NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Mặt trời như muốn thiêu cháy hết thảy vạn vật trên mặt đất, từ trên đài cao nhìn xuống, binh lính đông nghịt người, quân phục chỉnh tề xếp thành từng hàng ngay ngắn. Nhìn bọn họ khoác lên người bộ áo giáp nặng nề lại phải đứng im như tượng giữa trời nắng gay gắt, Thượng Quan Lưu Ý trong lòng không khỏi khó chịu.

Y chán ghét nhíu mày một cái, thân thể bị ánh mặt trời chiếu rọi khiến xương cốt như muốn tan chảy, cả người mềm nhũn ngồi tựa vào ghế. Y liếc mắt nhìn Long Hiên Đình, nghe hắn hô hào tẩy não đám binh tướng dưới đất mà nhịn không được lộ ra nụ cười khinh miệt.

Thượng Quan Lưu Ý lười biếng vô lực khép mắt lại, mệt mỏi cùng nóng nực khiến cho tâm tình y vô cùng phiền muộn, cho nên thời điểm thị vệ tiến đến dâng trà, y chạm vào một cái bị nóng phỏng tay liền lập tức nổi giận hất ngược chén trà, nước nóng đổ hết lên tay của gã thị vệ, đồng thời cái chén cũng bị ném văng xuống đất, âm thanh vang lên giữa không gian yên tĩnh nghe có vẻ phá lệ chói tai.

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về gã thị vệ vừa mới bị bạch y nam tử đánh ngã xuống đài.

Đám binh tướng nhất thời phẫn nộ. Thử hỏi trong lúc mọi người đang được thuyết giáo đến mức nhiệt huyết sôi trào, tinh thần sẵn sàng vì Cảnh vương không tiếc hy sinh thì lại nhìn thấy huynh đệ của mình bị một tên công tử vô dụng ăn không ngồi rồi khi dễ, tình cảnh này làm sao không khiến người khác tức giận?

Thượng Quan Lưu Ý trong lòng tràn đầy lửa giận, thậm chí so với ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu còn muốn gay gắt hơn, y hơi hé mắt, lạnh lùng quét xuống một đường, mặt ngẩng cao, dáng vẻ tôn quý mà kiêu ngạo, phảng phất như muốn nói: Các ngươi muốn gì? Nghĩ có thể làm khó dễ được ta sao?

Ánh mắt tràn đầy khiêu khích khiến mọi người càng thêm phẫn nộ.

Long Hiên Đình bỗng như một cơn gió quét tới, áo choàng đen biểu trưng cho thân phận tôn quý của hắn xẹt qua giữa không trung, một cỗ khí tức đáng sợ nhất thời phủ xuống người của Thượng Quan Lưu Ý. Long Hiên Đình ánh mắt nhíu lại đầy nguy hiểm, hắn nhìn y chằm chằm, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Thượng Quan Lưu Ý hơi hé mắt liếc nhìn hắn, sau đó chán ghét mở mắt ra, mệt mỏi đánh ngáp một cái, bộ dạng càng thêm lười biếng tựa vào ghế, như thể nơi y đang ngồi không phải là giáo trường nghiêm trang mà chỉ đơn giản là ngồi trong hậu viên nhà mình xem một trò vui.

Long Hiên Đình bỗng nhiên xuất thủ, bàn tay to lớn chế trụ chiếc cổ mảnh khảnh của Thượng Quan Lưu Ý, hắn thô lỗ tăng thêm lực đạo, Thượng Quan Lưu Ý sắc mặt thay đổi, biểu tình lộ ra vẻ thống khổ, nửa người y bị nhấc bổng lên, cổ bị siết mạnh tựa hồ sắp sửa đứt lìa.

Lúc này, giọng nói của Long Hiên Đình chợt vang vọng trên giáo trường. "Năm đó từng có dị nhân bói ra một quẻ 'Có được phượng hoàng sẽ có được thiên hạ'. Nay phượng hoàng đã nằm trong tay của bổn vương!"

Tiếp đó, Thượng Quan Lưu Ý bị ép quỳ xuống đất, chỉ nghe "xoạt" một tiếng, áo trên người y đã bị kéo xuống. Đôi mắt màu hổ phách thoáng chốc hằn lên những đường tơ máu đỏ ngầu, y giận dữ trừng mắt nhìn Long Hiên Đình, nỗi khuất nhục này khiến cho lửa giận của y bốc lên ngập trời. Sống lưng trắng nõn bởi vì kích động mà dần dần xuất hiện bức họa phượng hoàng vô cùng sống động, hình ảnh kinh diễm gây chấn động bốn bên.

Binh lính đồng loạt ồ lên, sau đó không ngừng hò hét. "Ý trời đã định, thiên hạ tất yếu là của Vương gia."

Trên đài cao, Thượng Quan Lưu Ý cúi thấp đầu, thân thể hơi run rẩy, nhìn qua thập phần nhu nhược đáng thương. Thực tế y cúi đầu là để che giấu đi vẻ ngoan độc đáng sợ từ trong ánh mắt.

Thượng Quan Lưu Ý được một người vú già khoảng ngoài bốn mươi đỡ về trướng bồng, người vú già nhìn thấy vẻ mặt chịu khuất nhục tựa hồ sắp khóc của Thượng Quan Lưu Ý thì có hơi không đành lòng, muốn an ủi y một chút nhưng lại ngại tính tình cổ quái của y nên đành đem những lời muốn nói nuốt trở xuống.

Bà cũng không muốn đi theo vết xe đổ của ả tỳ nữ kia, đừng nói Thượng Quan Lưu Ý mà ngay cả Long Hiên Đình cũng sẽ không tha cho bà. Ý đồ muốn vấy bẩn phượng hoàng, bất luận là kẻ nào cũng đáng bị đem ra xử tử.

Nằm trên nhuyễn tháp, Thượng Quan Lưu Ý tiếp nhận chén trà mà người vú già dâng lên, thân thể vẫn còn run nhè nhẹ, sự phẫn nộ khiến gương mặt tuyệt sắc cũng trở nên vặn vẹo. Trên người y đang khoác chiếc áo của người vú già đưa cho, màu sắc rực rỡ vô cùng chướng mắt, mặc dù vậy nhưng Thượng Quan Lưu Ý vẫn một tay giữ chặt cổ áo, từng đường gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay.

"Cung chủ..." Người vú già muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.

Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Lưu Ý chợt quét về phía người vú già khiến bà ta nhất thời kinh hãi, run sợ không thôi. Một cỗ khí tức đáng sợ bao trùm, bầu không khí trong doanh trướng bỗng trở nên căng thẳng khiến người ta ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Người vú già nuốt xuống một ngụm nước bọt, cũng không dám nói thêm tiếng nào.

Thượng Quan Lưu Ý lập tức ném chiếc áo đang khoác trên người vào bà ta.Trong mắt của y, Long Hiên Đình là một tên khốn kiếp, thủ hạ của hắn đương nhiên cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Đừng thấy hôm nay bà ta làm ra vẻ thương xót, quan tâm đến y mà lầm tưởng. Cũng đừng nghĩ chuyện bà ta thường xuyên cắt xén chi phí ăn mặc của y mà y lại không biết, chẳng qua y lười tính toán mà thôi.

Đám cung nữ thị vệ từng bị y giết, có người nào là vô tội đáng thương chứ?

Thượng Quan Lưu Ý tất nhiên không phải kiểu người hiền lành lương thiện, y cũng không biết cái gì là đại nghĩa khoan dung, y bất quá chỉ là một người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi!

Cho nên, Long Hiên Đình...!

Thế lực của Thần Tuyết Cung sớm đã trải rộng ra khắp cả nước. Bởi vì năm đó tên hung thủ diệt môn là người trong triều đình cho nên bọn họ ở trong triều cũng âm thầm xây dựng nên một mạng lưới ngầm đông đảo. Tựa như kịch độc đã thấm vào máu, tùy thời điểm sẽ di chuyển đi khắp tứ chi, cho dù là một đốt ngón tay cũng không bỏ sót.

Thượng Quan Lưu Ý cho đám hạ nhân lui xuống, tay mân mê phượng hoàng ấn ký mà một gã thị vệ đã vô cùng cẩn trọng đưa đến, còn nói rằng nó cũng có hiệu lực tựa như hổ phù(*).

(*) Hổ phù: vật dùng để điều binh khiển tướng thời xưa.

Thượng Quan Lưu Ý vốn dĩ không coi nó ra gì, còn đang định quăng xuống đất kết quả ảnh vệ không nói không rằng đã rút ra một thanh chủy thủ mãnh mẽ đâm vào trên cánh tay của mình, máu lập tức phun ra, có thể người nọ nhất thời không hiểu, nghĩ rằng trên đường hộ tống phượng hoàng phù đến đây đã gây ra sai lầm gì nên tự mình lãnh tội.

Hành động chớp nhoáng của ảnh vệ có thể nói cực kỳ gây chấn động,Thượng Quan Lưu Ý không thể không thừa nhận đã bị một màn trước mắt dọa sợ.

Phượng hoàng phù? Vừa nghĩ tới dụng ý của nam nhân họ Long kia Thượng Quan Lưu Ý liền thẹn quá hóa giận đem phượng hoàng phù giơ lên cao. Đáng ghét, tên khốn kiếp kia coi y là gì chứ? Phượng hoàng phù? Phượng hoàng? Y cũng không phải nữ nhân.

Thượng Quan Lưu Ý tức giận đến ngũ quan vặn vẹo nhưng cuối cùng vẫn vẫn không ném nó đi, nguyên nhân là vẫn còn ý tứ sâu xa.

Lần này Thượng Quan Lưu Ý bị Long Hiên Đình cho ăn nhục nhã như vậy trong lòng vô cùng tức tối, y liền dùng phượng hoàng phù làm hiệu lệnh, ở trong đại quân của Long Hiên Đình bố trí vô số liên hoàn trận, y muốn làm cho Long Hiên Đình tức chết, nôn chết, ngược chết!

Hết chương 57

Bình luận

Truyện đang đọc