NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Lúc Thượng Quan Lưu Ý nói ra những lời này, biểu tình của mọi người trong trà lâu mỗi người một kiểu, quả thật vô cùng khẩn trương. Vị công tử kia giờ khắc này vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, lại có vài phần không dám tin, giống như nam nhân xinh đẹp trước mắt này nói một câu, tánh mạng của hắn liền bị đe dọa, hắn thật không cam lòng nhưng chưa kịp tỏ thái độ đã bị sự kinh hãi xâm chiếm.

Tùy tùng bên cạnh hắn cũng sửng sốt một chút, bọn họ tỏ ra kinh ngạc nhưng nhiều nhất vẫn là mờ mịt, nhất thời không phản ứng kịp nam nhân xinh đẹp kia vừa nói cái gì.

Về phần khách khứa trong quán, tất cả đều âm thầm hít vào một hơi khí lạnh, rõ ràng đã bị thần thái cao ngạo của Thượng Quan Lưu Ý làm cho ngây ngẩn: trên gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình thích thú xen lẫn khinh miệt, đồng tử màu hổ phách như có lưu quang di chuyển, hiện lên ý cười như có như không, mang theo vài phần lãnh ngạo, lại có một chút tà mị, giống như giữa màn đêm hôn ám đột nhiên nở bung ra một đóa hoa sen đỏ rực như máu, cảnh tượng vô cùng yêu dị, dung nhan xinh đẹp nhưng lãnh khốc tựa như một loại tà thuật câu hồn đoạt phách, khiến người nhìn thấy cũng phải chợt ngừng hô hấp.

Mục Thanh, Mục Bạch vừa rồi còn lộ ra vẻ kinh hỉ, ngay sau đó bởi vì chủ nhân đã ra lệnh mà thu liễm lại tâm thần, nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ, toàn thân tản ra sát khí khiến cho nhiệt độ xung quanh như hạ thấp đi vài phần.

Long Kỳ Thiên buồn bực nhíu mày, biểu tình ủy khuất mang theo sự độc chiếm mãnh liệt, thậm chí có phần bất mãn, trong mắt nhất thời phóng ra một tia sát khí, nhưng vì bận để ý đến người trong lòng nên hắn tạm thời thu liễm, giả vờ cười đến ôn nhu, có điều nhãn thần vẫn âm trầm khó đoán.

Đang lúc mọi người còn không kịp phản ứng, vòng tay hắn đang ôm eo Thượng Quan Lưu Ý chợt tăng thêm lực đạo, sau đó tay còn lại liền đập vỡ một góc bàn đồng thời phóng mảnh vỡ về phía vị công tử kia.

Vị công tử kia hét thảm một tiếng, mọi người xung quanh một phen rét lạnh, trong nháy mắt đều lui về trốn trong góc tường, không khí trong trà quán trở nên vô cùng căng thẳng. Mục Thanh, Mục Bạch vẫn đang đứng chắn ở đầu cầu thang không cho ai được phép rời khỏi.

"Chân của ta, aaa... chân của ta." Vị công tử không ngừng kêu la thảm thiết khiến mọi người run cầm cập, mảnh gỗ vụn cắm vào xương đầu gối của hắn ta, cũng không biết có bị gãy hay không, chỉ thấy máu chảy đầm đìa, hình ảnh chói mắt đến cực điểm.

Dưới loại tình huống này Mục Thanh, Mục Bạch động tác đều dừng lại, trong lúc nhất thời cảm thấy lúng túng khó xử, lo lắng không biết có mất thể diện hay không.

Đôi mắt màu hổ phách của Thượng Quan Lưu Ý bắn ra một tia sắc lạnh, biểu tình vô cùng phẫn nộ nhìn Long Kỳ Thiên. Y nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tự nhủ: tên khốn kiếp này rõ ràng muốn cùng ta đối nghịch.

Long Kỳ Thiên trong lòng nhảy dựng, hắn thầm kêu không ổn nhưng sau một khắc lại lộ ra biểu tình đáng thương, hệt như một con khuyển to xác vừa bị chủ nhân vứt bỏ, hắn chỉ là không vui khi Thượng Quan Lưu Ý nhờ cậy người khác động thủ. Sự ghen tuông đố kỵ này quả thật đã khiến Long Kỳ Thiên bị đè nén đến cực điểm.

Ngay sau đó, Mục Thanh, Mục Bạch không chút lưu tình túm lấy vị công tử sắc mặt trắng bệch đang nằm dưới đất lên, trước ánh mắt của đám gia đinh thẳng tay ném người xuống lầu.

Một tiếng "ầm" vang lên, vài người nho sinh trong trà lâu vì quá sợ hãi mà ngất xỉu tại chỗ.

Làm xong chuyện được giao phó, Mục Thanh, Mục Bạch đứng thẳng người khoanh tay, bộ dáng vô cùng thản nhiên, nhìn không ra có nửa phần thương cảm, cũng chẳng mảy may day dứt vì chuyện mình đã làm, tựa như bọn họ vừa mới vất đi một mớ rác rười.

Thượng Quan Lưu Ý lập tức giương khóe miệng, đầu lông mày chau lại, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Long Kỳ Thiên, biểu tình dương dương tự đắc.

Trái tim của Long Kỳ Thiên như hẫng đi một nhịp, hô hấp nhất thời ngưng trọng, vẻ mặt này của Ý nhi khiến hắn vô cùng thích thú, trong bụng phảng phất dâng lên một cảm giác ngứa ngáy, sau đó từ từ lan dần đến lòng bàn chân. Ánh mắt của hắn thoáng chốc trờ nên cực kỳ nóng bỏng, giống như muốn hung hăng đem tiểu mỹ nhân ăn tươi nuốt sống.

Thượng Quan Lưu Ý nhìn thấy ánh mắt của Long Kỳ Thiên thì nhất thời cảm thấy hoảng sợ xen lẫn ngượng ngùng, một khắc sau mặt cũng đỏ lên, thẹn quá hóa giận. Biểu tình thay đổi vô cùng sinh động, quả thật đáng yêu đến mức khiến cho tâm can của hắn tê dại. Tình ý trong mắt của Long Kỳ Thiên ngày càng nồng đậm.

Thượng Quan Lưu Ý cắn chặt khớp hàm, ánh mắt mang theo vẻ tức giận cùng uy hiếp như muốn nói: Ngươi dám làm xằng bậy ta sẽ giết ngươi!

"A..." Long Kỳ Thiên trong cổ họng thầm phát ra tiếng than, vẻ mặt ủy khuất, giống như một con khuyển bị chủ nhân khi dễ đang dựng đứng lỗ tai.

"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý một cước dẫm lên chân của Long Kỳ Thiên, người nào đó đau đến trừng mắt há to miệng, ngay sau đó trên bụng lại bị nện thêm một đấm, đau đến ngũ quan vặn vẹo.

"Ưm, Ý nhi thật ác độc!" Long Kỳ Thiên uất ức nói.

Thượng Quan Lưu Ý khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý.

Lúc này, Mục Thanh, Mục Bạch chợt lộ ra biểu tình không thể tin, thiếu cung chủ của bọn họ lại cùng tên tiểu tử họ Long "liếc mắt đưa tình", thậm chí nhìn còn có vẻ rất tự nhiên, rất thân mật.

Mấy ngày thiếu chủ bị bắt rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Mục Thanh, Mục Bạch sắc mặt tái nhợt.

Thượng Quan Lưu Ý vẫn hồn nhiên không để ý, vẻ mặt dương dương tự đắc. Vẻ mặt như thế kết hợp cùng với dung mạo xinh đẹp, đúng là phong tình vạn chủng, nhất thời khiến cho hoa sơn trà kiều diễm cũng mất đi vài phần hương sắc.

"Ngươi... các ngươi... dám đả thương thiếu gia nhà ta?" Gia đinh của Lý phủ rốt cục cũng khôi phục lại tinh thần, một vài người kêu khóc lao xuống lầu, vài người lại hô to. "Mau đi tìm lão gia!"

Nếu là người khác khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái, thiếu gia bị người ta đánh vì sao không gọi người đến phụ giúp mà lại đi tìm lão gia. Nhưng mọi người trong trấn đều biết rất rõ, chỉ là khi nãy bị kinh hãi nhất thời không để ý, người vừa bị ném xuống lầu không phải là con trai của Lý Lâm Tuấn, Lý thần y hay sao?

Lần này tất cả mọi người đều tỏ ra tiếc nuối nhìn về phía Thượng Quan Lưu Ý, "tiên nhân" rốt cục cũng đoản mệnh giống như phàm nhân, hại con trai của Lý thần y ra nông nỗi này, ông ta làm sao chịu chữa bệnh cho y.

"Các ngươi! Lão gia nhà chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Đám gia đinh nói. Người cầm đầu hình như là quản gia của Lý phủ, trên mặt lộ ra vẻ hung hăng, hắn chỉ vào Mục Thanh, Mục Bạch mà nói. "Còn có các ngươi, đều là những kẻ vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo rào cây sung. Các ngươi mấy ngày qua ở Lý phủ, chúng ta cũng không có bạc đãi các ngươi. Không ngờ hôm nay các ngươi lại ra tay đối xử với thiếu gia nhà ta như vậy."

Mục Thanh Mục Bạch thần sắc không đổi, vẫn duy trì bộ dáng tượng đá không cảm xúc. Nhưng thấy ánh mắt căm phẫn bọn họ nhìn về phía Thượng Quan Lưu Ý, Mục Bạch cười lạnh nói. "Tiền bạc giao dịch, chuyện mua bán hai bên đều đã thỏa thuận xong xuôi, tại sao lại nói là "vong ân phụ nghĩa"? "Ăn cây táo rào cây sung" nghe càng tức cười, dám đối với thiếu chủ của bọn ta nói năng lỗ mãng thì chỉ có một con đường chết."

Chát... Liên tiếp những tiếng roi sắt quất xuống nền nhà, âm thanh xé gió như bão táp mưa rào dọa cho đám gia đinh sợ mất hồn mất vía.

Cùng lúc đó, mọi người theo bản năng nhìn về phía Thượng Quan Lưu Ý, một hồi gió nhẹ thổi tung bạch y, tà áo bay lượn phất phới, khuynh thành tuyệt diễm.

Mà nam nhân đứng bên cạnh y khóe miệng cong cong, lộ ra nụ cười tà mị, khí thế tản ra khiến người nhìn thấy không khỏi sợ hãi, vóc người hắn cao to cường tráng, uy phong lãnh ngạo, nghiễm nhiên có vài phần khí chất vương giả.

Thượng Quan Lưu Ý có chút chán ghét, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người, cẩm hoa y phục thanh thoát tao nhã, rất nhanh liền mất hút khỏi tầm mắt của mọi người.

Long Kỳ Thiên theo sát y đi xuống, động tác nhẹ nhàng, Mục Thanh Mục Bạch không nói hai lời cũng nhanh chóng theo sau. Đám tùy tùng của Lý gia tuy rất giận nhưng không ai dám lên tiếng ngăn cản. Mấy người này xem ra cũng có chút địa vị trong giang giang hồ, vị quản gia chỉ còn biết âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Ngươi lại đây!" Quản gia sau khi đợi bọn họ đi xa mới chỉ vào một người gọi, người nọ cùng quản gia cũng giống nhau có chút công phu, cách ăn mặc cùng các gia đinh khác cũng bất đồng. Quản gia cùng người nọ thì thầm vài câu, người nọ lập tức thay đổi sắc mặt, kinh sợ chạy xuống lầu, sau đó biến mất vào một con hẻm ở đầu ngõ.

Nam nhân bước nhanh vào ngõ hẻm, ngoại hình của hắn cũng có vài phần tuấn lãng, khinh công cũng không tệ, nhưng thân thủ của hắn thoạt nhìn không giống với nhân sĩ giang hồ, ngược lại lộ ra vài phần chiêu thức của đại nội, rõ ràng là đại nội thị vệ.

Vào thời điểm nam nhân kia vội vàng rời đi, có một thân ảnh màu đen ở phía sau thoáng vụt qua, người thần bí kia ở đầu hẻm nhìn theo bóng lưng người nọ vài giây, sau đó thi triển khinh công đi về một hướng khác.

Rẽ qua bảy tám con đường, gần như đã đi hết một vòng thôn trấn, người thần bí kia lúc này mới tiến vào một tiểu viện, sau đó ở trước cửa phòng trong viện quỳ xuống lên tiếng. "Hồi bẩm vương gia..."

Hết chương 43

Nhân vật Cảnh vương gia này ngay từ đầu truyện đã được tác giả nhắc đến nhưng chưa một lần lộ mặt, liệu lần này xuất hiện sẽ đem đến cho Long Kỳ Thiên và Thượng Quan Lưu Ý những rắc rối gì đây?????

Bình luận

Truyện đang đọc