NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Ngày chôn cất Tả Thời, trời mù sương.

Tầm nhìn xa chưa đến 200 mét.

Khi Nhiêu Tôn lái xe đưa Hạ Trú và Tưởng Tiểu Thiên lên núi, bước vào nghĩa trang, đập vào mắt chỉ toàn là một màu trắng mù mịt. Anh ra sức càm ràm: Ai nói cho tôi biết, tôi bị mù rồi sao?

Việc thi thể của Tả Thời nằm dưới hồ Phủ Tiên đã không còn là bí mật gì, hoặc nó từ lâu đã không phải bí mật, nếu không sao Cận Nghiêm lại có được tin tức? Chỉ có điều địa hình dưới đáy hồ Phủ Tiên vô cùng phức tạp, rất ít người có được bản lĩnh tìm ra thi thể được giấu dưới tòa thành ngàn năm tuổi.

Thi thể Tả Thời được vớt lên, hỏa thiêu rồi vận chuyển về Bắc Kinh. Nhiêu Tôn ra mặt thay cho Hạ Trú, ngăn cản việc điều tra của các cơ quan liên quan. Sau này khi lấy được tro cốt, Hạ Trú chọn cho Tả Thời một mảnh đất nơi non xanh nước biếc, cách xa trung tâm thành phố, sơn thủy hữu tình.

Tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, Hạ Trú nói với Nhiêu Tôn mình muốn ở riêng nói chuyện với Tả Thời một lúc.

Người và chuyện quá khứ tái hiện, tình bạn của Nhiêu Tôn đối với Tả Thời dĩ nhiên rất sâu đậm, nhưng nghĩ tới chuyện ba năm trước ở Gobi, anh nhất thời cũng không biết phải đối mặt với Tả Thời ra sao, bèn xách cổ Tưởng Tiểu Thiên rời đi.

Lúc đi về phía bãi đỗ xe, Tưởng Tiểu Thiên tò mò hỏi Nhiêu Tôn: “Tả Thời là ai vậy? Tôi thấy bức ảnh trên bia mộ cũng khá trẻ trung và điển trai, là bạn trai cũ của Tưởng gia nhà tôi à?”

Nhiêu Tôn bực dọc: “Im miệng lại cho ông, đừng có luyên thuyên mãi không dừng.”

Ở phía sau, núi non đã bị sương mù vây kín, cộng thêm việc ở trên núi sương càng thêm dày, thế nên cho dù là các mạch núi đá cũng ẩn nấp đằng sau đám sương trắng.

Hạ Trú lau đi lau lại bia mộ, cho tới khi nó soi rõ được bóng cô mới thôi.

Bó cúc trắng được để nghiêm chỉnh vào chỗ, sau đó, cô chọn một chỗ trống bên cạnh ngồi xuống.

Trên núi tuy có sương nhưng khí lạnh cũng không ít.

Hạ Trú kéo kín chiếc áo jacket lại, dựng đứng cổ áo lên, gác cánh tay lên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau. Cô nhìn từng hàng mộ thẳng tắp trước mắt, xa hơn nữa đã chìm vào sương.

Dường như xung quanh đã bị ngăn cách, giữa không gian này chỉ còn lại cô và Tả Thời.

“Bây giờ như vậy cũng tốt, anh đỡ phải nằm mãi dưới nước lạnh lẽo.” Cô dựa vào mộ, nói: “Có điều, những công dụng khác của sứa nấm xác em vẫn đang nghiên cứu, trước mắt chỉ có thể khẳng định những hiệu quả rõ ràng của nó.”

Giọng cô rất khẽ, xung quanh vì có sương mù nên càng tôn lên sự buồn bã và lạc lõng.

“Bao nhiêu năm rồi, thật ra em vẫn chưa dám đối mặt với anh. Lúc trước chính em là người đưa anh xuống hồ. Em đã nghĩ, nếu người chết là em thì tốt biết bao? Nhiêu Tôn mong em quên đi quá khứ, nhìn về phía trước. Câu này thật ra ai cũng nói được, nhưng những chuyện đã xảy ra rồi sao có thể nói quên là quên? Hôm đó khi em đi ngang qua phòng Nhiêu Tôn, anh ấy đang ngồi lật album. Anh ấy nhìn chăm chú vào bức ảnh chúng ta chụp chung rất lâu. Anh ấy là một người trọng tình trọng nghĩa, có điều ba năm qua, em nhìn thấy anh ấy cứ như đang nhìn thấy anh vậy.”

Nói tới đây, Hạ Trú lấu bả vai huých huých vào bia mộ, quay đầu nhìn chăm chú bức ảnh trên bia, cười khẽ: “Người anh em của anh vẫn còn nhớ anh đấy, đắc ý lắm phải không?”

Bức ảnh trên bia đúng như Tưởng Tiểu Thiên nói, vừa trẻ vừa điển trai, nụ cười hiền hòa và dịu dàng. Đây là dáng vẻ vốn dĩ của Tả Thời, không giống như cái xác đã không còn nhìn rõ mặt, bị sứa nấm xác bao bọc bên dưới hồ Phủ Tiên.

Không ai trả lời, Tả Thời chỉ mỉm cười nhìn cô.

Hạ Trú khẽ thở dài.

Tả Thời là người quanh năm vượt núi băng rừng đã quen. Cũng vì anh mà cô yêu sự mạo hiểm, yêu những điều chưa biết đằng sau mạo hiểm. Sau này, Tả Thời si mê phòng thực nghiệm, dần dần cũng ít đi hơn.

Có lẽ là sự trả thù của tự nhiên.

Tả Thời không ra được khỏi Gobi. Buổi tối trước khi mất đi ý thức, tinh thần của anh cực kỳ tốt, có dấu hiệu của sự huy hoàng trước khi vụt tắt.

Anh kéo cô ngồi xuống bên đống lửa, khẽ nói: “Hạ Hạ, anh mà chết thì anh đưa xác anh xuống hồ Phủ Tiên, chuyện này chỉ có em mới có thể làm được, vì em lặn rất giỏi.”

Cũng đến tối hôm đó Hạ Trú mới biết thì ra thành cổ ngàn năm chìm sâu dưới đáy hồ là có thật. Đương nhiên, điều quan trọng không phải là thành cổ thần bí đó mà là đám thi thể ở sâu dưới nữa.

“Khi đó vì dưỡng khí không đủ, anh chỉ tìm được tới thành cổ là không xuống được nữa. Nghe nói sâu bên dưới thành cổ mười mét, nước rất lạnh, thích hợp cho sự sinh trưởng của sứa nấm xác. Sứa nấm xác sống mãi không chết, không sinh tử không luân hồi, là một nguyên liệu rất hiếm có. Đám thi thể trong truyền thuyết nói anh không rõ rốt cuộc có hay không. Nhưng, em hoàn toàn có thể dùng xác của anh để nuôi sứa.”

Khi Tả Thời nói những lời này, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa chân thành, Hạ Trú biết, anh không hề đùa. Bao tâm huyết, Tả Thời đều dành cho nghiên cứu mùi hương. Có thể tìm được một nguyên liệu quý hiếm còn khiến anh phấn khích hơn cả trúng số. Vì nghiên cứu, anh cảm thấy dâng hiến xác mình không thành vấn đề.

Thế nên, sau khi anh mất, Hạ Trú đã làm theo di nguyện của anh, lợi dụng phương thức vận chuyển kín đáo nhất của người bản địa để đưa xác Tả Thời tới hồ Phủ Tiên. Sau khi giải tán đám người, cô đã chìm xuống đáy hồ theo con đường mà Tả Thời vẽ ra, tìm được thành cổ đó, và tìm được cả đám xác trong truyền thuyết.

Khi ở bệnh viện tâm thần, Hạ Trú một dao cứa cổ tay, nhìn dòng máu ngoằn ngoèo chảy, khi đó cô nghĩ, đáng lẽ phải lập di chúc mới phải. Bây giờ, ai có thể mang xác cô xuống dưới đáy hồ đây?

Về sau, cô xuống dưới đấy hồ lấy sứa nấm xác để chế tạo hương cứu Thai Quốc Cường. Cô nhìn thấy xác Tả Thời, trôi dọc giữa dòng nước u tối. Cô không dám tiến lên, chỉ lấy sứa ở những cái xác bên cạnh.

Cô hèn nhát, không phải vì sợ xác của anh, mà vì quá khứ nơi Gobi là ác mộng của cô, đến nỗi khoảng thời gian ở Thương Lăng, cô luôn mơ thấy cảnh Tả Thời há hốc miệng nói: Cứu anh…

Cô mệt mỏi vì ác mộng.

Tự nhiên trả thù việc Tả Thời từ bỏ, Tả Thời trả thù việc cô từ bỏ.

Hạ Trú khoanh hai tay trước ngực, cơ thể hơi đổ về phía trước để che chắn những cơn gió rét trên núi. Cô hà hơi, loáng thoáng nhìn thấy khói trắng.

“Tả Thời, em yêu rồi, còn suýt nữa thì kết hôn…” Cô cười khổ, những lời còn lại bị cô giữ lại, trộn lẫn với dư vị đắng chát, nuốt xuống bụng.

Cô lại nghiêng đầu nhìn Tả Thời, dần dần, ánh mắt có thêm sự nặng nề: “Em vẫn luôn muốn hỏi anh, nếu năm xưa chúng ta an toàn trở về từ Gobi thì sẽ thế nào?”

“Chúng ta sẽ tìm được bí kíp thật sự ư? Hay sẽ sửa chữa thành công bí kíp? Hoặc có khi nào giống như Quý Phi nói, anh sẽ bất chấp sự cầu xin của em mà tiến hành thực nghiệm lâm sàng, thậm chí vì muốn em im miệng mà đẩy em vào bệnh viện tâm thần?”

Sẽ không như vậy, đúng không?

Tả Thời mà cô quen biết sao có thể là người như vậy chứ?

Chính anh đã nói, điều quan trọng hàng đầu của một nhà tạo hương là đạo đức, thậm chí không được làm những chuyện táng tận lương tâm.

Hạ Trú đứng dậy vòng ra trước mộ Tả Thời, nhìn xuống: “Anh nói cho em biết đi, bí kíp đó còn có bí mật gì?”

Đáp lại cô chỉ có sự lạnh lẽo ngưng đọng trong màn sương trắng.

Lúc trước, Vệ Bạc Tôn lấy bí kíp của Tả Thời công bố, từ đó ngồi được lên chức Hội trưởng. Quý Phi cũng nhờ thế mà được lợi. Hạ Trú từ đầu tới cuối đều cho rằng họ là những kẻ ăn cắp, tước đạt thành quả nghiên cứu của Tả Thời.

Hạ Trú ngồi sụp xuống, đầu gối chân phải hơi hạ, một tay đặt lên đùi, một tay vươn về phía bức ảnh nhẹ nhàng vuốt. Không còn lớp sương, gương mặt Tả Thời lại hiện ra rõ ràng.

Cô nhìn Tả Thời chăm chăm, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Tốt nhất đừng để em biết, thật ra anh và Vệ Bạc Tôn là một loại người, vì lợi ích bất chấp thủ đoạn.”

~Hết chương 358~

Bình luận

Truyện đang đọc