NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Gió không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, vẫn thản nhiên quét tới, thổi tung những dải lụa trắng treo ở linh đường.

Ngọn đèn màu xanh lam trong gió khẽ chập chờn lay động, rọi vào nắp quan tài, phản xạ ra một tia sáng màu tím quỷ dị. Toàn bộ linh đường tràn ngập mùi thảo mộc, không khí im ắng pha lẫn tư vị chết chóc khiến người ta có một loại cảm giác không lạnh mà rét run.

Dưới ánh đèn, bạch y nam tử đang đứng khoanh tay, tóc dài đen nhánh được cố định bằng một cây trâm ngọc, lãnh nhan cao ngạo, tuyệt sắc khuynh thành.

Y vẫn đứng yên lặng, đồng tử màu hổ phách khẽ xoay chuyển mang theo sát khí nồng đậm, nhiệt độ xung quanh xuống thấp đến cực điểm, bên trong linh đường một mảnh u ám. Hàn khí lạnh lẽo theo hô hấp đi vào cơ thể khiến lồng ngực của mọi người trở nên đau buốt, ai nấy đều phải thu liễm hơi thở.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một cơn gió lạnh, ngọn đèn đặt trên hai cỗ quan tài khẽ lay động. Thê tử của nam nhân và mẹ đứa bé gần như nín thở, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đang leo lét.

Bạch y nam tử chợt phất tay, ống tay áo vẽ thành một vòng uốn lượn đẹp mắt giữa không trung, ngọn lửa nhỏ yếu ớt nhất thời tắt lịm. Hành động chớp nhoáng không chút dấu hiệu báo trước, muốn ngăn cản cũng không kịp.

Thê tử của Cửu trại chủ kêu lên một tiếng, tựa hồ chịu không nổi đả kích, hô hấp trở nên khó khăn, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa đã ngất đi.

Long Tại Đường hai mắt đỏ ngầu, bao nhiêu hận ý như dồn hết vào thanh đao, hắn chỉ muốn lập tức phanh thây xẻ thịt Thượng Quan Lưu Ý. Mà Thượng Quan Lưu Ý sắc mặt vẫn không đổi, ánh mắt lạnh lẽo hệt như Diêm La đến từ địa phủ.

Lúc này, bên ngoài chợt vang lên một tiếng động, Long Kỳ Thiên bộ dáng chật vật bị ném trên mặt đất, tay chân đều đã bị phế, buông thõng vô lực, miệng vết thương còn chưa lành lặn, hình ảnh thập phần đáng sợ. Hắn bị ép quỳ rạp xuống đất nhưng dáng vẻ vẫn quật cường ngẩng cao đầu, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Thượng Quan Lưu Ý, tựa hồ muốn nhìn cho rõ giờ khắc này y tột cùng có biểu tình gì.

Bộ dáng thê thảm của Long Kỳ Thiên khiến mấy vị phu nhân ở đây không khỏi thốt lên một tiếng kinh hô đè nén. Bọn họ nhìn thấy cháu mình tay chân tàn phế thì đau lòng không thôi, nước mắt cứ trào ra.

Long Tại Uyên tự nãy giờ vẫn ngồi xếp bằng im lặng, nhìn thấy Long Kỳ Thiên như vậy thì trên gương mặt nghiêm nghị cứng nhắc lộ ra biểu tình đau xót.

Thượng Quan Lưu Ý nhìn một màn trước mặt mà tươi cười thống khoái.

Tuy nhiên, nụ cười của y dưới cái nhìn chằm chằm của Long Kỳ Thiên rất nhanh liền ngưng bặt, thậm chí có phần không dám đối diện cùng hắn, trong khoảnh khắc y không hiểu tại sao lồng ngực lại có chút buồn bực, tựa như có cái gì đó ngăn chặn, cảm giác vô cùng khó chịu.

"Long Tại Uyên, cô cô nhờ ta chuyển lời cùng ngươi." Đôi môi hé mở, thanh âm lạnh lùng phát ra, phảng phất như băng tuyết lạnh thấu tâm can. "Tình xưa đoạn tuyệt, hận cũ khó dung, chỉ có cái chết mới có thể kết liễu mọi ân oán."

Dứt lời, Thượng Quan Lưu Ý một kiếm đâm tới.

Mắt thấy thanh kiếm sắp sửa đâm vào Long Tại Uyên, Long Tại Đường trong cơn giận dữ không nhịn được nữa dồn hết nội lực ra sức ngăn cản, sắc mặt của hắn đen lại, ánh mắt phóng ra tà quang, hàm răng gắt gao cắn chặt, bộ dáng hệt như dã thú muốn xé nát con mồi của mình, hung ác không gì sánh được.

Nội công thâm hậu như Thượng Quan Lưu Ý cũng bị Long Tại Đường làm cho thoái lui một bước dài, cũng may y kịp thời vận nội công chống đỡ mới không khiến bản thân bị thương.

Thượng Quan Lưu Ý bình ổn lại thân thể, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Long Kỳ Thiên, tâm tình phút chốc lại trở nên buồn bực, hận ý trong lòng không ngừng sinh sôi, cơ hồ như muốn phá hủy toàn bộ linh đường. Sắc mặt Long Kỳ Thiên vẫn không đổi, lạnh lùng đến dị thường, thậm chí mang theo vài phần oán giận.

Thượng Quan Lưu Ý tung một cước về phía Long Tại Đường, hắn đã trúng "Diêm vương mệnh", nội công gần như tiêu tán, kết quả bị trúng một cước của Thượng Quan Lưu Ý nằm rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn.

"Tướng công!" Thê tử của hắn kinh hô một tiếng. Trong nhất thời, sắc mặt của Long Tại Đường trở nên vô cùng khó coi, từ khi hắn bắt đầu luyện võ, hai mươi năm nay chưa từng chịu qua loại nhục nhã này, ánh mắt căm phẫn hằn lên những sợi tơ máu chằng chịt.

"Ngày hôm nay ta quyết phải san bằng Long Vân Trại!" Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên giận dữ, một chưởng vỗ lên nắp cỗ quan tài, chỉ nghe "rầm" một tiếng, trên nắp quan tài xuất hiện năm dấu ngón tay.

Lại thêm một tiếng "rầm" nữa, cỗ quan tài bể nát, những mảnh gỗ văng ra tán loạn, gai nhọn đâm vào tay của Thượng Quan Lưu Ý, lòng bàn tay lập xuất hiện vài vết máu. Tuy rằng chỉ là vết thương nhỏ nhưng lúc Thượng Quan Lưu Ý thu tay lại, máu liền men theo đầu ngón tay trắng nõn mà chảy xuống.

Hàn khí tản ra bốn phía, mọi người có mặt đều rét run.

Hoa Hòa Thượng mặt mày bị băng kín khiến cho diện mạo của hắn càng thêm đáng sợ. Hắn ở trần, cơ thể vạm vỡ, rất nhanh liền bước lên phía trước túm lấy một nữ tử của Long Vân Trại đem nàng ném xuống đất, sau đó "phốc" một tiếng, thanh bảo trượng đã đâm xuyên qua người nàng, chỉ để lại một cỗ tàn thi.

Cho đến giờ phút này mọi người mới phản ứng kịp, bắt đầu chấp hành mệnh lệnh của thượng Quan Lưu Ý_tàn sát người của Long Vân Trại.

Mộc Nhất Thanh lướt qua đoàn người đến đứng bên cạnh Thượng Quan Lưu Ý, ngón tay mảnh khảnh sờ sờ tóc mai sau đó chợt đánh ngáp một cái, vẻ mặt lạnh lùng không khác gì so với Thượng Quan Lưu Ý, thậm chí còn mang theo vẻ bất cần, phảng phất như những sinh mạng trước mắt đều là cỏ rác, không chút giá trị.

Lồng ngực của Tống Tấn nhất thời siết chặt, hắn thế nào cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng này của Mộc Nhất Thanh. . truyện tiên hiệp hay

"Hahaha..." Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên phá ra cười. Hàng vạn binh mã bao vây lấy Long Vân Trại, tên Long Tại Uyên đáng chết đang ở ngay trước mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ thống khổ.

Cảnh tượng này khiến Thượng Quan Lưu Ý vô cùng thích thú, y hưng phấn cười to nhưng ẩn chứa trong đó là sự chua xót.

Thượng Quan Lưu Ý tiến lên một bước, vẻ mặt hung ác túm lấy cổ áo của Long Tại Uyên, tức giận rống to. "Long Tại Uyên ngươi hãy nhìn cho rõ, người thân của ngươi, huynh đệ của ngươi lúc này sẽ phải chết ngay trước mặt ngươi. Hàng trăm nhân mạng của Thượng Quan gia đã phải chết thảm thế nào ta bắt Long Vân Trại các ngươi phải trả lại gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần!"

Phẫn nộ, điên cuồng, nóng nảy, mất hết lý trí, vì cái gì y vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn? Người chết vẫn còn chưa đủ nhiều? Ánh mắt của Thượng Quan Lưu ý đỏ lên.

Bạch y trắng tuyết, dung mạo xuất trần, khuôn mặt đẹp như thiên tiên giờ khắc này lại trở nên ngoan độc, điên cuồng dữ tợn, thập phần hung ác.

Trong khoảnh khắc, lồng ngực của Long Kỳ Thiên bỗng đau nhói, hắn chính là đau vì Thượng Quan Lưu Ý. Bởi vì bộ dáng của y lúc này đáng thương nhiều hơn. Đôi mắt màu hổ phách đong đầy thù hận, tựa hồ như sắp khóc.

Long Kỳ Thiên cắn môi, khuỷu tay tỳ trên đất bò tới một cách khó khăn. Giờ khắc này hắn thật muốn ôm y vào lòng để xoa dịu đi nỗi đau mà y đã phải gánh chịu.

"Vì sao người của Thượng Quan gia đều chết nhưng ngươi vẫn còn sống? Vì sao bọn họ phải chết thảm như vậy còn ngươi lại ung dung hưởng lạc hơn hai mươi năm? Vì sao ngươi vẫn chưa chết? Vì sao ngươi vẫn chưa chết?" Thượng Quan Lưu Ý phẫn nộ hét lên, y nhớ lúc mình còn bé vẫn thường hay gọi người nam nhân trước mặt là Long thúc thúc.

Có điều một tiếng "Long thúc thúc" này đã trở thành bóng ma đè nặng trong lòng y suốt hai mươi năm.

Thượng Quan Lưu ý cố gắng kìm nén sự kích động, tất cả hận thù như hóa thành lưỡi dao sắc nhọn, gương mặt trở nên thâm trầm lạnh lẽo, đó là sự biểu hiện của nỗi oán hận đến cùng cực, thái độ bình tĩnh càng khiến cho người khác phải rét run. Y từ trong ngực rút ra một cây chủy thủ, đây chính là vật đính ước mà năm xưa Long thúc thúc đã tặng cho cô cô y.

Ánh mắt nhất thời lại trở nên âm độc, y cầm thanh chủy thủ đâm tới, miệng không ngừng nói. "Vì sao ngươi vẫn chưa chết?"

Một luồn gió mạnh đột nhiên quét ngang mặt, Thượng Quan Lưu ý theo bản năng vội vàng lui lại vài bước, y rõ ràng đã tránh thế nhưng cỗ khí vừa rồi vẫn cắt đứt một lọn tóc của y, cùng với trên trán rạch ra một vệt máu.

Mộc Nhất Thanh vẫn còn đang đứng ngáp, nhìn thấy máu thì sắc mặt chợt sửng sốt, biểu tình khẩn trương đề phòng, trong đôi mắt vốn lạnh lùng phóng ra vô số ngoan ý. Hắn lập tức từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc thoa lên vết thương của Thượng Quan Lưu Ý.

Mộc Nhất Thanh ánh mắt thâm độc nhìn quanh một lượt, ý đồ muốn tìm ra kẻ đã làm tổn thương đến "bảo bối" trong lòng hắn.

Thượng Quan Lưu Ý hơi nghiêng đầu một chút, cũng không có ngăn cản Mộc Nhất Thanh bôi thuốc, tư thế của hai người có vẻ vô cùng thân mật. Sau một khắc, Thượng Quan Lưu Ý đẩy Mộc Nhất Thanh ra, lạnh lùng nói. "Là cao nhân phương nào? Có giỏi thì ra mặt đi!"

Lúc này một thân ảnh dật dờ như ma quỷ nhẹ nhàng lướt đến, trên đường đi còn lưu lại vô số quỷ ảnh tàn tương, cảnh tượng thập phần đáng sợ.

Một gương mặt tiều tụy đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt Thượng Quan Lưu làm cho lồng ngực của y mạnh mẽ co rút lại một cái, mau chóng lùi lại phía sau vài bước, chỉ nghe một âm thanh già nua vang vọng bên tai. "Bé con, thủ đoạn cũng quá độc ác rồi. Dung mạo như tiên nữ nhưng tính tình lại... chậc..."

Thượng Quan Lưu Ý lâp tức tung ra một chưởng nhưng thân ảnh người trước mặt bỗng dưng tan biến như sương khói, sau một khắc lại xuất hiện ở một nơi khác, đúng là vô thanh vô thức.

Linh đường nhất thời trở nên yên tĩnh.

Thượng Quan Lưu Ý tức giận xoay người tìm kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, không khí xung quanh nhất thời ngưng kết lại thành một tầng băng bảo vệ.

Thân ảnh quỷ dị kia lên tiếng khen ngợi. "Chậc chậc, không tệ không tệ, bé con đúng là lợi hại. Rất xứng với đồ nhi của ta, rất xứng!"

Thanh âm già nua mang theo vài phần trêu chọc, hắn quan sát y một cách chăm chú, dường như thừa nhận đây chính là vợ của đệ tử mình.

Trên mặt của Thượng Quan Lưu Ý nhất thời đỏ ửng, đồng thời cũng rất tức giận. Gọi y là bé con, còn nói y là tiên nữ gì đó, đáng chết, lão ta lại dám động vào điều cấm kỵ nhất của y.

Băng trùy tử không ngừng phóng tới, Thượng Quan Lưu Ý kiếm cũng như người, thanh dật xuất trần, nhẹ nhàng uyển chuyển, phảng phất như đang nhảy múa trên không trung, vũ diệc khuynh thành. Khinh công đẹp mắt, dung mạo cũng tuyệt mỹ.

Thế nhưng người kia tựa hồ còn cao hơn vài bậc, thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ, tàn ảnh lượn lờ chuyển động đáng sợ đến cực điểm. Mà giọng nói kia giống hệt như một lão quái vật đã tu luyện mấy trăm năm, trong nhất thời mọi người đều tưởng mình đã gặp quỷ.

"Ngươi là ai?" Giọng nói thanh lãnh của Thượng Quan Lưu Ý vang lên.

"Khặc khặc khặc..." Tiếng cười cực kỳ cổ quái khiến người nghe không khỏi lạnh sống lưng.

Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên thanh tỉnh, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Long Kỳ Thiên sau đó lên tiếng. "Ngươi là Thông Thiên lão quái?"

Lão nhân kia bất ngờ dừng lại không bay tới bay lui nữa, hắn có vóc người thấp bé, nhãn thần lấp lánh tinh anh, mái tóc bạc trắng, giờ khắc này trên gương mặt già nua hơi tỏ vẻ bất mãn. "Bé con thật không biết lễ phép gì cả, phải gọi là sư phụ!"

"Hừ!" Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ lão già này đúng là điên khùng, dựa vào cái gì lại bắt y gọi hắn là sư phụ? Chẳng lẽ hắn muốn y bái sư?

"Thù hận giữa Long Tại Uyên và Thượng Quan gia ngươi không cần phải xen vào!" Dứt lời, y rút kiếm lao tới.

Tình thế bất ngờ thay đổi, bầu không khí giữa linh đường phút chốc trở nên quỷ dị. Hoàng Khiếu Phong cầm đầu đám binh mã quan sát tình hình, âm thầm lui về phía sau đứng gần cửa, nghiễm nhiên có ý đồ muốn bỏ chạy.

Hết chương 24

Bình luận

Truyện đang đọc