NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Thượng Quan Lưu Ý không chỉ cười giễu cợt mà trong đôi mắt màu hổ phách cũng dần hiện lên một tia thị huyết.

Long Hiên Đình phẫn nộ đến cực điểm, hắn phải hao tâm tổn sức biết bao nhiêu năm, nay mọi chuyện gần như đã nắm chắc trong tay lại cư nhiên bị một con phượng hoàng phá hỏng, cơn giận này bảo hắn làm sao nuốt trôi.

Long Hiên Đình hai mắt tựa hồ phóng ra lửa như muốn thiêu chết con phượng hoàng vừa mới phá hư đại sự của hắn. Nhưng sau đó hắn đột nhiên cười lớn. "A, ta thực sự đã quá coi thường ngươi, cũng coi thường hoàng chất nhi của ta."

Thượng Quan Lưu Ý cong cong khóe miệng, ánh mắt lơ đãng hiện ra vẻ kiêu ngạo, y nói. "Ngươi như vậy cũng đòi so sánh với hắn? Ngươi bất quá chỉ là một tên phản nghịch, mưu đồ soán ngôi đoạt vị, ngay cả một góc áo của hắn cũng không thể sánh bằng... a..."

Bàn tay đặt trên cổ y càng tăng thêm lực đạo, Thượng Quan Lưu Ý đau đến tái mặt.

Long Hiên Đình cười lạnh. "Trong mắt của ngươi ta đương nhiên không bì được với ái nhân của ngươi."

Thượng Quan Lưu Ý nghe được mấy lời này thì có hơi sửng sốt một chút, nhất thời quên đi đau đớn, sắc mặt càng thêm khó coi vài phần, cũng không phải vì yết hầu đang bị chế trụ mà là trong lòng bỗng thấy hoang mang.

Lúc này, Long Hiên Đình gần như đã mất hết kiên nhẫn, bắt lộ ra vẻ cuồng bạo, bàn tay hắn lần mò di chuyển xuống mông của Thượng Quan Lưu Ý. Hành động này có thể nói là ái muội đến cực điểm, Thượng Quan Lưu Ý đỏ mắt, tức giận quát. "Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì?" Long Hiên Đình cười lạnh. "Nếu ngươi đã cho rằng ta không sánh được với hắn vậy ta cũng nên thử một phen, xem đến tột cùng là ai lợi hại hơn?"

Gương mặt của Long Hiên Đình bỗng trở nên đáng sợ hệt như ma quỷ, động tác mang theo vài phần hung bạo.

"Xoạt..." Y phục của Thượng Quan Lưu Ý bị hắn xé rách, xương quai xanh mỹ lệ lập tức lộ ra ngoài, lồng ngực trắng nõn phập phồng ẩn hiện, bộ dáng cực kỳ mê người.

Đôi mắt của Thượng Quan Lưu Ý thoáng chốc trở nên đỏ ngầu, nội lực trong cơ thể mở ra hình thức tự vệ, trong không khí vang lên những tiếng rắc rắc. Mộc Nhất Thanh đứng cạnh cửa không nói hai lời liền vội vã thoái lui. Cùng lúc đó, trong không khí ngưng tụ vô số bông tuyết, nhiệt độ bên trong doanh trướng hạ thấp đến cực điểm, cảm giác hít thở không thông lại càng làm cho băng tuyết điên cuồng nhảy múa.

Long Hiên Đình đầu tiên là cả kinh sau đó lập tức nổi giận, Thượng Quan Lưu Ý dĩ nhiên đã khôi phục lại công lực. Quả không hổ là người có tâm cơ muốn trở thành đế vương, trí thông minh không nhỏ, thoáng cái liền hiểu rõ ràng mọi chuyện. Long Hiên Đình không kiềm được lửa giận trừng mắt nhìn về phía Mộc Nhất Thanh, nội lực mạnh mẽ bắn ra bốn phía, hắn như một cơn lốc lao đến chỗ Mộc Nhất Thanh, rõ ràng muốn một chưởng đánh chết người.

Chỉ thấy Thượng Quan Lưu Ý nhẹ nhàng khoát tay, động tác tùy ý mà phi thường tuấn dật, phảng phất như đang thi triển một loại tà thuật yêu mị nào đó, tuy nhiên khí thế cũng không kém phần cường đại.

Nội lực của Long Hiên Đình cũng là âm hàn, mặc dù hắn không có khả năng làm cho không khí kết băng nhưng chiêu thức lại vô cùng hiểm độc. Hai bên cao thủ giao đấu, trong chớp mắt trướng bồng cũng bị làm cho nổ tung.

Binh lính ở bên ngoài nhất thời kinh ngạc, mới đầu còn tưởng có địch quân đột kích, đến khi nhìn thấy Thượng Quan Lưu Ý một thân công phu hoa lệ đang đánh nhau kịch liệt với Long Hiên Đình thì tất cả đều bị dọa cho ngây người.

Thượng Quan Lưu Ý đã sớm biết trận đấu này là không thể nào tránh khỏi. Chỉ thấy Mộc Nhất Thanh của Nhất Tang Đường lộ ra nụ cười quỷ dị, tiếp đến tay áo của hắn khẽ vung lên, một đạo phấn trắng tản ra mù mịt.

Không biết có phải trời phật phù hộ hay không mà đúng lúc này phía bắc đột nhiên xuất hiện một trận gió lớn, bột trắng nương theo cơn gió phiêu tán khắp trời.

Và điều đáng sợ nhất đã xảy ra, loại bột này một khi đã tiếp xúc, đám binh lính kia làn da đều bị hủy hoại, đau đớn không chịu nổi mà nằm lăn lộn trên mặt đất.

Mộc Nhất Thanh nở nụ cười lạnh lẽo, bộ dáng so với ma quỷ không có gì khác biệt. Mọi người đều có thể nhìn thấy trong ánh mắt của hắn hiện ra thần sắc vô cùng đáng sợ.

Trong số những binh lính này cũng trà trộn không ít võ lâm cao thủ, bọn họ đều giận dữ trừng mắt nhìn Mộc Nhất Thanh, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, và quả thật bọn họ đã làm như vậy, một đám người trong trạng thái không phục lao về phía hắn. Nhưng Mộc Nhất Thanh cũng đâu phải hạng người dễ đối phó, nếu không thì danh tiếng của hắn đã không được xếp vào một trong những cao thủ lừng lẫy trên giang hồ.

Trong quân doanh lúc này chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết...

Ở phía bên kia, Thượng Quan Lưu Ý và Long Hiên Đình đánh nhau đến kinh thiên động địa. Long Hiên Đình dù sao cũng hơn y vài năm công phu, hắn lại từng hấp thụ nội lực của nhiều cao thủ, không nói đến những điều này... cái chính là Thượng Quan Lưu Ý đã từng bị trúng hàn độc, thân thể vẫn còn lưu lại di chứng. Không quá ba trăm chiêu, hàn độc lại bất ngờ phát tác, Thượng Quan Lưu Ý cả người rét run, đau đớn thống khổ không cách nào chịu nổi. . Truyện mới cập nhật

Long Hiên Đình cười nhạt. "Nếu ta không có được thiên hạ thì kẻ khác cũng đừng mong!"

Hắn nói xong liền muốn ra tay giết chết Thượng Quan Lưu Ý. Nhưng vào đúng thời khắc này, một tên binh lính vô danh lại bất ngờ biết sử dụng chiêu thức "Du long tại thiên" xảo diệu, thân thủ nhanh như chớp lướt qua Long Hiên Đình, hắn đoạt lấy Thượng Quan Lưu Ý ôm vào trong ngực như nâng niu một món đồ trân bảo.

"Long Kỳ Thiên!" Long Hiên Đình nguy hiểm nheo mắt lại, nội lực mạnh mẽ bắn ra bốn phía, hắn tập trung chân khí xuất ra một chiêu "Long quyển phong".

Nhưng lực chú ý của Long Kỳ Thiên tất cả đều đặt lên người của Thượng Quan Lưu Ý, hắn đau lòng nhìn Ý nhi, chỉ hận không thể đem người nọ khảm sâu vào thân thể.

"Ý nhi." Hắn khẽ gọi. Thượng Quan Lưu Ý mơ hồ lấy lại ý thức, nhưng khi nhận ra được gương mặt đằng sau lớp nhân bì diện cụ là ai thì lại nhịn không được mà nổi giận quát. "Khốn kiếp, ai cho người tới đây?"

Thời điểm này Long Kỳ Thiên ngươi không chịu ở yên trong quân doanh để trấn giữ những địa phương trọng yếu lại chạy tới đây phá hỏng kế hoạch của ta.

Thượng Quan Lưu Ý giận đến phát run.

Long Kỳ Thiên lại hoàn toàn không để ý đến vẻ tức giận của Thượng Quan Lưu Ý, hắn thâm tình nói. "Nếu ngươi có mệnh hệ gì ta sẽ không sống nổi!"

Hết chương 59

Bình luận

Truyện đang đọc