NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Hoa Hòa Thượng âm thầm nuốt nước bọt, cảm giác lồng ngực vì cố nín thở mà dẫn tới đau thắt. Thân thể hắn cường tráng như vậy nhưng khi đối diện với ánh mắt băng lãnh của Thượng Quan Lưu Ý thì cũng không nhịn được mà lui xuống vài bước, trong lúc chờ đợi thì lòng bàn tay cũng trở nên ẩm ướt, bờ ngực rắn chắc chảy xuống vài giọt mồ hôi.

Sáu tên ác nhân còn lại cũng thu liễm hô hấp đứng qua một bên, không ai dám liếc mắt nhìn đến Thượng Quan Lưu Ý ở phía bên này. Bầu không khí căng thẳng khiến trong lòng ai nấy đều phát run. Buổi chiều trên sa mạc nhiệt độ rất thấp, một trận gió thổi qua, bọn họ không hẹn mà đều cảm thấy lạnh người.

Ngồi trên lưng Ô Vân Đạp Tuyết, Thượng Quan Lưu Ý cáu kỉnh không nói nên lời. Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý đêm nay phải ngủ ngoài trời nhưng y vẫn vô cùng khó chịu, sắc mặt âm trầm, nộ khí toát ra từ ánh mắt đủ để tất cả mọi người biết rõ y đang bực tức.

Vào những lúc thế này thường hay có một loại cảm giác muốn tìm người trút giận.

Rắc_Phảng phất nghe thấy có tiếng băng vỡ vụn, hàn khí bao trùm xung quanh. Hoa Hòa Thượng lại một lần nữa cảm giác lồng ngực co thắt, toàn thân đau buốt, như thể gió đêm là một mũi dao lạnh lẽo thấu xương không ngừng cắt vào da thịt.

"Thiếu chủ." Mục Thanh thật tình rất lo lắng cho chủ nhân của bọn họ, một nơi như thế này thiếu chủ làm sao có thể chịu đựng? Không khí khô hanh còn chưa nói, đã vậy còn rất bẩn thỉu!

Thượng Quan Lưu Ý buồn bực nhảy xuống ngựa, nhìn trướng bồng (*) đơn sơ trước mặt, tâm trạng lại càng phức tạp. Y cúi đầu nhìn bộ xiêm y trắng tuyết trên người, mặc dù trong mắt mọi người y vẫn một thân trắng trẻo sạch sẽ, nhưng trong mắt Thượng Quan Lưu Ý đã là cực kỳ bẩn thỉu, quả thật không thể chịu đựng nổi.

(*) Trướng bồng: lều vải

Thượng Quan Lưu Ý vén tay áo lên liếc nhìn hai cánh tay, lông mày nhíu chặt, trong lòng càng thêm bực bội.

"Thiếu chủ." Giọng nói của Mục Thanh ẩn giấu sự lo lắng.

Thượng Quan Lưu Ý biểu tình không vui quắc mắt nhìn hắn, sau đó không nói lời nào bước vào trướng bồng. Trướng bồng vì để thuận tiện mang theo nên kích thước cực kỳ nhỏ, không gian chỉ vừa đủ cho một người nằm. Tuy rằng bên dưới có trải một lớp da thú thật dày, đối với hoàn cảnh trong sa mạc đã là xa xỉ nhưng nó lại bốc mùi tanh tưởi, mùi hương dù rất nhạt nhưng khứu giác của Thượng Quan Lưu Ý rất nhạy bén, vừa nghe đã thấy khó chịu.

Y tức giận xoay người muốn bỏ ra ngoài nhưng khi ngón tay vừa chạm đến màn cửa thì tâm trạng đột nhiên bình tĩnh hơn một chút, cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái mà ngồi xuống, biểu tình có chút ẩn nhẫn.

Cả ngày rong ruổi, hơn nữa mấy ngày liên tiếp đều không được ngủ ngon, thần sắc của Thượng Quan Lưu Ý vô cùng mệt mỏi. Y thả lỏng thân thể nằm xuống, lớp lông thú mềm mại khiến cả người cũng trở nên khoan khoái.

Đột nhiên Thượng Quan Lưu Ý nghiến răng, lông mày thanh tú nhăn lại thành một đường. Y lồm cồm bò dậy, tay cẩn thận vén quần, lập tức nhìn thấy trên bắp chân có một vết trầy xước, mơ hồ còn lưu lại huyết nhục.

Thượng Quan Lưu Ý vểnh môi, ngây ngốc nhìn chỗ da thịt bị tổn thương, tựa hồ rất luống cuống, nhìn có chút đáng yêu.

Bên ngoài trướng bồng, bảy tên ác nhân đều âm thầm thở dài một hơi. Sau khi lĩnh giáo qua võ công của Thượng Quan Lưu Ý, không ai còn dám đối với vị thiếu niên trẻ tuổi của Thần Tuyết Cung này có lời dị nghị, cho dù trong lòng không vui thì trên mặt cũng tuyệt đối không để lộ ra nửa phần.

Hai năm trước nghe đồn vị thiếu niên này của Thần Tuyết Cung đã đơn thân độc mã giao đấu với Bái Nguyệt sơn trang, tiêu diệt được kẻ thù chung của võ lâm là đại ma đầu Tạ Lân.

Lúc ấy còn tưởng chỉ là lời đồn đãi khuếch trương trên giang hồ, không thì là do Tạ Lân cố tình tung tin để lẩn trốn sự truy sát của kẻ thù. Nay xem ra đó là sự thật.

Ngoại trừ ba người mất tích là Toản Địa Thử, Bệnh Tử Nhân và Vô Nha Bà, bảy tên ác nhân còn lại ở đây đều không dám lên tiếng hó hé, tuy nhiên, hoặc do bất mãn, hoặc bởi vì ghen ghét mà trong lòng cười nhạt, đại trượng phu trên người ai không có mồ hôi, khiết phích như vậy chẳng khác nào nữ nhân.

Buổi tối mấy người bọn họ chỉ ăn bánh bao khô khốc, riêng Thượng Quan Lưu Ý được đãi ngộ tốt hơn một chút. Mục Thanh đun nước, xé thịt khô, nấu cho y một ít cháo loãng.

Nhưng Thượng Quan Lưu Ý không có khẩu vị, một chút cũng không bỏ vào bụng, vì vậy tâm tình càng thêm bết bát. Đột nhiên y lại nhớ tới đêm đó được ăn khoai lang nướng, tuy không phải sơn hào hải vị gì nhưng lại rất ngon miệng.

Trong bóng đêm, Thượng Quan Lưu Ý phảng phất như nghe được mùi thơm của khoai nướng, y nhịn không được chép chép miệng, có chút buồn bực đứng dậy, tựa hồ là đang giận mình nửa đêm lại còn suy nghĩ lung tung sinh ra ảo giác.

Ma xui quỷ khiến y lại ngồi dậy, khoác thêm áo bước ra khỏi trướng bồng.

Ở bên ngoài trướng bồng Mục Thanh hiện đang ngủ, đêm nay đến phiên Mục Bạch canh gác. Nhìn thấy Thượng Quan Lưu Ý bước ra, bạch y dưới trăng ánh lên một đạo ngân sắc bàng bạc, phảng phất như được bao phủ bởi một tầng sương mỏng, nhẹ nhàng phiêu dật nhưng cũng vô cùng lãnh diễm, tóc đen chảy dài lóng lánh như suối nước.

Mặc dù đã nhìn qua rất nhiều lần nhưng Mục Bạch vẫn không khỏi ngơ ngẩn trước vẻ đẹp như thiên tiên của chủ nhân nhà hắn. Hắn lấy lại tinh thần muốn mở miệng, chỉ thấy Thượng Quan Lưu Ý đặt một ngón tay lên môi, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu bóng trăng lấp lánh, trong khoảnh khắc, Mục Bạch như bị hút hết toàn bộ khí lực, đứng im như tượng không thể nhúc nhích.

Sau đó chỉ biết trơ mắt đứng nhìn thân ảnh của Thượng Quan Lưu Ý mất hút vào bóng đêm giữa hoang mạc.

Mục Bạch khôi phục lại tinh thần muốn đuổi theo nhưng vừa mới bước một bước đã cảm giác sống lưng lạnh toát, cả người nổi gai ốc, trên trán nhất thời đổ xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Hắn biết rõ đây là bị hàn khí uy áp, coi như lời cảnh cáo của chủ nhân nhà hắn. Mục Bạch một chân vừa bước ra liền vội thu trở về, không dám có bất kỳ động thái nào.

Đại mạc yên tĩnh không người, trên trời ánh trăng sáng tỏ. Thượng Quan Lưu Ý ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thanh tịnh lác đác vài ngôi sao nhấp nháy, tâm tình cũng lắng dịu đôi chút. Y thoáng nở nụ cười, khoảnh khắc đó không gian tựa như có muôn hoa đua nở.

Một trận gió thổi qua mang theo mùi thơm của thức ăn. Khứu giác của Thượng Quan Lưu Ý vô cùng nhạy bén, thoáng chốc đã lần theo được nơi phát ra mùi thơm.

Y như một ngọn gió lướt tới, chỉ thấy thấp thoáng sau mô đất có ánh lửa, một nam tử trên người khoác áo da thú, tay đang cầm một củ khoai lang, từng miếng từng miếng đưa lên miệng cắn, thỉnh thoảng bị phỏng phát ra âm thanh hít hà.

Thượng Quan Lưu Ý khẽ giật mình, bóng lưng nhìn rất quen thuộc, không phải tên tiểu tử họ Long vừa mới bị hắn vu oan giá họa thì còn ai?

Long Tử Vân, cái tên này chưa từng nghe qua, nhất định là hắn nói gạt y.

Thượng Quan Lưu Ý có chút tức giận, hoàn toàn quên mất người ta chỉ nói đó là tên tự, không phải danh tính thật.

Long Kỳ Thiên đang ngồi ăn khoai nướng một cách thích thú, đột nhiên cảm giác được một cỗ hàn khí từ sau lưng ập đến, mặc dù không tin nhưng hắn cũng không nhịn được mà phát run. Sau lưng là thứ gì? Đừng nói có ma nha!

Đột nhiên có một bóng trắng vụt đến trước mặt, Long Kỳ Thiên trên trán đổ mồ hôi lạnh... là ma thật sao?

"A..." Không đợi hắn kịp phản ứng, cả người đã bị "con ma áo trắng" đè ngã xuống đất.

Thoáng chốc, con ma xinh đẹp đã ngồi lên người của Long Kỳ Thiên, tóc đen buông xõa tán loạn xuống ngực hắn, làn da trắng nõn hiện ra dưới ánh trăng sáng bóng như bạch ngọc, không biết sờ vào sẽ có cảm giác trơn mịn đến cỡ nào...

Long Kỳ Thiên đưa tay muốn chứng thực nhưng một lần nữa lại bị phát hiện.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Ừm..." Đoạn đối đáp này nghe có vẻ rất quen, Long Kỳ Thiên hơi sượng sùng nhưng lập tức lại bày ra vẻ mặt tươi cười lên tiếng. "Khách quan."

Thượng Quan Lưu Ý lập tức nổi giận, vì sao mỗi lần gặp người này đều thấy hắn vui vẻ như vậy? Giống như hắn không có tim, không có phổi, vĩnh viễn cũng không biết phiền não là gì?

Thật sự đáng ghét đến cực điểm.

Thượng Quan Lưu Ý cảm giác hàm răng mình ngứa ngáy đến lợi hại, kết quả thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, y chụp lấy bàn tay của Long Kỳ Thiên há mồm cắn xuống một cái thật mạnh. . ngôn tình hài

"A..." Long Kỳ Thiên hét thảm một tiếng, hệt như con chó nhỏ bị người khi dễ, dùng bộ dạng đáng thương đến cực điểm nhìn Thượng Quan Lưu Ý, đôi mắt ánh lên vẻ vô tội, tựa như đang trách cứ chủ nhân của hắn sao quá tàn nhẫn.

Thượng Quan Lưu Ý bĩu môi, cuối cùng cũng chịu nhả tay hắn ra, chỉ thấy trên tay của Long Kỳ Thiên in lại một dấu răng vô cùng rõ ràng, thậm chí còn rướm máu.

"Phụt..." Thượng Quan Lưu Ý chán ghét phun ra vài ngụm nước bọt, trong lòng tự hỏi mình vừa mới phát điên cái gì.

Long Kỳ Thiên đã bị cắn lại còn bị ghét bỏ, cõi lòng tán nát, tâm trạng vô cùng chán chường.

"Ọt ọt..." Cái bụng nhỏ của Thượng Quan Lưu Ý quả thật không hề nể mặt chủ nhân, không biết xấu hổ mà kêu lên một tiếng, Thượng Quan Lưu Ý lập tức đỏ mặt.

Long Kỳ Thiên chợt bừng tỉnh, thì ra là đói bụng.

"Ta nướng khoai lang ăn không hết, mời ngươi có được không?" Long Kỳ Thiên nịnh nọt lên tiếng.

"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, nhưng bụng của y lại cực kỳ không khí phách mà tiếp tục réo gọi.

"Hahaha." Long Kỳ Thiên cười lớn.

"Cười nữa sẽ giết chết ngươi!" Thượng Quan Lưu Ý thẹn quá hóa giận, trong tay thình lình ngưng tụ một cái băng trùy sắc bén.

"Đừng đừng đừng..." Long Kỳ Thiên hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ, đây là loại võ công gì? Sao lại quỷ dị đến như vậy? Nhưng ánh mắt hắn lại đong đầy thỏa mãn, có vẻ như rất hưởng thụ khoảnh khắc bị mỹ nhân đe dọa.

Long Kỳ Thiên nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mỹ nhân lại tự nhiên sà vào lòng của hắn.

Long Kỳ Thiên thấy Thượng Quan Lưu Ý ngồi trên người hắn đến vô cùng thoải mái, một điểm cũng không muốn đứng dậy thì mỉm cười, vẻ mặt có chút lưu manh hỏi. "Khách quan, ngươi còn muốn ngồi trên người ta đến khi nào?"

Thượng Quan Lưu Ý thần sắc lập tức ngưng lại, y cúi đầu quan sát hiện trạng lúc này của bọn họ, sau đó vội vàng leo xuống khỏi người của Long Kỳ Thiên, gương mặt có hơi ửng đỏ.

Thật đáng yêu...

Một ánh mắt cực kỳ nguy hiểm chợt quét qua, Long Kỳ Thiên vội vàng ngậm miệng, hắn trong lúc bất tri bất giác lại giở thói quen xấu, rõ ràng chỉ là suy nghĩ trong lòng nhưng miệng lại cứ vô thức nói ra. Long Kỳ Thiên che miệng, sau đó rụt rè quan sát biểu tình của mỹ nhân, hy vọng mỹ nhân khoan dung đại lượng bỏ qua cho hắn một lần.

"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý vươn tay về phía Long Kỳ Thiên ngoắc ngoắc, bộ dáng ngạo kiều. Long Kỳ Thiên nhất thời tưởng tượng mình là một con chó to xác nhào đến.

"Cho ngươi!" Long Kỳ Thiên vì mạng nhỏ chân thành giao nộp ra một củ khoai lang.

Hai người vùi đầu ăn khoai nướng, Long Kỳ Thiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thượng Quan Lưu Ý. Bị nhìn trộm mấy lần, Thượng Quan Lưu Ý nở nụ cười đầy nguy hiểm nhìn hắn, Long Kỳ Thiên lập tức run rẩy, con mắt rốt cục cũng chịu an phận.

Thượng Quan Lưu Ý rất thỏa mãn, cảm thấy bộ dáng của mình cũng thật"oai phong", nào biết trong đầu của Long Kỳ Thiên đang không ngừng gào thét, lặp đi lặp lại năm chữ. "Y chịu cười với ta, y chịu cười với ta, y chịu cười với ta..."

Sau khi ăn uống no say, Thượng Quan Lưu Ý lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, y ngáp một cái, đôi mắt mang theo hơi nước, mông lung mờ mịt.

"Mệt sao?" Long Kỳ Thiên quan tâm hỏi.

Thượng Quan Lưu Ý gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận.

Ánh mắt của Long Kỳ Thiên nhìn y đầy ý tứ... thật muốn ôm y vào lòng.

Thượng Quan Lưu Ý lúc buồn ngủ giống hệt con mèo đã thu lại toàn bộ móng vuốt, ngoan ngoãn vô hại thực sự rất đáng yêu.

Y bất giác cau mày không vui, bĩu môi gãi gãi cánh tay, dường như đang rất ngứa ngáy khó chịu.

Long Kỳ Thiên lập tức hiểu ý nói. "Ta biết gần đây có một hồ nước."

Đôi mắt Thượng Quan Lưu Ý nhất thời sáng lên, cơn buồn ngủ cũng chợt bay biến. "Dẫn ta đến đó!"

"Hả?"

"Tắm rửa."

Hai chữ này nhất thời khiến Long Kỳ Thiên chao đảo trong gió..

Hết chương 11

Bình luận

Truyện đang đọc