NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc mềm mại hệt như tơ lụa Giang Nam thượng hạng, hương thơm nhàn nhạt bay vào khoang mũi làm khơi dậy lên hỏa dục trong người hắn.

Long Kỳ Thiên nuốt nước bọt, cẩn thận miêu tả hình dáng đôi môi của Thượng Quan Lưu Ý, thật mềm, lén hôn thử một chút, tư vị ngọt ngào khiến đại não không ngừng sản sinh ra một ý niệm mãnh liệt muốn chiếm đoạt làm của riêng.

"Ưm..." Lưu Ý phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, thanh âm mềm mại mang theo một chút nũng nịu thoáng chốc làm cho tâm thần người nghe nhiễu loạn. Long Kỳ Thiên nhịn không được càng thêm mê luyến mà hôn lên xương quai xanh của Lưu Ý, sau đó một đường đi xuống, liếm mút, hấp thụ hương thơm thanh khiết trên cơ thể y.

Hắn hôn từ xương quai xanh dọc đến cánh tay, ở trên làn da trắng sứ lưu lại những vết nước bọt nhàn nhạt. Long Kỳ Thiên tâm tình ngày càng kích động, trong cơ thể như có một con dã thú đang kêu gào. Hắn hôn lên từng đầu ngón tay của Thượng Quan Lưu Ý, đem những ngón tay thon dài từng ngón từng ngón mà mút vào, liếm láp, tựa như đang thưởng thức một món ăn đầy mỹ vị, trong lòng tràn ngập cảm giác sung sướng cùng hưởng thụ.

"Ưm..." Thượng Quan Lưu Ý khó chịu nheo mắt kêu lên một tiếng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê dại khiến y vặn vẹo thắt lưng muốn trốn tránh, nhưng y vừa khẽ động thì Long Kỳ Thiên đã xoay người để y nằm lên thân thể mình, nơi nào đó của hắn vì sự cọ xát mà bắt đầu căng trướng khó chịu.

Thượng Quan Lưu Ý bị Long Kỳ Thiên ôm vào ngực, nhịn không được thoải mái cọ cọ vào nguồn nhiệt ấm áp, sau đó lại cảm giác được có một vật cưng cứng chọc vào người mình khiến y thật khó chịu. Vì vậy y liền bất mãn vươn móng vuốt ra nắm lấy vật cứng đó bóp một cái.

"Ngao..." Long Kỳ Thiên lập tức kinh hô, cảm giác được bàn tay của Thượng Quan Lưu Ý đang nắm lấy vật đó của hắn, lúc này tâm tình trở nên vô cùng kích động, huyết khí dâng trào, yết hầu phát ra âm thanh tựa tiếng sói tru.

Thượng Quan Lưu Ý vùi vào cánh tay của Long Kỳ Thiên, lần thứ hai ở trên người hắn cử động uốn éo, thần sắc mê man không rõ, miệng thì thào. "Ôm một cái..."

Long Kỳ Thiên lập tức nghe lời ôm chặt lấy Thượng Quan Lưu Ý, những nụ hôn như mưa liên tiếp phủ xuống da thịt y.

Đang lúc động tình thì thân thể của Thượng Quan Lưu Ý lại đột nhiên run rẩy, y một lần nữa cắn chặt môi mình, gương mặt ửng đỏ một cách bất thường, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhìn y có vẻ rất đau đớn. Long Kỳ Thiên vô cùng hoảng sợ, dục vọng nhanh chóng được thay thế bằng sự lo lắng và bất an, hắn khắc chế tâm tình xúc động, giữ lấy cổ tay của Thượng Quan Lưu Ý xem mạch tượng của y, ngay lập tức phát hiện trong cơ thể của Thượng Quan Lưu Ý đang có một cỗ hàn lưu không ngừng di chuyển loạn xạ, tàn sát bừa bãi.

Tẩu hỏa nhập ma? Nếu không thì khả năng cỗ nội lực đó vốn không thuộc về y.

Long Kỳ Thiên nhất thời nhớ lại năm đó, bé con đã bị tổ phụ của y truyền một cỗ nội lực mạnh mẽ vào trong cơ thể, sau đó bé con có bộ dạng rất đáng yêu đột nhiên hét lên một tiếng, toàn thân như muốn nổ tung, hàn băng trong không khí bắn ra bốn phía, băng tuyết bay lượn đầy trời, cuồng phong gào thét dữ dội, một hơi xông vào căn miếu đổ nát giết chết hơn trăm kẻ côn đồ.

Mà hắn khi ấy cũng suýt bỏ mạng, may là có người đó ra tay bảo vệ được cái mạng nhỏ. Người đó không ai khác, chính là nghĩa phụ của hắn, Long Tại Uyên.

"Ý nhi." Long Kỳ Thiên dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán của Thượng Quan Lưu Ý, thanh âm dịu dàng gọi tên y, không nói hết được yêu thương, chỉ hận không thể thay thế y gánh chịu nỗi đau đớn.

"Ý nhi." Long Kỳ Thiên lặp lại một lần, người trong ngực dường như nghe được thanh âm của hắn, khẽ co lại, mở rộng vạt áo dán chặt lên người của Long Kỳ Thiên, cảm nhận sự ấm áp từ hắn. Khoảnh khắc da thịt thân cận, cảm giác trơn mịn bóng loáng khiến tim của hắn không ngừng xung động.

Hắn cực lực khắc chế sự kích động trong cơ thể, đem quần áo trên người mình và Thượng Quan Lưu Ý toàn bộ trút bỏ, sau đó dùng tấm da hồ phủ kín lên hai thân thể trần trụi đang dán chặt vào nhau. Long Kỳ Thiên bị lạnh đến run cầm cập, môi miệng tím bầm.

Hắn nở nụ cười, thì thầm bên tai y. "Kiếp này nếu không đủ, kiếp sau ngươi nhất định cũng phải lấy thân báo đáp cho ta!" Long Kỳ Thiên ôm Thượng Quan Lưu Ý thật chặt như muốn dùng sức dung nhập y vào trong cơ thể mình. Hắn biết bản thân hắn đã không thể buông tay.

—————–

"Khặc khặc khặc..." Tiếng cười âm trầm vang lên, mọi người ở trong linh đường đều không nhịn được mà khẽ rùng mình. Long Tại Đường tinh thần kích động lập tức đứng lên, ánh mắt sắc bén quét về phía cửa, chỉ thấy có hai người đang đứng yên, một người là sư gia của Long Vân Trại_Mộc Thanh, người còn lại là một nhân sĩ giang hồ không rõ lai lịch.

Mộc Thanh khóe miệng nhếch lên nụ cười âm tà, giọng nói khàn khàn nghe thật đáng sợ. Mộc Nhất Thanh tựa hồ đóng giả thân phận của người khác làm đến phát nghiện. Hắn chân cao chân thấp bước qua khỏi cánh cửa đi vào bên trong, Tống Tấn theo sau, nét mặt lạnh lùng.

"Các vị là muốn nội chiến hay sao?" Mộc Thanh nhướn mày, ánh mắt lướt qua từng người một ở linh đường, ánh mắt kia tựa như đang quan sát người chết, cực kỳ đáng sợ.

Long Tại Uyên nhíu mày, vừa định mở miệng nói chuyện lại nghe có người lên tiếng trước. "Mộc tiên sinh, nơi đây là linh đường, ngài không thể giữ phép tắc một chút hay sao?"

Thanh âm của Long Tại Đường trở nên lạnh lẽo, hiển nhiên đã nổi giận. Nếu không phải nể mặt Mộc Thanh cũng là một phần của Long Vân Trại thì hắn đã động thủ.

Mộc Thanh bật cười, thanh âm khàn khàn. "Nhị trại chủ ngươi gấp cái gì? Hôm nay ở đây nhất định sẽ chừa lại một chỗ cho ngươi nằm."

"Ngươi nói cái gì?" Long Tại Đường thoáng trợn trừng mắt, cơn giận bốc lên, ngay cả mọi người ở đây cũng đều hít vào một hơi khí lạnh, có chút tức giận không đồng tình nhìn Mộc Thanh.

Tất cả đều không hiểu tại sao một người luôn biết giữ lễ nghi phép tắc như Mộc Thanh lại có thể thốt ra những lời này. Hay gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến thần trí của hắn không được tỉnh táo?

Mộc Thanh bước thấp bước cao di chuyển một vòng, hoàn toàn không đem sự giận dữ của Long Tại Đường để vào mắt, Hắn tấm tắc khen. "Linh đường nhìn cũng thật trang nghiêm, không gian lại rộng rãi, cho dù tám mươi người nằm đây cũng không thành vấn đề."

Nói xong lại liếc mắt nhìn Tống Tấn, chỉ thấy Tống Tấn gật đầu, biểu tình tán thành. Tất cả mọi người lập tức đều đứng dậy, dường như muốn ra tay dạy cho Mộc Thanh một bài học.

"Mộc tiên sinh, cho hỏi vị kia là thần thánh phương nào? Linh đường là nơi trang nghiêm, người ngoài sao có thể tùy tiện bước vào?" Tam trại chủ lên tiếng chất vấn, bộ dáng như muốn ra tay đánh nhau. Lúc này từ bên ngoài bỗng truyền đến một cơn gió lạnh, bạch y nữ tử đột nhiên xuất hiện tựa như ma quỷ, thân thể nhẹ nhàng bay vào, khinh công đủ để đứng hàng đầu trong võ lâm.

Nữ tử khẽ cười một tiếng, thân ảnh lướt ngang qua người của Tam trại chủ, để lại một cỗ hương thơm kỳ lạ.

"Tam trại chủ, ngươi nói người ngoài là ai? Là muốn nói tiểu nữ sao?" Thanh âm như chuông bạc khẽ vang lên, ở trong linh đường yên ắng thậm chí nghe được tiếng vọng lại.

Lâm Vãn từ trong tay áo lấy ra một cây sáo trúc, khi tiếng sáo vừa cất lên, sắc mặt của những người trong linh đường đều trở nên trắng bạch. Âm thanh sáo trúc êm ái du dương nhưng khi lọt vào tai liền sinh ra ảo giác làm nhiễu loạn tâm thần.

Giờ khắc này, người có thần kinh yếu nhất là Cửu phu nhân, chỉ thấy bà hét lên một tiếng, sau đó lao đến chộp lấy một thanh kiếm, gặp ai liền chém người đó, cực kỳ điên loạn.

"Yêu nữ!" Long Tại Đường tức giận rút đao đánh trả, Lâm Vãn thân thể uyển chuyển dễ dàng né tránh, nàng đứng nép vào người Tống Tấn, mà bàn tay của Tống Tấn đang đặt trên chuôi kiếm tùy thời đều sẵn sàng xuất chiêu tương trợ.

Mộc Nhất Thanh cảm giác lồng ngực như bị thứ gì đó đâm vào, vô cùng khó chịu.

Khoảnh khắc Long Tại Đường xông tới, hắn liền vận khí tung ra một chưởng.

Không ai ngờ một kẻ thư sinh yếu đuối như Mộc Thanh lại có võ công vô cùng thâm hậu, Long Tại Đường bị hắn đánh một chưởng liền lập tức thổ huyết. Long Tại Uyên lao tới đỡ lấy nhị đệ lúc này đang cảm thấy vô cùng mất mặt.

Mọi người đều ngẩn ra, bọn họ thật quá chủ quan, không ngờ võ công của Mộc Thanh lại cao như vậy.

"Ngươi rốt cục là ai?" Long Tại Uyên nổi giận nói, rút ra bảo đao đứng dậy.

Mộc Nhất Thanh lạnh lùng nở nụ cười, thanh âm khàn khàn đáng sợ như lời nói vọng lên từ địa ngục. "Nợ máu phải trả bằng máu. Long trại chủ, cũng đã đến lúc ngươi phải đền mạng."

Lời vừa nói ra, tiếng sáo của Lâm Vãn cũng đột ngột dừng lại, không gian tĩnh mịch bao trùm lên cả linh đường.

Long Tại Uyên khóe miệng run run, ánh mắt lộ ra thần tình phức tạp, ẩn chứa trong đó là sự đau khổ tột cùng.

Mộc Nhất Thanh thân hình gầy yếu, dáng vẻ nhìn như không biết võ công, mà Lâm Vãn tuy là nữ tử nhưng lại biết dùng tà thuật. Chỉ dựa vào ba người này đã có thể tàn sát hết người của Long Vân Trại?

"Ngươi..." Mộc Nhất Thanh chỉ một đầu ngón tay vào hắn, cười lạnh nói. "Không phải là đối thủ của ta."

Phụt_Trong linh đường đã có người thổ huyết.

Ngay sau đó tất cả đều cảm thấy trong người không ổn.

"Ngươi... hạ độc?"

Mộc Nhất Thanh trên mặt đẩy ra nụ cười lạnh lẽo tràn đầy sát khí, tựa như hắc bạch vô thường xuất hiện để đoạt mạng người, lông mày cũng không hề nhíu lại.

"Ta sẽ không để cho ngươi chết một cách dễ dàng." Mộc Nhất Thanh nói. "Người mà Ý nhi muốn giết, đừng mong được chết yên ổn."

Nói xong lại cười ha hả.

Quả nhiên Long Tại Uyên cảm giác huyết khí không ngừng dâng lên, lục phủ ngũ tạng một trận co rút đau đớn, toàn thân cao thấp như bị xé rách từng mảnh.

"Ta bắt ngươi phải nếm thử nỗi thống khổ mà bao năm qua Ý nhi đã phải chịu đựng." Mộc Nhất Thanh nghiêng đầu, cười đến run rẩy nhưng cũng phi thường lãnh khốc.

Trong linh đường nhất thời vang lên những tiếng la hét, máu tươi nhuốm đầy mặt đất.

Tống Tấn đứng trước linh đường, nghe tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang vọng vào tai, trong khoảnh khắc hắn cảm giác như mình đang đứng giữa địa ngục. Hắn nhịn không được nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Mộc Nhất Thanh.

Hết chương 18

P/s: Người của Long Vân Trại lớp chết lớp bị thương, lớp trúng độc không có khả năng phản kháng, Long Kỳ Thiên tứ chi bị phế. Cuộc chiến đến cuối cùng ai thắng ai bại? Long Tại Uyên có thực sự là hung thủ năm xưa thảm sát cả nhà Thượng Quan gia? Ngọn nguồn của mọi ân oán cùng với thân thế thực sự của Long Kỳ Thiên là gì?...

Bình luận

Truyện đang đọc