Sau khi dự án năng lượng tạm ổn, Lục Đông Thâm đã bay trở về Mỹ. Theo lời Dương Viễn, sức khỏe của ông Lục tuy rằng muốn hồi phục lại là rất khó, nhưng cũng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, không thể làm việc tốn sức, càng không thể xử lý công việc quá độ, chiều hướng của Lục Môn nhất thời có sự thay đổi.
Lục Chấn Dương lùi về tuyến hai, Tần Tô nắm giữ quyền phát ngôn trong Hội đồng quản trị, Lục Đông Thâm trở thành người trẻ nhất xử lý công việc của Lục Môn.
"Bên ngoài đồn đủ thứ chuyện, nói gì mà ông Lục bị ép phải lùi về sau, vợ nắm quyền để trải đường cho con trai. Đúng là nhảm nhí." Khi nói những lời này, Dương Viễn đang ngồi trên chiếc sofa bên cạnh lò sưởi, nhàn tản uống tách hồng trà Tưởng Ly vừa nấu xong.
"Đã đến lúc này rồi, chủ tịch Tần với tư cách là một trong những đại cổ đông, lại là người phụ nữ trụ cột trong nhà họ Lục, bà ấy không lên thì ai lên? Còn có Lục Đông Thâm, trở về Lục Môn đâu chỉ đối mặt với một mình Lục Khởi Bạch, mà phàm là những người họ Lục có lòng muốn ngồi lên chiếc ghế quyền lực đều không tha cho cậu ấy, chỉ nhìn chăm chăm chực chờ cậu ấy phạm sai lầm. Thế nên cô nói mà xem, gánh nặng trên người chủ tịch Tần nặng đến mức nào chứ? Áp lực trên vai Lục Đông Thâm nặng đến mức nào chứ? Dự án núi Tây Nại khó gặm như vậy, chủ tịch Tần cũng muốn đích thân tiếp nhận, còn cảnh tranh cả với tập đoàn Kiều Viễn. Nói trắng ra, chẳng phải chỉ để khiến những kẻ trong Hội đồng quản trị im miệng sao?"
Tưởng Ly không lên tiếng.
Dương Viễn vừa uống trà vừa nói tiếp: "Trước mắt ấy à, Lục Đông Thâm đang một thân một mình đấu với mấy con sói trong Lục Môn, nghĩ là thấy thê lương. Lục Khởi Bạch đó không phải dạng vừa, đang cùng Lục Đông Thâm tranh giành dự án công nghệ sinh học. Dự án đó dính líu tới rất nhiều giáo sư, học gia uy quyền trong ngành nghiên cứu. Nếu nhận được về tay thì coi như hổ mọc thêm cánh."
Thấy Tưởng Ly cứ im lặng mãi, Dương Viễn bèn đặt tách trà xuống: "Này này này, cô nói một tiếng đi chứ."
Tưởng Ly lật giở một trang sách, mí mắt cũng không ngước lên: "Dương Viễn, vì sao anh lại tới Thương Lăng?"
Dương Viễn trả lời từ tốn chậm rãi, có lẽ đã học thuộc nhiều lần bản soạn sẵn từ trước rồi: "Tôi là Phó tổng giám đốc tập đoàn, ai có thể đảm đương trọng trách này? Đương nhiên tôi phải tới."
"Đường đường một phó tổng lại tới Thương Lăng?"
"... Ừ hứ."
Tưởng Ly không nói thêm gì nữa, ngước mắt nhìn anh ấy, mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến sống lưng Dương Viễn lạnh toát.
Thấy cô lại không đoái hoài gì nữa, anh ấy nghĩ không thể quá hèn nhát trước mặt cô, cũng phải phản bác lấy lại chút thể diện mới được, bèn hắng giọng: "Phó tổng thì không thể đến đây hay sao? Hoa Lực cũng chỉ là đầu tư thôi mà Nhiêu Tôn cũng đến đó thôi?"
Nói xong câu này, anh ấy lại cảm thấy không ổn, khi muốn sửa lại lời thì đã khó rồi. Anh ấy nhìn thấy Tưởng Ly ngước nhìn mình ngay khi vừa dứt lời, ánh mắt ấy đầy ý tứ sâu xa.
Việc Nhiêu Tôn tới Thương Lăng, Tưởng Ly có thể liệu được nhưng không ngờ được.
Ngày cô quyết định trở về Thương Lăng, khi tạm biệt Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân, Nhiêu Tôn cũng có mặt. Sắc mặt cả ba người họ đều không tốt. Cô nói với Nhiêu Cẩn Hoài: Con muốn trở về Thương Lăng sống cuộc sống của mình.
Nhiêu Cẩn Hoài rất không vui, bèn đặt đũa xuống: Chẳng bằng được Bắc Kinh còn có người thân, ở Thương Lăng con có cái gì?
Có gì ư?
Có việc cô muốn đáp trả Đàm Diệu Minh, có những anh em đã cùng cô vào sinh ra tử.
Nhưng tất cả những điều đó cô đều không nói ra miệng, mà chỉ nói: Bác trai, con mệt rồi.
Nhiêu Cẩn Hoài hiểu rõ chữ "mệt" trong ý tứ của cô. Có lẽ ông cũng hiểu mảnh đất Bắc Kinh này đau thương nhường nào. Cho dù ở trong nhà họ Nhiêu làm chim trong lồng thì chung quy vẫn ở tại Bắc Kinh, Bắc Kinh quả thực khiến người ta mỏi mệt.
Ông không nói nữa nhưng sắc mặt vẫn rất tệ.
Khóe mặt Kiều Trân đỏ rực, nhưng cũng không cưỡng ép giữ cô ở lại, cuối cùng chỉ không ngừng gắp thức ăn vào bát cho cô: Con nói xem, tính con đúng là ngang bướng, nói đi là đi... Ăn nhiều một chút, nếu muốn bác gái nấu cho ăn thì lúc nào về cũng được, bây giờ đi lại thuận tiện hơn nhiều.
Tưởng Ly trong lòng đắng chát, liều mạng gật đầu.
Tới lúc đêm khuya yên ắng, Nhiêu Tôn hỏi cô vì sao nhất định phải đi: Ở lại nhà họ Nhiêu không tốt sao?
Tưởng Ly không giấu giếm anh, nói: Vì Nguyễn Kỳ đi rồi.
Nhiêu Tôn sững người.
Tưởng Ly khẽ thở dài, nói: Chính vì cô ấy đi rồi, em mới càng không thể ở lại nhà họ Nhiêu. Hơn nữa, em thích Thương Lăng, tự do, không bó buộc. Em muốn quên đi tất cả, làm lại từ đầu.
Nhiêu Tôn ngập ngừng, rất lâu không nói được lời nào.
Tưởng Ly nói với anh: Cô ấy thích anh, anh không nên không biết. Hơn nữa anh càng không nên để cô ấy đi. Nhiêu Tôn, cô ấy là một cô gái tốt.
Khi Nhiêu Tôn tới Thương Lăng, anh đã nói với cô: Em đừng hiểu lầm, anh đến đây chỉ vì dự án ở Thương Lăng, bỏ không ít tiền vào đây, anh phải coi chừng Dương Viễn.
Giết gà dùng dao mổ trâu*?
*Ý nói làm việc nhỏ nhưng dùng quá nhiều công sức.
Tưởng Ly không phải không biết dụng ý của Nhiêu Tôn, thậm chí ngay cả tâm ý của Dương Viễn khi ngàn dặm xa xôi tới đây cô cũng ít nhiều đoán ra. Nhưng có những lời nên nói cũng đã nói cả rồi, có nói thêm cũng phí công vô ích.
Chuyện cũ đã qua, cô chỉ muốn nghe và biết vậy.
Giống như người ta nói "Vạn sự như gió thoảng qua tai, một đời chỉ như cơn mộng mị".
Cô không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai, có những chuyện vẫn cần năng lực giải quyết của chính mình. Đám người của Ấn Túc Bạch làm việc bất chấp pháp luật, lại không tuân thủ quy tắc giang hồ. Loại người này, với những người không sống trên giang hồ như Nhiêu Tôn và Dương Viễn mà nói không dễ đối phó. Nhưng cô cùng Đàm gia đã gặp nhiều rồi, dĩ nhiên cũng biết phải đối phó thế nào.
Ngồi đợi gió nổi lên, chi bằng tự làm buồm.
Tưởng Ly cô chưa bao giờ là một người bị động chịu đòn.
Khi trời nhập nhèm tối, các cửa hàng trong cổ thành cũng bắt đầu bận rộn, chuẩn bị cho buổi đốt lửa tối nay.
Vì trời vẫn còn đổ tuyết, thế nên mọi người đã chuẩn bị dựng lều bạt che chắn từ trước, cả cổ thành đều trở lên bận rộn, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng hô.
Đám Đầu hồ đã đến, cộng thêm cả Nhiêu Tôn, đồng loạt bắt đầu dựng lều bạt. Tưởng Tiểu Thiên chống nạnh đứng bên cạnh đống nguyên liệu, quát mấy người Đầu hổ: "Nhích sang phải một chút, qua nữa, qua trái một chút. Răng trắng! Tôi chỉ thấy răng cậu trắng thôi, mặt thì sao? Đó là rầm kèo chứ không phải vải che mặt đâu? Trời ơi, Mặt béo, cậu leo lên cao như vậy làm gì? Cậu đứng giữa chuyển nguyên vật liệu mà!"
Cơ thể Mặt béo vốn đã nặng nề, bị Tưởng Tiểu Thiên sai qua sai lại càng thêm sốt ruột, bèn nhảy xuống dưới. Một tiếng động chợt vang lên như tiếng có vật nặng rơi xuống, mặt đất cũng rung chuyển. Cậu ta lao về phía Tưởng Tiểu Thiên ầm ĩ: "Anh giỏi anh xông lên!"
Mặt đất rung lên như vậy, cây cột trụ khó khăn lắm mới dựng được cũng rung theo. Nhiêu Tôn đang dựng cột suýt nữa chao đảo mà rớt xuống, anh đành phải ôm chặt cây cột: "Shit! Tưởng Tiểu Thiên, cậu muốn chết phải không? Khẩn trương để ông đây lên cột!"
Từ xa, anh nhìn thấy Dương Viễn đủng đà đủng đỉnh đi về phía Lâm khách lầu, bèn phì cười. Đợi anh ấy đi tới bèn nói: "Cơn gió nào đưa Dương thiếu gia đến đây vậy?"
Dương Viễn ăn vận nghiêm chỉnh, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu lên nhìn Nhiêu Tôn: "Mùi của bò Tây Tạng."
"Muốn ăn thịt thì phải lao động trước." Nhiêu Tôn không hề khách khí: "Ông đây phải lái xe mười sáu tiếng đồng hồ mới kéo được con bò Tây Tạng về đây, anh tưởng dễ nuốt à?"
Dương Viễn thản nhiên, nở nụ cười vô tâm vô tính dưới tuyết: "Rất xin lỗi, tôi mặc vest, không tiện leo cao."
Nhiêu Tôn rủa thầm một câu: Quả nhiên sếp nào tớ nấy.
Lâm khách lầu cao, lều chắn phải dựng cũng phải cao. Cộng thêm lát nữa lửa bốc cao thế nên lều phải cao hơn mái hơn rất nhiều, lượng công việc trong phút chốc trở nên không hề nhỏ.
Tưởng Ly cũng đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn để tiện giúp đỡ, nhưng không phải là công việc dựng lều, không ai cần phụ nữ làm việc này. Cô chọn lửa gỗ củi, những cây to chắc và dễ cháy để qua một bên, nhưng cây mảnh để qua một bên. Chỗ củi này đều là do đám Đầu hổ lên núi đốn được.
Đương nhiên, người cùng Đầu hổ lên núi còn có Dương Viễn. Nói theo lời của anh ấy, loại khí chất vào núi tu luyện võ lâm chỉ có thể là tôi chứ không ai khác.
Kết quả, vừa đi được một chuyến về đã kể khổ mãi không ngừng. Trước cơn mưa tuyết này là một cơn mưa to, thế nên khiến nhiệt độ giảm nhanh. Trên núi thường là những con đường chưa được khai thác, nghĩ cũng biết khó đi cỡ nào. Dương Viễn phải bỏ không một đôi giày.
Anh ấy liên tục than vãn với Tưởng Ly: Lúc trước Lục Đông Thâm vì cứu cô mà đột nhập vào núi Kỳ Thần, làm sao hai người sống sót được? Đừng núi là mưa, kể cả ngày râm mát thì đường núi cũng khó leo trèo lắm.
Tưởng Ly nhìn anh ấy, không nói năng gì, chỉ tiếp tục cần mẫn chọn củi...
~Hết chương 363~