NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu, và mẹ tôi cũng vậy…

Thai Quốc Cường đã tỉnh táo hơn không ít, chí ít khi Nguyễn Kỳ bước vào phòng bệnh, ông ta đang dựa vào đầu giường, trông rất có tinh thần.

Trong phòng còn có Thai Nghiệp Dương, Thai Nghiệp Phàm và Thai Tử Tân. Thai Quốc Cường đồng loạt gọi tất cả họ tới.

Nhiêu Tôn không vào trong mà đứng bên ngoài phòng bệnh, dựa vào bức tường hành lang, ngón tay nghịch qua nghịch lại một điếu thuốc, mãi vẫn không hút. Có những y tá và bác sỹ nữ trẻ trung đi ngang qua đều đồng loạt hướng mắt về phía bóng hình cao lớn mà nổi bật của anh. Ánh mắt anh không hề dịch chuyển, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh, mặc cho các cô gái khác cứ mải miết ngắm mình.

Không lâu sau, tiếng thét điên cuồng của Nguyễn Kỳ đã vọng ra ngoài phòng bệnh. Nhiêu Tôn cho dù không vào trong cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của cô lúc này.

Cũng khó trách, một người lâu nay vẫn cho là kẻ thù giết cha bỗng nhiên lại chính là cha của mình, chuyện này dù là bất cứ ai cũng khó chấp nhận.

Nhiêu Tôn bỗng dưng cảm thấy khó chịu.

Anh ngậm điếu thuốc lên miệng vài lần rồi lại hạ xuống, sau đó thực sự cảm thấy lồng ngực tức dữ dội, anh bèn quay người đi vào nhà vệ sinh hút thuốc.

Phòng bệnh như vừa phải hứng chịu một quả bom nguyên tử.

Nghe xong Thai Quốc Cường thuật lại câu chuyện một lần, Thai Nghiệp Dương và hai người còn lại trợn tròn mắt sửng sốt. Nguyễn Kỳ ngồi bất động trên sofa, ánh mắt như dừng hình. Chỉ có Thai Quốc Cường đau lòng nhìn Nguyễn Kỳ, rất lâu sau mới lên tiếng: “Lúc trước bố ra đi hoàn toàn không biết mẹ con đã mang thai.”

Qua một thời gian rất lâu, Nguyễn Kỳ mới như người tỉnh lại từ giấc mơ, quay đầu sang nhìn chằm chằm Thai Quốc Cường. Trong ánh mắt cô có đau đớn, có sầu não, còn có cả nỗi bi thương không thể nói rõ ràng. Nhịp thở của cô trở nên gấp gáp, cô dằn giọng hỏi từng chữ: “Sao ông dám tự nhận mình là Ngô Trùng mà không biết xấu hổ như thế? Thực tế là, bao nhiêu năm qua ông vẫn mượn danh Thai Quốc Cường mà sống, giẫm đạp lên nỗi đau của người khác để hưởng thụ vinh hoa riêng mình! Còn mẹ tôi, trước khi chết vẫn còn ôm theo nỗi nhung nhớ và tình duyên nửa đời dành cho ông! Ông nói ông là bố tôi, ông xứng sao?”

Thai Quốc Cường nằm tựa vào đó, như ngọn nến sắp tàn trong gió, ánh mắt như bị cánh diều nào đó kéo về một phía xa xăm. Ông ta lẩm bẩm: “Tôi không xứng làm bố người ta, con hận bố cũng là điều hiển nhiên… Năm đó đúng là trong một khoảnh khắc bố đã sai lầm, đối diện với cả một khoản lợi ích khổng lồ, bố đã lựa chọn thỏa hiệp. Nhưng, trong lòng bố chỉ nghĩ tới mẹ con. Bố từng tìm bà ấy, không chỉ một lần. Bố hy vọng bà ấy có thể cùng bố sống những ngày sung sướng. Cho tới khi, bố nhận được tin mẹ con bất ngờ qua đời… Bố đã tin nhầm người, tưởng bà ấy chết thật rồi.”

Trong ánh mắt Nguyễn Kỳ là thứ nhiệt độ lạnh như băng: “Ông nói dễ nghe thật, ông hy vọng mẹ tôi được sống sung sướng cùng ông ư? Khi ông khoác lên người thân phận Thai Quốc Cường tiếp tục sống nhục là lúc ông đã lấy cô tiểu thư kia rồi phải không? Ông bảo mẹ tôi phải lấy thân phận gì để đi theo ông? Vĩnh viễn làm người tình trong bóng tối của ông à?”

Thai Quốc Cường mặt đầy đau khổ.

“Tôi không quan tâm năm xưa ông bị lợi ích thiêu đốt trái tim hay thật sự có nỗi khổ riêng hoặc tưởng rằng mẹ tôi chết thật rồi. Tôi chỉ biết kể từ khi ông quyết định từ bỏ thân phận Ngô Trùng, ông đã phản bội mẹ tôi. Tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu, và mẹ tôi cũng vậy!” Nguyễn Kỳ đè nén nỗi đau, đứng dậy.

“Kỳ Kỳ…”

Nguyễn Kỳ đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn ông ta: “Tôi tên là Nguyễn Kỳ.”

Khóe miệng Thai Quốc Cường giật giật, khuôn mặt vàng vọt bệnh tật có phần ngượng ngập và sự hối hận khó mà chấm dứt. Ông ta cất lời một cách khó khăn: “Mẹ con bà ấy… đã được con đưa về phủ Thân vương sao?”

Sự lạnh lẽo trong ánh mắt Nguyễn Kỳ cuối cùng vẫn không tan, mà cô cũng không trả lời câu hỏi của ông ta nữa, kéo cửa đi ra ngoài.

Tiếng đóng cửa rất lớn làm rung chuyển cả tầng bệnh viện.

Nhưng chẳng thể làm dậy lên lớp sóng nào, trong phòng bệnh vẫn yên ắng như đã chết. Lần này, Thai Quốc Cường cũng không trụ được nữa, gục hẳn vào giường, thở gấp gáp, mặt trắng bệch. Thai Nghiệp Phàm và Thai Tử Tân vội vàng lao tới đỡ hai bên trái phải. Thai Nghiệp Dương lập tức giơ tay định ấn nút gọi bác sỹ nhưng bị Thai Quốc Cường ngăn lại.

Ông ta cố gắng điều chỉnh nhịp thở, rất lâu sau mới run rẩy nói: “Nghiệp Phàm, Tử Tân, hai đứa ra ngoài trước đi.”

“Bố, bố phải được kiểm tra sức khỏe đã.” Thai Nghiệp Phàm lo lắng cho sức khỏe của ông ta.

Nhưng Thai Nghiệp Dương rất kiên quyết: “Bố có chuyện muốn hỏi anh trai con, hai đứa ra ngoài.”

***

Nguyễn Kỳ ngồi trên bồn hoa của bệnh viện, mắt vẫn đỏ rực.

Nhiêu Tôn cầm hai chai nước đi tới, đưa chai không lạnh cho cô. Cô không nhận, anh bèn ngồi xuống bên cạnh, tiện thể nhét vào tay cô: “Muốn khóc hả?”

Nguyễn Kỳ hít sâu một hơi, cúi gằm xuống: “Gió thổi đấy, mắt tôi từ nhỏ cứ gặp gió là bị đỏ.”

Nhiêu Tôn “ồ” lên một tiếng, trong lòng biết rõ nhưng cũng không tiếp tục hỏi tới cùng hoặc châm chọc cô nữa. Anh mở nắp chai nước khoáng, quay sang nhìn cô, hắng giọng hỏi: “Cô tự mở được không?” Dứt lời, anh chìa tay ra.

Nguyễn Kỳ gạt tay anh sang bên cạnh, tiện thể âm thầm lau khóe mắt rồi vặn ngay chai nước ra, bực bội nói: “Tôi không phải Lâm Đại Ngọc*.”

*Một nhân vật nổi tiếng trong tác phẩm kinh điển Hồng Lâu Mộng, đại diện cho những cô gái yếu đuối, hay khóc, yểu mệnh.

Nhiêu Tôn giơ tay lên véo tai cô: “Lấy oán báo ơn phải không? Bổn thiếu gia lãng phí cả một buổi sáng để làm chút việc vặt của cô, cô báo đáp tôi như vậy hả?”

Anh khá mạnh tay, Nguyễn Kỳ đau đớn nhíu mày lại, rồi đẩy anh ra giơ tay đánh lên vai anh: “Nhiêu Tôn, anh có bệnh à, anh có ơn nghĩa gì với tôi? Tôi không kiện anh là tốt lắm rồi! Tôi nhờ anh giúp đỡ à? Chính anh nhất quyết kéo tôi tới bệnh viện đấy chứ!”

“Tôi phát hiện con người cô thật không biết nói lý lẽ đấy.” Nhiêu Tôn cãi tay đôi với cô: “Chuyện cô đâm tôi một nhát dao cô tưởng cứ thế là xong à? Đừng có mơ, bổn thiếu gia đã bao giờ phải chịu thiệt chứ? Không truy cứu trách nhiệm từng là có ơn với cô rồi.”

Nguyễn Kỳ mang tâm sự trong lòng, chẳng buồn nói nhiều với anh, thẳng thừng mặc kệ anh.

Nhiêu Tôn tu mấy ngụm hết chai nước, rồi giơ tay, ném chuẩn chai nước vào thùng rác đối diện. Anh nghiêng đầu nhìn cô, có vẻ hứng thú: “Cô nói thật đi, lúc đó cô đã thích bổn thiếu gia rồi đúng không?”

Nguyễn Kỳ quay sang, nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một quái vật, mãi mới buông một câu: “Đồ thần kinh!”

***

“Con đã sớm biết việc mẹ con làm?” Sau khi Thai Nghiệp Phàm và Thai Tử Tân đi ra ngoài, Thai Quốc Cường mở lời hỏi Thai Nghiêp Dương.

Thai Nghiệp Dương cung kính đứng trước mặt ông ta: “Bố, con không biết, hơn nữa chuyện này con cho là một chuyện hiểu lầm, mẹ…”

Thai Quốc Cường gắng sức giơ tay ngắt lời anh ta, chậm rãi nói: “Nghiệp Phàm và Tử Tân là em cùng cha khác mẹ với con, chuyện này con đã biết từ lâu. Mẹ con vẫn không hài lòng về việc bố chiều con trai thứ hai hơn, ẩn tình trong chuyện này bố tin là bà ấy đã nói với con rồi. Mẹ con có lý do để hại bố, còn bố càng có lý do để căm hận bà ấy. Lẽ nào, bà ấy chưa nói với con?”

Ông ta tuy đang bệnh nhưng ngữ khí vẫn dồn ép đối phương, ánh mắt càng như lưỡi dao sắc đâm thẳng vào Thai Nghiệp Dương. Thai Nghiệp Dương thấy vậy vội vàng đứng lên: “Bố, mẹ chưa hề nói gì cả. Thế nên, bố hiểu lầm mẹ rồi. Cô gái ban nãy là khúc mắc của bố mẹ sao? Con không cần biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bố mẹ đã là vợ chồng nhiều năm, bố cũng không thể giương mắt nhìn vợ mình chịu tội được, việc này sẽ gây tổn hại danh dự nghiêm trọng cho Trường Thịnh.”

Thai Quốc Cường nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nói: “Nguyễn Kỳ là em gái của các con, về điểm này, con phải khắc ghi cho bố.”

“Bố, làm sao bố dám chắc chắn 100% cô ta là con gái của bố? Lỡ như lúc đó Nguyễn Anh cũng đã theo người khác…”

“Khốn kiếp!” Thai Quốc Cường đột ngột mở mắt, quát giọng giận dữ. Thế là tim ông ta lại dấy lên cơn đau dữ dội, thở gấp gáp.

Thai Nghiệp Dương không nói tiếp nữa.

“Ra ngoài đi!”

“Bố…”

“Mày ra ngoài ngay!”

~Hết chương 260~

Bình luận

Truyện đang đọc