NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Các nhà máy thuộc dự án công nghệ sinh học của Lục Môn được phân bổ ở rất nhiều quốc gia, đều được lựa chọn những quốc gia và khu vực dân số ít, lại tiện tuyển dụng, Quý Dương chính là một địa điểm được khoanh vùng như thế.

"Năm đó anh không dồn sự tập trung của mình vào nhà máy công nghệ sinh học trong nước, chỉ phụ trách việc điều phối nhân viên phòng nghiên cứu, người phụ trách chọn địa điểm là chú hai của anh, ông ấy trước nay nắm khá rõ hoàn cảnh của Trung Quóc." Lục Đông Thâm nói: "Lúc đó phòng thí nghiệm đang làm một dự án nghiên cứu loại thuốc khống chế gen gây hưng phấn thần kinh, Abel là lãnh đạo của nhóm nghiên cứu, cũng là nhân viên quan trọng nhất của phòng thí nghiệm."

"Abel?" Tưởng Ly sững người. Cái tên này hình như từng xuất hiện trong nhật ký của Tả Thời.

Lục Đông Thâm nhìn cô, nói rành mạch từng câu từng chữ: "Không sai, Abel, chuyên gia sinh vật học anh đích thân chọn lọc, về sau anh mới biết, người đó chính là thầy của Tả Thời."

Tưởng Ly sủng sốt, đồng thời lúc này một tia sáng yếu ớt lóe lên trong đầu óc cô. Dường như có thứ gì đó đang từ từ được sắp xếp, nhưng kèm với đó là một sự sợ hãi lan tỏa.

Lục Đông Thâm thấy nét mặt cô cứng ngắc, bèn gõ lên bát rượu của cô. Cô chậm chạp bê bát lên, uống cả một hớp rượu lớn. Hơi cay nồng xộc vào cổ họng, lan tới từng lọn tóc. Giây phút này, chút ánh sáng trong đầu ban nãy bỗng chốc bùng cháy.

Tưởng Ly buông thõng ngón tay, chiếc bát rơi xuống bàn, chao đảo mấy cái rồi bị Lục Đông Thâm để vững lại. Cô cũng mặc kệ nó, thở hồng hộc từng hơi, nói ra hết những dự cảm chẳng lành trong lòng: "Thế nên, lúc đó Tả Thời đã lợi dụng tài nguyên của thầy mình để nghiên cứu Phong thống tán?"

"Phải." Lục Đông Thâm buông một chữ.

Tưởng Ly chỉ cảm thấy sống lưng như bị ai quật cho một gậy, ngừng thở giây lát. Rất lâu sau cô mới với lấy bát rượu, uống cạn quá nửa bát.

Lục Đông Thâm yên lặng nhìn cô uống rượu, lòng cực kỳ khó chịu. Cô đang tổn thương, đau lòng vì Tả Thời.

"Anh không quen biết Tả Thời. Abel cũng không phải là một chuyên gia có tầm ảnh hưởng nhất trong các dự án công nghệ sinh học của Lục Môn. Em phải biết, số lượng chuyên gia, học giả khắp cả nước là cực kỳ nhiều, dĩ nhiên những người xuất sắc cũng không hiếm. Abel chỉ có thể được coi là một trong số đó."

Ban đầu khi dự án được thúc đẩy, không phải Lục Đông Thâm chưa kiểm tra. Tất cả đều được tiến hành tuần tự quy tắc. Kết quả từng lần nghiên cứu cũng đều được chuyển tới tay Lục Đông Thâm, cho tới khi được phê chuẩn tiến hành thí nghiệm lâm sàng.

Khi ấy, Lục Đông Thâm không hề tiếp tục theo dõi. Đối với anh mà nói, trong tay anh không chỉ có duy nhất một dự án ấy. Ngày nào anh cũng bận rộn bay đi khắp nơi, bỏ quên tình hình bên phía Quý Châu cũng không phải là không thể.

Cư như vậy, nhà máy sinh học đi vào hoạt động.

Cho đến một tháng trước khi nhà máy xảy ra chuyện, Lục Đông Thâm mới phát hiện ra sự bất thường của phòng thí nghiệm và nhà máy.

Khi Lục Đông Thâm nói tới đây, Tưởng Ly thật ra đã nghĩ ra được kha khá rồi. Một tay cô giữ lấy vò rượu, một tay cuộn chặt. Cô cúi đầu, hạ giọng xuống rất thấp: "Anh phát hiện ra kỳ thực Abel không chỉ nghiên cứu những dự án trong quy định mà còn nghiên cứu cả Phong thống tán, đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng khi đó anh không hề biết công thức mà họ nghiên cứu có tên gọi là Phong thống tán." Lục Đông Thâm nói: "Hai dự án này đều liên quan tới thần kinhm thế nên rất dễ xáo trộn làm người ta nhầm lẫn. Thứ mà phòng thực nghiệm nghiên cứu có thể nói là loại thuốc sẽ áp dụng vào thực tế lâm sàng, mọi số liệu đều phải khớp nhau. Nhưng các nhóm số liệu từ tay Abel đều bị các thành viên khác trong nhóm phát hiện ra điều bất thường, nên đã báo cáo với anh. Anh phát hiện nhóm số liệu đó có sự sai lệch so với số liệu dự án nghiên cứu sinh học mà Lục Môn yêu cầu. Tuy rằng đều có tác dụng với hệ thần kinh nhưng hướng nhắm vào là khác nhau."

Lục Đông Thâm trước nay vẫn là một người thân trọng, chỉ từ một nhóm số liệu khác thường mà đã ngửi ra mùi lạ rồi. Mấy năm qua anh tiếp tục với không ít các dự án, cũng không phải chưa từng xảy ra hiện tượng nhân viên phòng thí nghiệm có lòng riêng. Anh vừa điều tra ngấm ngầm, vừa điều tra công khai, nhưng không ngờ rằng nhà máy lại xảy ra chuyện.

Họ thông báo ra bên ngoài là dược khí rò rỉ, kỳ thực là có người mất mạng.

Điều này càng khiến Lục Đông Thâm sửng sốt. Nếu chỉ là thuốc lâm sàng, sao có thể xảy ra án mạng chứ? Anh khẩn trương quay về nước, bề ngoài mang danh nghĩa giải quyết vụ nhà máy nhưng cũng đồng thời định điều tra triệt để. Không ngờ, Abel mất tích ly kỳ, chờ đợi anh lại là một đám lính đánh thuê xâm nhập vào biên giới.

"Có người muốn giết anh." Lục Đông Thâm nhấp một ngụm rượu: "Trừ khử anh, nuốt dự án công nghệ sinh học trong tay anh, một mũi tên trúng hai đích."

Hơi thở của Tưởng Ly trở nên gấp gáp. Nhắc đến trải nghiệm đó, anh nói thật nhẹ nhàng, nhưng đám người đó là lính đánh thuê đấy, giết người không chớp mắt. Một mình anh có thể thoát khỏi tay bọn chúng, đó có lẽ là một trận đánh thảm khốc cỡ nào?

Như vậy sẽ liên hệ được với những chuyện mà Trần Du kể.

"Người muốn giết anh là người của Lục Môn?" Tưởng Ly suy nghĩ rất nhanh: "Họ không những muốn nuốt dự án, còn muốn giết người diệt khẩu?"

Nói tới đây, cô giật mình, Tả Thời...

Cô gấp gáp hỏi: "Rốt cuộc ai muốn giết anh?"

Ngón tay Lục Đông Thâm vuốt nhẹ mép cốc rượu, nhìn cô không chớp mắt: "Lục Chấn Danh."

Tưởng Ly giật mình, sửng sốt: "Chú... Chú hai của anh?"

Lục Đông Thâm nặng nề gật đầu.

Sau khi thoát chết anh quay trở lại Lục Môn, ngoài mặt thì tích cực hợp tác thực hiện việc giấu nhẹm mọi sự việc, vĩnh viễn đóng cửa dự án, bên trong lại âm thầm cử người điều tra việc này. Lục Môn có nhiều tai mắt, điều tra phải rất thận trọng, cực kỳ thận trọng, hơn nữa anh cũng đã chuẩn bị cho một cuộc chiến dài lâu.

Đám lính đánh thuê đó tuy khí thế hùng hổ nhưng cách thức đoạt mạng của anh lúc đó lại cực kỳ thông minh, luôn tạo ra những vụ tai nạn giả ngoài ý muốn, tới cuối cùng mới để lộ sơ hở. Thế nên, lời giải thích của anh dành cho Lục Môn cũng dễ dàng, chỉ nói đi tới một khu vực nguy hiểm, gặp chút tai nạn, mọi việc khác anh không nói nhiều.

Lục Đông Thâm chìm nổi trong biển thương trường nhiều năm, cũng trải qua nhiều chuyện tại Lục Môn, trước nay luôn rất nhạy cảm với các tình huống nguy hiểm. Thế nên khi đó anh đã có lòng nghi ngờ kẻ đứng đằng sau chính là Lục Chấn Danh. Nhưng muốn khẳng định người là của Lục Chấn Danh thì phải lật lại những số liệu của phòng thí nghiệm.

Lục Chấn Danh rất khôn ngoan, chơa bao giờ có chứng cứ trong việc liên lạc với nhân viên phòng thí nghiệm.

"Đến nay vẫn chưa tìm được Abel, sống không thấy người, chết không thấy xác." Lục Đông Thâm nói: "Về sau, anh bắt đầu sai người điều tra tất cả những người có liên quan đến Abel, cho dù là những người có quan hệ xa xôi cách mấy, nhưng cũng không có phát hiện gì. Cho đến khi..."

Ngữ khí của anh trầm xuống.

Tưởng Ly hít thở có phần khó khăn: "Cho đến khi, tôi nhắc với anh về công thức đó, và nhắc với anh về Tả Thời."

"Phải."

Sự xuất hiện của Tưởng Ly mở ra một thế giới khác cho Lục Đông Thâm. Còn công thức và Tả Thời mà cô nhắc đến khiến Lục Đông Thâm ý thức được phương hướng điều tra của mình có vấn đề. Lục Môn có nhà tạo hương, nhưng anh chưa bao giờ nối kết những chuyện này lại với nhau.

Những người xung quanh Abel mà anh điều tra chẳng qua chỉ cùng ngành cùng giới với ông ta, vậy có khi nào vẫn còn những người với những ngành nghề đan xen? Hơn nữa, càng lúc anh càng cảm thấy, công thức mà Tưởng Ly nói chính là công thức khi trước Abel mạo hiểm nghiên cứu.

Có đường dây về Tả Thời thì mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn.

Quả nhiên có liên quan tới Abel. Tả Thời được coi là học trò của ông ta, chưa từng công khai ra bên ngoài.

Thế nên, theo trình tự thì Tả Thời cầm được công thức đã tới tìm Abel, đồng thời không biết đã dùng cách thức gì để thuyết phục ông ta, khiến Abel nổi lên lòng tham và mạo hiểm.

Khi Lục Đông Thâm nói những việc này, trái tim của Tưởng Ly cứ như lơ lửng nơi cổ họng.

Trong mắt cô có sự căng thẳng, có sự bất an, những cảm xúc này đều được Lục Đông Thâm nhìn thấu. Anh lẳng lặng nói: "Em đang sợ điều gì?"

Tưởng Ly bất thình lình bị anh hỏi như vậy có phần bối rối.

Lục Đông Thâm nhìn cô chằm chằm: "Trước giờ em vẫn lo lắng Tả Thời có quan hệ với người nào khác trong Lục Môn, đúng không?"

~Hết chương 423~

Bình luận

Truyện đang đọc