NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Còn khách sạn, chung cư thì thích hợp nhất với các mùi hương lạnh.

Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của người phụ nữ không bao giờ sai.

Casa vô cùng xinh đẹp, ngay cả một người ngày thường rất tự tin về nhan sắc của mình như Hạ Trú cũng chân thành cảm thấy cô ta quả thực có một diện mạo làm điên đảo chúng sinh. Mũi thẳng, môi cong khêu gợi, hốc mắt sâu, hai mắt có hồn. Nghe quản gia của khách sạn kể: Đôi mắt của Casa có thể phát ra những tia sáng hút hồn như mắt mèo vậy. Cả mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ kia cũng có một sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.

Khi Hạ Trú được cho phép vào phòng, Casa đang tựa vào chiếc ghế dài đọc sách. Căn phòng mà cô ta ở giống như một vườn hoa trên cao. Hệ thống làm sạch không khí luôn hoạt động thường xuyên, lúc nào cũng mát mẻ như mùa xuân. Thế nhưng cô ta vẫn mở rộng ô cửa kính thông ra vườn hoa. Gió nóng trên cao va chạm với gió mát trong phòng, hình thành một làn gió khá ôn hòa nhẹ nhàng trôi chảy. Có mùi thảo mộc và mùi hoa trộn lẫn vào nhau. Mùi thảo mộc ở trong phòng, mùi hoa ở bên ngoài.

Cô ta xoay lưng về phía Hạ Trú. Kể cả lúc quản gia tiến lên chuyển lời, cô ta cũng không quay người lại, vẫn cứ nằm dựa uể oải. Một bộ váy dài bằng vải sa màu đỏ trông rất kiều diễm. Gió nhẹ thổi qua, lật một góc váy lên, đôi chân trắng như tuyết lộ ra quá nửa.

Quản gia ít nhiều có chút ngượng ngập, Hạ Trú ra hiệu cho anh ta, tỏ ý bảo anh ta cứ ra ngoài trước.

Casa nằm ườn ra không nhúc nhích, có lẽ là chẳng thèm để ý tới cô.

Hạ Trú cũng không quấy rầy Casa. Cô vòng ra trước mặt cô ta. Cô ta đang đọc một cuốn Kinh Thánh bằng tiếng Anh, khuôn mặt trái xoan dù hơi cúi xuống cũng đủ hút hồn. Maroc chủ yếu tôn sùng Hồi giáo, xem ra cô ta cũng không phải ngoại lệ.

Quan sát xung quanh, cô thấy có bức tranh Cuộc thương khó của chúa Giêsu mà cô ta mang đến, bên dưới bức tranh có tấm thảm bảy màu, chắc là cô ta dùng để cầu nguyện. Trong phòng, ngoài mùi hoa và mùi thảo mộc ra, còn có một mùi thơm khác phảng phất, tới từ chính cơ thể cô ta, mái tóc của cô ta, quần áo của cô ta, cho dù là qua động tác lật trang đơn giản của cô ta, mùi hương đó cũng như u hồn tản mát ra ngoài.

Hạ Trú tỉ mỉ phân biệt mùi hương này trong im lặng.

Sau đó cô lại đi lòng vòng quanh phòng, như đi tuần, rất nhàn nhã.

Cuối cùng Casa cũng không chịu nổi nữa, ngước mắt lên nhìn Hạ Trú.

Đầu tiên là thấy một bóng lưng.

Mặc một chiếc áo dài màu trắng, kiểu áo Trung Quốc cổ, tay chắp sau lưng, có vẻ như đang quan sát chiếc lò hương tráng men mà cô ta mang theo người.

Casa nheo mắt lại, chỉ nhìn bóng lưng thôi, đã biết đây là một người phóng khoáng rồi.

Nhưng khi nhìn thấy Hạ Trú cầm lò hương lên, Casa lập tức quát: “Cô làm gì vậy? Bỏ xuống!”

Hạ Trú quay đầu lại.

Khoảnh khắc hai người chạm mặt nhau, nội tâm của cả hai đều chấn động dữ dội.

Casa cảm thấy đôi mắt người đối diện rất mê hoặc, lại rất tuấn tú; Hạ Trú thì cảm thấy cô ta bẩm sinh đã có một ánh nhìn có thể quyến rũ đàn ông, nhưng đối với cô lại tràn đầy ý thù địch.

Một câu nói, nửa câu trước dùng tiếng Anh, hai chữ sau dùng tiếng Trung, phát âm lại không quá chuẩn xác, còn phát âm tiếng Anh lại đậm đặc khẩu ngữ tiếng Pháp.

Hạ Trú đặt lò hương xuống, đi tới trước mặt cô ta: “Tôi muốn xem chỗ nổi mẩn của cô.” Cô nói tiếng Trung, vì dọc đường tới đây đã nghe đại khái lời giới thiệu của Cảnh Ninh. Vị vương thất này bình thường rảnh rỗi việc thích làm nhất là tới Trung Quốc đi du lịch. Nếu đã vậy thì cho dù tiếng Trung không lưu loát, thì cũng có thể nghe hiểu.

Casa quả thật vẫn nghe hiểu ý cô, một lần nữa dựa vào lưng ghế, cao ngạo nhướng mày: “Cơ thể của tôi rất cao quý, người như cô có thể chạm vào được sao?”

Hạ Trú không nói không rằng lập tức giật cổ áo của cô ta xuống, vết mẩn đỏ phần cổ rơi vào mắt cô.

“Quá đáng!” Casa không vui, gạt tay cô ra: “Cô dám chạm vào tôi?”

Hạ Trú không tức giận mà giơ chân lên, móc lấy một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện với cô ta, chặn mọi ánh sáng từ ngoài vào.

“Cô không thích mùi hương trong không gian này?”

Casa gập quyển Kinh Thánh lại: “Rất không thích. Mùi hương không những khó ngửi, hơn nữa còn khiến tôi sinh bệnh! Tôi có thể kiện cô.”

“Khó ngửi? Có sao?” Hạ Trú cười khẽ, gác chân phải lên chân trái.

Khi Skyline Hồng Kông mới thành lập, cô đã kết hợp khí hậu và môi trường xung quanh khách sạn để đưa ra phương án quản lý mùi hương. Ban đầu cô dự định dùng tùng hương, nhưng lại cảm thấy tùng hương quá nồng, thế nên về sau chuyển sang mùi cây trắc bá diệp của Nhật Bản là chính, còn mùi thích bá và tùng sà là phụ, rút hạt giống và thành phần chủ yếu ra để tiến hành pha chế. Tác dụng chủ yếu làm thuốc khử mùi sau khi tẩy trùng và điều hòa không khí.

Qua điều tra được biết, thường thì những mùi hương ngọt thích hợp với nhà hàng, ví dụ như quế hoa, cam ngọt, vì có thể kích thích vị giác, tăng cường cảm giác thèm ăn; những mùi hương ấm thích hợp với siêu thị và trung tâm thương mại, ví dụ như bách hợp, diên vĩ… vì có thể khiến người ta phấn khởi, vui vẻ, thích được đứng trong không gian đó.

Còn khách sạn, chung cư thì thích hợp nhất với các mùi hương lạnh.

Bắt nguồn từ nhu cầu tâm lý về mức độ sạch sẽ của nơi ở của con người, ví dụ như khách sạn nơi họ ở lại. Nếu họ ngửi thấy mùi nước diệt khuẩn thì sẽ nghĩ chăn rất sạch, khi ở cũng sẽ thả lỏng. Mọi vật dụng trong khách sạn Skyline đều được giặt giũ và diệt khuẩn nghiêm ngặt. Hơn nữa để tránh khách hàng dị ứng với mùi nước diệt khuẩn, thế nên việc vận dùng mùi thảo mộc là vô cùng cần thiết. Ví dụ như mùi thanh lạnh của những cây họ bách, không có sự lạnh lẽo của nước diệt khuẩn, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Lúc trước Hạ Trú cũng đã điều tra qua, nếu khách sạn không dùng mùi hương lạnh mà dùng mùi hương ngọt hay mùi hương ấm thì cho dù là mùi cam chanh mà đại đa số mọi người đều thích ngửi, khi xuất hiện trên chăn đệm cũng khiến người ta cảm thấy không sạch sẽ, thậm chí còn có phản ứng sinh lý ghê ghê.

Việc này cũng giống như bạn mở một căn phòng ra, phát hiện trên chăn có mùi Chanel No5. Vậy thì phản ứng đầu tiên của bạn không bao giờ là khen nước hoa này dễ ngửi, hoặc cho rằng khách sạn phun nước hoa để diệt khuẩn, mà sẽ cảm thấy họ giặt chăn chưa sạch, mùi hương này do vị khách trước đó để lại.

Mùi hương sẽ sinh ra phản ứng tâm lý, sau đó sẽ tạo thành phản ứng sinh lý. Thế nên Hạ Trú mới muốn xem tận mắt chỗ mẩn đỏ của Casa.

“Vết mẩn của cô không phải do mùi hương tạo ra. Cô vừa tới đây, lại là giữa hè nóng nực, sớm nhất là tối nay, muộn nhất là ngày mai, chúng sẽ biến mất.” Hạ Trú nói thẳng: “Đương nhiên, nếu cô chỉ đơn thuần không thích mùi hương trong phòng này, tôi có thể giúp cô bày một số loại nến thơm dưỡng thần lọc máu.”

Casa cười khẩy: “Cô nói vậy tức là không phải trách nhiệm của cô?” Dứt lời, cô ta đứng lên, đi vào phòng ngủ, lấy ngón tay ngoắc một góc ga giường lên, giật nhẹ, đồ đạc loạn hết lên: “Toàn là những mùi khó ngửi. Tôi ngủ trên này, đương nhiên sẽ không thoải mái!”

Hạ Trú chậm rãi tiến vào, nhìn chiếc giường bề bộn, bình thản nói: “Cô nổi mẩn là vì nóng trong người, cộng thêm nhiệt độ ngoài trời lúc này, chứ không liên quan gì tới mùi hương trong phòng.”

“Buổi sáng bác sỹ đã tới đây, sức khỏe của tôi không có bất cứ vấn đề gì.”

Hạ Trú không muốn nhẫn nhịn thái độ ức hiếp người khác của cô ta, lạnh lùng buông một câu: “Sức khỏe của cô không có vấn đề gì, nhưng viên thuốc trong người cô thì có vấn đề. Cô dùng thứ gì, bản thân không rõ à?”

Casa sững người giây lát, rất lâu sau mới phản ứng lại, nhìn cô chằm chằm, sau đó ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, giữ một thái độ cao ngạo: “Nói vậy là cô định thoái thác trách nhiệm? Được, gọi người phụ trách của mấy người tới đây.”

“Không cần gọi, trong việc quản lý mùi hương, tôi là người phụ trách.”

Ánh mắt Casa quắc lại. Nhưng dù là vậy, người phụ nữ này cũng đẹp thật sự. Nhìn thế, Hạ Trú bỗng nhiên hối hận. Cô không nên quá gay gắt với người này, vì ầm ĩ lên Lục Đông Thâm sẽ phải vào cuộc. Đối diện với gương mặt quyến rũ hết sức này, liệu anh có đánh rơi trái tim không?

Đang mải nghĩ, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ngoài cửa: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hạ Trú giật nảy mình, quay ngoắt lại.

Lục Đông Thâm đã đến, phía sau là người quản gia đã bị cô đuổi ra ngoài.

~Hết chương 249~

*Spoil: “Tổng giám đốc Lục tin lời cô ta sao? Anh nói có phải cô ta đang chột dạ không?”

“Cảnh Ninh, có lẽ cô hiểu nhầm rồi, bây giờ người anh ấy quan tâm chắc gì đã là tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc