Bầu trời không một ánh sao, mây đen kéo về giăng bủa che lấp cả ánh trăng. Trong một con hẻm tối đen chợt truyền đến âm thanh rất khẽ nhưng rất nhanh liền bị lẩn khuất dưới màn mưa tầm tã.
Ầm ầm_Phía chân trời một đạo sấm sét chiếu sáng cả góc tường. Có một người đang đứng, là một nam nhân thân hình cao lớn, trên người hắn chỉ khoác một tấm áo vải thô nhưng lại vô pháp che giấu thần thái cao quý. Từng đợt nước mưa trút xuống người hắn cũng không cách nào dập tắt được lửa giận trong lòng, hắn siết chặt nắm đấm, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt trên hai cánh tay mạnh mẽ đầy hữu lực.
Nam nhân đưa tay lau vội nước mưa trên mặt, đôi mắt trong đêm tối ánh lên một màu xanh biếc như lang dã, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Nam nhân bất ngờ thi triển khinh công, thân ảnh trong chớp mắt đã bay vút lên không trung, tiêu thất vào trong màn đêm.
Sau đó lại thấy hắn xuất hiện trong một ngôi biệt viện có địa thế bí mật nằm tọa lạc ở kinh thành, thân thể vẫn còn mang theo hơi lạnh của nước mưa bước vào trong đường sảnh, dưới chân vương lại vô số vệt nước. Một bóng người chợt lướt đến, hắc y nhân một chân quỳ xuống dưới chân của nam nhân, hai tay kính cẩn dâng lên một chiếc khăn khô đưa cho hắn.
Sự xuất hiện của hắc y nhân cũng không làm cho biểu tình trên gương mặt nam nhân biến đổi, hắn tựa hồ đối với chuyện này đã tập thành thói quen. Một lát sau, từ bên trong đường sảnh lại có một nam tử bước ra nghênh đón hắn, người này tuổi đã tứ tuần nhưng gương mặt lại trắng toát, bước chân di chuyển nhẹ nhàng không để lại một tiếng động nhưng nhìn thân thủ lại không giống với người có khinh công. Tư thái nghiêm trang, động tác kính cẩn thuần thục như vậy cũng chỉ có một kiểu người, đó chính là thái giám trong hoàng cung đại nội.
Ở nơi này lúc nào cũng có đông đúc hạ nhân, hoặc là nấu nước châm trà, hoặc là hậu hạ hắn mang giày thay đổi y phục, tất cả mọi thứ đều phải chuẩn bị kỹ càng chu đáo, tuyệt đối không để xảy ra sơ sót.
"Điện hạ." Một giọng nói the thé vang lên, ngữ điệu bất đắc dĩ mang theo vài phần trách cứ nhưng cuối cùng ông ta cũng không nói gì thêm, chỉ là vô thanh vô tức hầu hạ nam nhân thay y phục.
Bộ hắc y cẩm phục của hoàng triều càng làm tôn lên dung mạo anh tuấn cao quý, khí thế hiên ngang bất phàm rõ ràng chỉ thuộc về dòng dõi hoàng tộc.
Long Kỳ Thiên thay một bộ hoa phục màu đen, nét mặt nghiêm nghị không biểu tình nhưng khí thế vương giả toát ra cũng đủ nói lên thân phận tôn quý của hắn. Trên cánh tay vẫn còn hằn sâu vết thương do bị cắn cộng thêm nước mưa thấm vào làm nó trở nên trắng bệch, so với hình ảnh máu me đầm đìa trông càng đáng sợ hơn vài phần.
Lúc này, hạ nhân đã mang dược thảo đến nhưng Long Kỳ Thiên không chịu tiếp nhận trái lại còn lắc đầu cự tuyệt. Vết thương này là do người nọ đem đến cho hắn, tốt nhất cứ lưu lại đau đớn lâu hơn một chút để tự nhắc nhở bản thân hắn có bao nhiêu bất lực vô năng.
Vị nam tử gương mặt trắng bệch kia cẩn thận xem xét biểu tình của Long Kỳ Thiên sau đó mở miệng nói. "Điện hạ, cái này là bệ hạ sai người đưa đến cho ngài."
Nói xong liền đưa ra một phượng hình kim bài.
Long Kỳ Thiên sửng sốt, đây chính là kim bài để hiệu lệnh cấm vệ quân, dĩ nhiên là phượng hình. Long vi hoàng, phượng vi hậu. Rồng ở trên trời hô mưa gọi gió, ơn trạch thiên hạ, phượng hoàng lại ẩn mình dưới cây ngô đồng, giang đôi cánh che chở khắp sinh linh.
Long Kỳ Thiên nội tâm khẽ động, hắn cực lực kiềm chế, che giấu tất cả biểu tình trên mặt nhưng thực tế trong lòng đang vô cùng lo lắng.
"Ảnh vệ có tin tức hồi báo gì không?" Long Kỳ Thiên hỏi. Ảnh vệ lập tức dâng lên ngọc ấn cùng với một phong thư, vừa mở ra nhìn liền thấy dòng chữ "Binh lính hai mươi vạn, vài ngày nữa sẽ phát động tạo phản."
"Tiếp tục điều tra!" Long Kỳ Thiên nhếch miệng. Hai mươi vạn binh mã, thực sự là binh hùng tướng mạnh, nhưng e rằng không chỉ có như vậy.
Long Kỳ Thiên dùng lửa hơ dưới tờ giấy, sau đó trên giấy lại xuất hiện thêm vài chữ: phía Nam tập trung ba vạn.
"Có thể đây mới là cánh quân chủ lực." Long Kỳ Thiên nghĩ thầm. Cảnh vương ở trong giang hồ cư nhiên lại có thế lực lớn mạnh như vậy, thu phục được cả một đám yêu nhân. Ngoài những kỳ nhân dị sĩ ở trung nguyên còn nghe nói có cả Cổ vương ở Miêu Cương, đây mới là nhân vật cần phải đề phòng.
—————
Bên trong lầu các, mỹ nhân mềm mại nằm tựa vào nhuyễn tháp. TSm trắng tuyết phủ dài trên mặt đất, cổ chân trắng nõn bị xích lại bởi hai chiếc vòng bạc càng làm tôn lên đôi chân ngọc ngà phi thường xinh đẹp.
Tóc đen mềm mượt như tơ lụa rũ xuống, nổi bật trên nền gấm đỏ thẫm của tháp thượng.
Mộc Nhất Thanh đang sắc thuốc nhưng dư quang nơi khóe mắt lại khẽ liếc nhìn về phía Thượng Quan Lưu Ý, dáng vẻ phong tình vạn chủng của y quả thật khiến cho Mộc Nhất Thanh nhìn đến ngơ ngẩn, gương mặt hơi ửng đỏ. Tuy rằng đêm đó Mộc Nhất Thanh đã hướng người nọ nhận thua nhưng càng nhìn mỹ nhân hắn lại càng không nỡ buông tay. Tâm tình cứ như vậy mỗi ngày không ngừng xáo động, đồng thời cũng là một sự tra tấn dằn vặt.
Lúc này, những ngón tay thon dài khẽ nhịp nhịp lên thanh vịn nhuyễn tháp, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị, hình ảnh vô cùng kinh diễm, tay kia của y cầm một tờ giấy, tờ giấy này đã được ngâm qua một loại thảo dược đặc biệt, chỉ có cách dùng hàn băng mới làm cho nó xuất hiện chữ viết.
Thượng Quan Lưu Ý xem xong thì đột nhiên vận khí, tờ giấy nhất thời đông cứng, sau đó bàn tay của y khẽ siết chặt, trang giấy đã kết băng từ từ nứt ra rồi tiêu thất không để lại dấu vết.
Thượng Quan Lưu Ý mấp máy đôi môi mọng đỏ, khẽ nói. "Mộc tiên sinh, ngươi từng nghe nói đến Phục Hy trận sáu mươi bốn quẻ hay chưa?" (*)
(*) Phục Hy: là người đầu tiên trong Tam Hoàng Ngũ Đế của Trung Quốc cổ đại. Ông đứng đầu danh sách Tam Hoàng, bên cạnh Thần Nông và Nữ Oa. Ông cùng với Nữ Oa được coi là thủy tổ của loài người trong quan niệm thần thoại Trung Hoa.
Mộc Nhất Thanh vẫn còn đang ngây ngẩn, phải mất một lúc sau mới phản ứng kịp, sau đó lại nghe Thượng Quan Lưu Ý giống như rất vô tội nói, biểu hiện như vậy lại có vài phần khả ái, y nói. "Phục Hy trận cũng chẳng có gì thú vị, hơn nữa cô cô từng nói sát nghiệp quá nặng sẽ tạo thành ma chướng, vốn dĩ không tốt."
Thượng Quan Lưu Ý lại giở giọng bồ tát mà thốt ra một câu. "Ta thỉnh thoảng cũng rất có lòng từ bi đó chứ."
Nói xong lại nở cười vô cùng tà mị. Tay Mộc Nhất Thanh khẽ run, hương huân cũng làm rơi xuống đất, hắn một lần nữa nhặt lên bỏ vào lư hương.
Mộc Nhất Thanh trong lòng thầm nói. "Nhiều binh mã thì có ích lợi gì? Cũng không thể chống lại một trận pháp." Sau đó lại nhìn về phía Thượng Quan Lưu Ý, trong mắt tràn ngập vẻ si mê.
"Ta đã nhờ cô cô giúp bày trận này." Thượng Quan Lưu Ý thở dài một hơi, thanh âm ngày càng nhỏ, phảng phất như lời thì thầm. "Cũng không biết tại sao ta lại giúp hắn."
Mộc Nhất Thanh bỗng nhiên lên tiếng. "Nghe nói Cổ vương của Miêu Cương cũng xuất hiện, thật không biết bộ dáng của hắn ra sao?" Trong giọng nói mang theo vài phần chờ mong.
Thượng Quan Lưu Ý không trả lời, y nhắm mắt, dường như đã ngủ.
Hết chương 54