lúc nào hay lúc ấy mà thôi.

Lục Đông Thâm tiến lên, hai tay nhẹ nhàng giữ bả vai cô rồi trượt dần xuống, theo đà ôm cô vào lòng, ngắm cô trong gương: "Buổi họp báo, em tham gia cùng anh."

Tưởng Ly sững người.

Lục Đông Thâm thu chặt cánh tay lại: "Cũng nên để mọi người chính thức làm quen với em rồi."

Tưởng Ly nhìn anh hồi lâu: "Anh thật sự đã... chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi ư?"

Lục Đông Thâm phì cười, hỏi ngược lại: "Em nghĩ sao?"

Nhất thời khiến Tưởng Ly cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.

Cô ở trong gương, đẹp đến hư ảo. Lục Đông Thâm ngắm nhìn một Tưởng Ly như vậy, trong khoảnh khắc tâm hồn cũng đung đưa theo. Anh nói: "Còn nhớ lúc trước Tưởng Tiểu Thiên nói, Tưởng gia của nó mặc váy sẽ rất đẹp. Bé con, sau này em nên thường xuyên mặc váy."

"Chỉ vì nghe lời người khác à?"

"Không." Lục Đông Thâm say mê ngắm cô: "Lần đầu tiên nhìn thấy em mặc váy anh đã nghĩ, cô gái này đúng là yêu tinh." Tai anh lại vòng lên nắm vai cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve qua làn da để hở, bổ sung thêm một câu: "Một cô yêu tinh biết hút hồn người khác."

Tưởng Ly không né tránh, chủ động vòng tay qua cổ anh, cười phong tình: "Em hút hồn anh làm gì, có hút cũng phải hút cái..." Cô kéo đầu anh xuống, ghé môi lên tai anh, thì thầm nốt những lời chưa nói hết, sau đó che mặt, xấu hổ ngó anh.

Hơi thở của Lục Đông Thâm hơi dồn dập. Anh nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt như có sóng đen cuồn cuộn. Lát sau, anh chuyển tầm nhìn xuống bả vai trần của cô, khàn giọng: "Cầu vai làm cao lên một chút thì đẹp, không nên để em hở vai."

Tưởng Ly nhướng mày: "Không đẹp sao? Cần cổ thiên nga của em là đẹp nhất đó."

"Phải." Lục Đông Thâm thừa nhận nét đẹp của cô, nhưng lại nói thêm một câu đầy ý tứ: "Có điều, tối nay anh lại phải tự kiềm chế bản thân một chút."

###

Có lẽ vì mới mưa nên đến ngày họp báo, bầu trời xanh ngắt như được lọc rửa vậy. Nhiệt độ sau khi lập thu trở nên ôn hòa hơn nhiều, ánh nắng cũng không còn gay gắt và chói mắt nữa.

Khoảnh khắc rực rỡ hơn cả phải nói đến giây phút Tưởng Ly khoác tay Lục Đông Thâm từ trên xe bước xuống.

Tất cả mọi ánh mắt và ống kính đều đổ dồn vào họ.

Tiếng ấn cửa trập máy ảnh ào ào như sóng vỗ, Lục Đông Thâm dẫn cô đi qua khỏi đại dương ấy.

Đây là một buổi họp báo phải đợi rất lâu.

Từ lúc ở đám tang, Lục Đông Thâm đã có lời hứa. Lúc đó đã có không ít phóng viên liên tục suy đoán, thời gian tổ chức buổi họp báo này phải chăng chính là ngày Lục Đông Thâm ngồi lên chiếc ghế quyền lực.

Nhưng cũng có người tỏ thái độ nghi ngờ, nhất là khi Lục Môn rối nùi như một nồi cháo. Cho dù Lục Đông Thâm có bản lĩnh cao tới đâu cũng chưa chắc đã có được sự đồng thuận của Hội đồng quản trị trong lúc còn chưa phục chức.

Chiếc ghế cao nhất của Lục Môn sao có thể được chuyển giao trong im lặng?

Cả giới kinh doanh thậm chí là báo giới đều đang chờ đợi một cơn sóng thần có thể thay đổi hoàn toàn quy tắc trò chơi và kết cấu vòng tròn thương trường.

Cho đến khi họ bất ngờ tuyên bố thời gian diễn ra buổi họp báo. Cho đến khi Lục Đông Thâm với tư cách Chủ tịch đời kế tiếp của Lục Môn xuất hiện công khai trước mọi người, họ mới bất ngờ ý thức được hóa ra cuộc chuyển mình ấy thật sự đã được hoàn thành trong thầm lặng!

Mọi người đều đang suy đoán Lục Đông Thâm làm được bằng cách gì, không ai đoán ra được chút nào.

Không có cơn sóng thần nào vào ngày "đảo chính", nhưng chính vì hôm nay người ngồi trên ghế Chủ tịch là Lục Đông Thâm, mọi người sẽ càng hiểu, cơn sóng thần có thể thay đổi mọi thứ kia chỉ sắp kéo tới.

Với tư cách là Chủ tịch tập đoàn, Lục Đông Thâm đích thân tuyên bố sự điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tương lai của Lục Môn và những kế hoạch thuyên chuyển nhân sự. Trong đó, phạm vi lĩnh vực mà Dương Viễn quản lý có sự thay đổi, một vài dự án mới trọng điểm được giao cho anh ấy, từ đó địa vị của anh ấy trong Hội đồng quản trị cũng cao lên.

Ngoài Dương Viễn ra, Lục Đông Thâm tiếp tục điều nhiệm một vài cán bộ cấp cao của Lục Môn tới các ngóc ngách trên bản đồ sản nghiệp. Mọi người nhìn xong đều hiểu, có câu "một đời vua một đời thần" quả không sai. Tuy rằng Lục Đông Thâm chỉ thăng chức cho vài người nhưng mấy người đó tám, chín phần đều là tâm phúc của anh.

Điều khiến mọi người căng thẳng thần kinh nhất là Cận Nghiêm cũng tới.

Thân phận của Cận Nghiêm bày ra đó. Trong buổi họp báo lần này, Cận Nghiệm vẫn xuất hiện với chức vụ và thân phận như trước. Một người với tư cách là người công bằng, liêm chính nhất trong tập đoàn, sự xuất hiện của Cận Nghiêm khiến mọi người ngửi thấy mùi khác lạ.

Cận Nghiêm không lên tiếng cũng không bày tỏ thái độ. Anh ta chỉ ngồi vào ghế phát biểu. Mọi người không đọc được gì trên nét mặt bình thản. Mà Lục Đông Thâm cũng không nhắc quá nhiều đến anh ta, ngược lại chú trọng hơn tới Tưởng Ly.

"Hạ Trú sẽ đảm nhận chức vụ nhà tạo hương của tập đoàn Lục Môn. Đồng thời, với tư cách là nhân viên cấp cao của tập đoàn và là phu nhân của tôi, cô ấy cũng trở thành một trong những thành viên của Hội đồng quản trị, có quyền quản lý và điều phối mọi tài sản và cổ phần dưới danh nghĩa của tôi."

~Hết chương 604~

Bình luận

Truyện đang đọc