NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

"Rầm"

Cửa phòng bị Long Kỳ Thiên một cước đạp văng, Thượng Quan Lưu Ý chợt thấy cả người chấn động, lồng ngực dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Tiếp theo đó lưng đã chạm đến giường, Long Kỳ Thiên cả người đè lên, thân thể của Thượng Quan Lưu Ý lập tức trở nên đông cứng, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt mờ mịt hơi nước, thủy sắc lưu quang chuyển động. Long Kỳ Thiên như ngừng thở, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lưu Ý, lại thấy Thượng Quan Lưu Ý hơi nghiêng mặt sang một bên, đôi môi mím chặt vừa ngoan cường lại có vài phần thiếu tự nhiên.

Long Kỳ Thiên cảm giác toàn thân ngứa ngáy, yết hầu như có vật gì ngăn lại, vùng bụng một trận khô nóng. Bộ dạng này của Thượng Quan Lưu Ý quả thật làm cho tâm tình của hắn xáo động, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn cùng y làm những chuyện không đứng đắn.

Thượng Quan Lưu Ý cảm giác được ánh mắt của hắn ngày càng trở nên nóng bỏng thì giận đến tái mặt, y quay đầu lại, thanh âm lạnh lùng nói. "Ngươi muốn làm gì? Sao còn chưa chịu ngồi dậy?"

Long Kỳ Thiên vẫn nằm yên không nhúc nhích, biểu tình vô lại trêu chọc y. "Không cử động được... Đau!"

Thượng Quan Lưu Ý chau mày, tính nóng nảy lại muốn phát tác nhưng chợt nhớ tới vết thương của hắn còn đang chảy máu, nhất thời cũng không biết phải làm sao, lời sắp sửa thốt ra cũng nuốt trở xuống, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Long Kỳ Thiên vùi đầu vào hõm cổ của Thượng Quan Lưu Ý, cọ qua cọ lại, tỏ vẻ đáng thương nói. "Thật sự rất đau!"

Hàng lông mày xinh đẹp của Thượng Quan Lưu Ý hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, vươn một tay ra đánh lên trán của Long Kỳ Thiên, trong lòng thầm nói: đau chết ngươi luôn.

"A!" Long Kỳ Thiên ôm trán hít vào một hơi khí lạnh. "Thật nhẫn tâm!"

Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vài phần đắc ý.

Long Kỳ Thiên bày ra bộ dạng đáng thương, đôi mắt tràn ngập mong đợi nhìn Thượng Quan Lưu Ý. "Xoa giúp ta một lát được không?"

Thượng Quan Lưu Ý lập tức cảm thấy mình đã quá nhân từ, trên trán nổi gân xanh, ngón tay lại vươn ra, dưới ánh mắt mong đợi của Long Kỳ Thiên một phen bấu vào vết thương trên cổ tay của hắn. Lúc trước hắn cứ tưởng mình đã bị đứt hết gân mạch, hiện tại tuy không bị phế nhưng vết thương là sự thật. Bị Thượng Quan Lưu Ý véo một cái, sắc mặt của Long Kỳ Thiên lập tức trở nên tái xanh, hắn đau đớn hít vào một hơi khí lạnh.

Không chỉ như vậy, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi, sắc mặt trắng như tờ giấy.

"Vẫn chưa chịu ngồi dậy?" Thượng Quan Lưu Ý vẻ mặt không biểu tình nhưng khí thế lại yếu đi vài phần. Không hiểu vì sao trong nội tâm lại có chút không thoải mái.

"Thật nhẫn tâm, mạnh tay thêm chút nữa sẽ chết người đó." Long Kỳ Thiên thở dài một hơi sau đó bò dậy khỏi người của Thượng Quan Lưu Ý, động tác chật vật ngồi nép qua một bên, hơi thở hổn hển. Thượng Quan Lưu Ý nghiêng người xem xét, thấy trên ngực hắn máu loang ướt đẫm.

Vào lúc này tiểu nhị đã đến gõ cửa, Long Kỳ Thiên lên tiếng trả lời, làm bộ như muốn bước ra mở cửa nhưng hành động của hắn lại vô tình làm động đến vết thương, nhất thời rên rỉ một tiếng.

Thượng Quan Lưu Ý nhịn không được đưa tay vỗ lên trán của Long Kỳ Thiên, đẩy hắn ngồi lại giường, không được tự nhiên nói. "Đừng nhúc nhích!"

Ở ngoài cửa, tiểu nhị ca vẫn còn đang sững sờ, sau đó chợt cảm giác sống lưng lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh như hạ thấp vài phần, hắn khẽ giật mình nhìn vị khách quan có bộ dáng vô cùng xinh đẹp trước mắt, lời nói cũng trở nên ấp a ấp úng, lập tức liền bị Thượng Quan Lưu Ý hung hăng trừng mắt, đoạt lấy chậu nước trong tay. Tiểu nhị ca còn đang ngây người thì chợt nghe "rầm" một tiếng, cửa phòng đã bị đóng lại, hắn chớp chớp mắt, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, trong miệng lầm bầm. "Thật đẹp... bàn chân không có mang giày..."

Thượng Quan Lưu Ý nghe được, động tác có hơi đình trệ, y chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy một đôi chân trắng nõn đang giẫm trên đất, gương mặt lập tức ửng đỏ.

"Phụt..." Long Kỳ Thiên bật cười, trong lòng thầm nhủ: thật đáng yêu!

Thượng Quan Lưu Ý hung hăng trừng mắt, cả giận nói. "Ngươi... là ngươi cố tình không chịu nói cho ta biết?"

Long Kỳ Thiên cười đến bả vai co rúm, sau đó nằm vật ra giường lăn lộn, hành động này quả thật làm cho y tức điên.

Long Kỳ Thiên vốn đã biết, nếu không hắn cũng không bế y lên lầu, thì ra là muốn nhìn y bị mất mặt... Thượng Quan Lưu Ý nổi giận, đặt mạnh chậu nước xuống, nước bắn ra tung tóe làm ướt một mảng băng vải trên người của Long Kỳ Thiên.

Long Kỳ Thiên hít hà, vết thương lại lên cơn đau. "Mau giúp ta thoa thuốc!"

"Ai thèm giúp ngươi thoa thuốc?" Thượng Quan Lưu Ý tức giận đỏ mắt, gã nam nhân chết tiệt này dám làm y mất mặt.

Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Thượng Quan Lưu Ý lại không thể không quan tâm hắn. Không nói tới chuyện trước đây hắn đã từng cứu mạng y, hiện tại nếu không có Long Kỳ Thiên bảo vệ y sẽ gặp phải phiền phức lớn. Thượng Quan Lưu Ý trong lòng biết rất rõ, đám binh lính của Cảnh vương lúc trước sở dĩ chịu nghe lời y một phần là vì nhận lệnh của Vương gia, một phần là sợ võ công của y.

Trước đây y quả thật có hơi kiêu ngạo, vốn là ỷ mình có võ công cao cường, không ngờ có ngày nội lực lại bị phong bế. Đừng nói mấy tên lính lác kia, kể cả đám ác nhân cũng sẽ không buông tha y, Hoa Hòa Thượng còn bị y hủy dung. Mặt khác thân thế "phượng hoàng" cũng đã bại lộ.

Thiên hạ này, người có dã tâm làm Hoàng đế cũng không phải ít.

"Hừ, đừng cho là ta muốn cứu ngươi!" Thượng Quan Lưu Ý vừa cởi áo của Long Kỳ Thiên vừa nói, bộ dáng rất không được tự nhiên.

Long Kỳ Thiên cười nói. "Ta biết. Ngươi thực sự khiến ta rất đau lòng đó."

Thượng Quan Lưu Ý nghiến răng, cũng không cãi lại, chỉ là bàn tay tăng thêm vài phần sức lực làm cho Long Kỳ Thiên đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Giải khai quần áo, nhìn vết thương trên người hắn, Thượng Quan Lưu Ý không khỏi hít vào một hơi. Vết thương đã làm mủ, cũng bởi ngay từ đầu đã không được xử lý tốt. Trước kia bởi vì kiếm của Thượng Quan Lưu Ý mang theo hàn khí nên vết thương không chảy nhiều máu, nhìn qua cũng không đáng sợ. Lúc này xem ra hắn đã bị thương không nhẹ, nếu không xử lý tốt có thể mất mạng.

Thượng Quan Lưu Ý cắn môi, trong nhất thời cũng không biết là tâm trạng gì. Y đã ra tay quá nặng sao? Khi đó y quả thật rất tức giận, tất cả đều do Long Kỳ Thiên tự làm tự chịu.

"Cắt đi!" Long Kỳ Thiên đưa thanh chủy thủ qua cho Thượng Quan Lưu Ý, biểu tình rất tự nhiên, tựa như đây chỉ là một việc hết sức bình thường.

Phải lấy hết máu bầm ra thì vết thương mới khá hơn được. Thượng Quan Lưu Ý cầm lấy thanh chủy thủ, phát ra một tiếng cười lạnh khiến Long Kỳ Thiên có hơi khẩn trương.

Thanh chủy thủ được rút ra khỏi vỏ, một âm thanh lạnh lẽo vang lên, cảm giác tê buốt thấu tận tâm can. Thượng Quan Lưu Ý nhìn cây chủy thủ, chỉ thấy ở phần chuôi có chạm khắc hình một con rồng, đại khí phi thường, mà lưỡi dao vô cùng sắc bén, hàn khí bức người. Trong ánh mắt của y liền lộ ra một tia yêu thích.

Cắt miệng vết thương, nặn ra hết máu bầm, sau đó thoa thuốc rồi dùng băng vải bó lại. Thượng Quan Lưu Ý trong lúc làm những việc này, ngón tay cũng bị máu nhiễm đỏ, lông mày khẽ nhíu lại. Dù là như thế nhưng Long Kỳ Thiên cũng thập phần thỏa mãn, trong lòng vô cùng ngọt ngào vui sướng, khóe miệng không ngừng cong lên.

Thượng Quan Lưu Ý mím môi, rất muốn đánh cho hắn một trận nhưng lại sợ công tình y băng bó nãy giờ đổ sông đổ biển, vì vậy liền thôi. Chỉ một lát sau, tiểu nhị đã mang thùng tắm đến, một thùng nước nóng bốc hơi khiến cho tâm tình y thoải mái lên không ít. Y trừng mắt liếc Long Kỳ Thiên, hắn lập tức hiểu ý, bày ra bộ dáng yếu ớt như muốn nói: hắn hữu tâm vô lực, lại đang bị thương, sẽ không nhìn lén.

Thượng Quan Lưu Ý lúc này mới hài lòng, kéo tấm bình phong che lại bắt đầu cởi bỏ y phục. Động tác của y chậm rãi, tư thái ưu nhã, từng mảnh xiêm y được vắt lên tấm bình phong. Nhưng tấm bình phong mỏng manh làm sao che đậy được hết thân ảnh người nọ?

Tóc đen rũ xuống, da thịt trắng nõn như bạch ngọc, một mảnh xuân sắc kiều diễm.

Long Kỳ Thiên nheo mắt, cảm giác hạ thân có chút đau trướng, hình ảnh nửa kín nửa hở lộ ra sau bức bình phong nhìn vô cùng đẹp mắt. Long Kỳ Thiên chỉ hận bản thân hắn giờ phút lại bị thương nặng.

Thượng Quan Lưu Y bước vào thùng tắm, thân thể được làn nước ấm áp bao quanh khiến y phát ra một tiếng ngâm thỏa mãn. Đôi mắt mơ màng, đồng tử màu hổ phách bao phủ một tầng hơi nước mờ ảo... Y trở mình, hai tay gác lên thành bồn, tựa cằm lên cánh tay, lại thêm một tiếng ngâm thư thái phát ra, mái tóc đen dài phiêu tán trong làn nước, mà bức phượng hoàng đồ văn lúc ẩn lúc hiện như trêu đùa ánh mắt người nhìn.

"Đây là 'phượng hoàng' sao?" Thanh âm truyền tới khiến Thượng Quan Lưu Ý thoáng giật mình hoảng sợ. Tự nãy giờ tâm tình y thả lỏng, lại thấy Long Kỳ Thiên bộ dáng nằm chờ chết cho nên mới không đề phòng hắn. Kết quả hắn lại mò đến, đồng tử màu hổ phách không ngừng phóng ra sát khí khiến người ta kinh hãi.

Long Kỳ Thiên trong lòng nhảy dựng: ánh mắt này cũng quá ngoan độc! Hắn ngượng ngùng thu tay về.

Sát khí trong đôi mắt của Thượng Quan Lưu Ý càng thêm nồng đậm, nhìn lén cũng thôi đi, còn muốn đụng chạm? Đúng là không biết xấu hổ!

"Cút đi!" Thượng Quan Lưu Ý nghiến răng nghiến lợi, trong phòng tức thì vang lên tiếng nước ào ào, bọt nước bắn tung tóe.

"Đừng đừng đừng..." Long Kỳ Thiên kinh hô, vội vàng lui ra ngoài, tuy vậy trên người vẫn bị ướt một mảng. Hắn bị nước nóng làm cho phỏng một chút, sau khi bước ra phòng ngoài, gió lạnh thổi vào thân thể ướt sũng khiến cả người hắn run rẩy, lập tức chui vào trong chăn.

Nhưng ngoài ý muốn lại bắt đầu trở sốt.

"Hừ, nhích vào bên trong một chút!" Thượng Quan Lưu Ý trên người chỉ khoác một kiện áo đơn bạc, y vừa mới tắm xong, gương mặt hãy còn ửng đỏ. Long Kỳ Thiên nheo mắt nhìn y, tâm tư lại thầm xao động.

Thượng Quan Lưu Ý không để ý tới hắn đang có dấu hiệu nóng sốt, chỉ nói nam nhân này vì sao lại không biết xấu hổ, vì sao cứ nhìn y chằm chằm đến phát ngốc?

Thấy hắn bất động, y giơ chân đạp hắn vào trong rồi cực kỳ tự nhiên chiếm lấy hơn phân nửa chiếc giường.

"Nghe cho kỹ! Buổi tối nên biết điều một chút, nếu không..." Thượng Quan Lưu Ý trượt vỏ thanh chủy thủ, đưa tới trước mặt Long Kỳ Thiên.

Long Kỳ Thiên cảm giác lạnh người, liên tục gật đầu. Chỉ là hắn gật đầu quá mạnh, lập tức liền có cảm giác hơi chóng mặt.

Thượng Quan Lưu Ý hài lòng đặt cây chủy thủ ở chính giữa hai người sau đó mới yên tâm nằm xuống ngủ. Thời khắc này trong lòng y có chút nghi hoặc, Long Kỳ Thiên thế nào lại nghe lời như vậy? Có điều y đã quá mệt mỏi, không lâu sau liền thiếp đi.

Đến nửa đêm, Thượng Quan Lưu Ý cảm giác mình gặp phải ác mộng, trong mộng dường như có thứ gì đó đè lên người y... thật khó chịu. Thượng Quan Lưu Ý mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện thực sự có vật gì đó áp lên người mình, không gian tối đen khiến y nhìn không rõ hình dạng, đột nhiên y hoảng sợ muốn la lên.

"Ưm... là ta."

Ngeh được thanh âm quen thuộc, Thượng Quan Lưu Ý thở phào một hơi, nhưng lập tức lại cảm giác có gì không đúng, y mở trừng mắt.

Đáng giận, người này nhân này lại muốn khi dễ y? Thượng Quan Lưu Ý tức giận đưa tay đẩy hắn ra, lại nghe được tiếng hô hấp của Long Kỳ Thiên ồ ồ, cơ thể hắn nóng hổi. Thoáng chốc Thượng Quan Lưu Ý cảm giác như bị phỏng tay, luống cuống thu về, có chút kinh hãi. "Ngươi... làm sao vậy?"

Long Kỳ Thiên ghé vào người Thượng Quan Lưu Ý, cọ cọ đầu vào vai y, hữu khí vô lực thì thào nói. "Khó chịu..."

"Ngươi rốt cục bị làm sao?" Thượng Quan Lưu Ý làm sao nghĩ hắn bị bệnh? Nhìn hắn khỏe mạnh cường tráng như vậy, cùng lắm chỉ là đang nằm ăn vạ. Hắn không phải lại muốn khi dễ y đó chứ? Vì vậy mới lạnh giọng uy hiếp nói. "Ngươi đừng cho là hiện tại ta không dùng được võ công thì có thể... có thể..." Thượng Quan Lưu Ý cắn môi, âm thanh ngày càng nhỏ, hai mắt trợn tròn tức giận.

"Ưm... khó chịu." Long Kỳ Thiên nóng đến lợi hại, miệng không ngừng thì thào hai chữ này, thỉnh thoảng lại cọ cọ lên người của Thượng Quan Lưu Ý, tưởng là có thể hạ hỏa, nào ngờ sự tiếp xúc thân thể lại càng khiến người hắn nóng hơn.

"A!" Thượng Quan Lưu Ý mở to hai mắt ra nhìn, lần này không phải tức giận mà là hoảng sợ, y cảm giác trên đùi bị một vật gì đó cứng rắn chọc vào, lại còn nóng hổi, đây là...

"Ngươi, ngươi, ngươi..." Thượng Quan Lưu Ý càng xác định là hắn đang trêu mình. Tên khốn kiếp này, từ lúc nào hắn đã chui vào trong chăn của y? Đúng là không biết xấu hổ!

Thượng Quan Lưu Ý giơ tay tát vào mặt Long Kỳ Thiên, một cái tát này làm cho Long Kỳ Thiên hoa cả mắt, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.

Thượng Quan Lưu Ý lúc này mới phát giác có điều không thích hợp, y sờ sờ trán hắn, sao lại nóng như vậy. "Bị sốt rồi sao?"

Thượng Quan Lưu Ý lầm bầm hỏi, lại thấy Long Kỳ Thiên được một tấc muốn tiến thêm một thước, hừ hừ rên rỉ. "Khó chịu chết đi được."

Thượng Quan Lưu Ý chưa từng nghe qua nam nhân nào dùng ngữ khí làm nũng như vậy để nói chuyện với y, nhất thời lúng túng, cho rằng hắn thực sự khó chịu, liền cảm thấy có chút không đành lòng.

"Làm sao bây giờ?" Y tự hỏi. Thượng Quan Lưu Ý chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, y mơ hồ nhớ lại, hồi bé mỗi lần y bị bệnh, cô cô thường hay ôm y, vỗ vỗ lên lưng dỗ dành. Vì vậy y ngượng ngùng vươn tay ôm Long Kỳ Thiên, tại trên lưng hắn vỗ vỗ hai cái.

Long Kỳ Thiên mặc dù đang sốt cao nhưng hắn vẫn cảm giác được Thượng Quan Lưu Ý chủ động ôm hắn, lập tức cả người kích động, toàn thân cao thấp đều hưng phấn, nhất là địa phương nào đó.

Thượng Quan Lưu Ý cảm thấy buồn bực, người này... bị bệnh mà còn có tinh thần như vậy, thật sự bị bệnh hay là...

Nếu không phải Long Kỳ Thiên cứ rên hừ hừ khó chịu, Thượng Quan Lưu Ý hẳn đã đập cho hắn một trận.

"Ngươi nằm xuống đi!" Thượng Quan Lưu Ý đỡ Long Kỳ Thiên nằm xuống giường, bản thân y khoác thêm áo định chạy ra ngoài kêu người đến.

"Đừng..." Long Kỳ Thiên âm thanh hữu khí vô lực, hắn cũng không muốn vuột mất cơ hội tốt này. Nghe giọng điệu của Thượng Quan Lưu Ý hình như có vẻ lo lắng, nói không chừng có thể lợi dụng chiếm chút tiện nghi, vì vậy mới nói. "Khuya rồi đừng kêu người, ngươi dùng nước lạnh giúp ta lau cũng được."

"Nước lạnh?" Thượng Quan Lưu Ý có chút do dự, làm vậy sẽ không bệnh nặng hơn chứ? Bất quá y cũng không có kinh nghiệm, không nghĩ ra được cách nào khác liền làm theo lời hắn. Kỳ thật lau người thì phải dùng nước ấm nhưng Long Kỳ Thiên sao có thể từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này chứ, hắn dùng ngữ khí yếu ớt của người bệnh để nhờ Thượng Quan Lưu Ý lau người dùm.

"Ưm... chảy mồ hôi... muốn lau khô..." Long Kỳ Thiên nói, hai mắt híp lại hưởng thụ sự phục vụ của Thượng Quan Lưu ý. Thượng Quan Lưu Ý đỏ mặt, căm tức không thôi, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, y cởi áo của Long Kỳ Thiên ra, cầm khăn giúp hắn lau mồ hôi. Lại nghe Long Kỳ Thiên nói. "Phía dưới cũng muốn lau, toàn mồ hôi."

Thượng Quan Lưu Ý lập tức lộ ra vẻ mặt hung dữ, nhưng cuối cùng vẫn là dằn xuống, đem khăn luồn vào bên trong tiết khố của hắn... gương mặt nhất thời đỏ ửng.

"Ưm..." Long Kỳ Thiên phát ra tiếng rên rỉ, vật đó như có như không bị đụng phải, thật sự là... khó chịu xen lẫn vui thích, thật ra thì phần khó chịu chiếm ưu thế nhiều hơn nhưng bất quá hắn vẫn không nỡ buông tha cho cơ hội này, vì vậy lại phát ra vài tiếng rên rỉ khiến cho người ta không khỏi đỏ mặt...

Hết chương 30

Bình luận

Truyện đang đọc