NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Mây đen che kín cả bầu trời, cuồng phong gào thét hất tung lên mái tóc của Long Hiên Đình, hắc sắc trường bào tượng trưng cho thân phận hoàng tộc của hắn bay phần phật trong gió. Giữa sắc trời hôn ám, dáng vẻ của Long Hiên Đình lúc này chẳng khác nào hiện thân của ma quỷ, biểu tình vô cùng đáng sợ.

Máu từ một bên mắt bị thương của hắn không ngừng chảy xuống, gương mặt tái nhợt bị nhuộm một màu đỏ thẫm càng tăng thêm vài phần yêu dị. Hắn dùng một con mắt còn lại căm phẫn nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lưu Ý, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống y.

Thượng Quan Lưu Ý lập tức cảnh giác, vận khí điều động nội lực toàn thân, cùng lúc đó thân thể theo bản năng đem Long Kỳ Thiên bảo hộ sau người.

Long Hiên Đình từng bước đến gần Thượng Quan Lưu Ý, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, biểu tình trên mặt ngày càng dữ tợn. Một cỗ nội lực cường thế từ trên người hắn tản ra, mỗi một bước di chuyển đều khiến mặt đất dưới chân rạn nứt.

Thượng Quan Lưu Ý nheo mắt, đồng tử màu hổ phách hiện lên một tia âm độc, khóe miệng cong cong tràn đầy cao ngạo.

Y chậm rãi đứng lên, hai tay phủi nhẹ vết bụi bám trên bạch y sau đó từ trong ngực lấy ra một ống trúc, y lắc nhẹ, bên trong khẽ vang lên tiếng động, tựa hồ là một vật thể sống, âm thanh không khỏi làm cho người ta có cảm giác sởn cả gai ốc.

Thượng Quan Lưu Ý bỗng nở nụ cười tà mị, dung nhan tuyệt lệ bởi vì một nụ cười này mà trở nên phong tình vô hạn, phảng phất như hoa lê nở rộ, thiên địa âm trầm cũng biến thành mùa xuân trong tiết tháng ba. Nhưng chỉ sau một khắc, tinh quang trong mắt của Thượng Quan Lưu Ý chợt biến đổi, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, thoáng chốc khiến người nhìn thấy đều phải kinh sợ.

Thượng Quan Lưu Ý giơ ống trúc trong tay cười lạnh. "Kim tàm cổ là cực độc trong thiên hạ, chỉ cần nghe âm thanh của nó cũng đủ biết là 'long sinh hổ hoạt', quả nhiên là đồ tốt."

Sau đó y đột nhiên quát lớn. "Không được qua đây! Nếu không bổn cung sẽ bóp chết mẫu trùng này, Cảnh vương thông minh tài trí hẳn đoán được tử trùng đã được hạ ở nơi nào."

Kim tàm cổ có mẫu tử cổ, cũng có hùng thư cổ, hùng thư cổ khi hạ lên cơ thể của hai kẻ yêu nhau, một người nếu chết đi người kia cũng không thể sống. Mẫu tử cổ cũng vậy, mẫu trùng chết, tử trùng cũng không sống được.

Cảnh vương hơi dừng lại cước bộ, gương mặt tức giận đến vặn vẹo, tóc đen trong gió tung bay tán loạn.

Cảnh vương đương nhiên đoán được tử trùng được hạ ở nơi nào, hắn rít lên từng chữ. "Ngươi dám! Thượng Quan Lưu Ý, ngươi dám!"

Thượng Quan Lưu Ý cười khẽ. "Tại sao ta lại không dám?" Vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một ống trúc nữa, nhưng cái này cũng không giống với cái khi nãy, chỉ dùng để phát tín hiệu. Thượng Quan Lưu Ý ném nó lên trời, hàng loạt âm thanh lốp bốp vang lên, sau đó nổ tung thành hình dạng một đóa hoa lam sắc, phi thường chói mắt.

Thượng Quan Lưu Ý tiếp tục lắc lắc ống trúc khi nãy, trong mắt hiện lên tiếu ý, y cũng không thèm nhìn đến vẻ mặt của Long Hiên Đình, vẫn nhàn nhã chơi đùa cùng ống trúc, Kim tàm cổ ở bên trong bởi vì kinh động mà phát ra âm thanh hoảng sợ.

Long Hiên Đình nhìn ống trúc bị y lật đi lật lại, hai mắt cũng trở nên đỏ ngầu.

Đột nhiên một trận kình phong ập đến, Thượng Quan Lưu Ý nhất thời hoảng hốt, phản ứng cũng không kịp, Long Hiên Đình bàn tay nổi gân xanh đang chế trụ cổ của y, gần như muốn đem chiếc cổ mảnh khảnh của y bẻ lìa.

Cùng lúc đó Long Hiên Đình giữ chặt cánh tay đang nắm ống trúc chứa mẫu trùng của Thượng Quan Lưu Ý, Thượng Quan Lưu Ý nhất thời hoảng sợ không ngớt, y không ngờ võ công của Long Hiên Đình lại đạt đến cảnh giới này.

Long Hiên Đình cũng không sợ Thượng Quan Lưu Ý không buông tay hoặc bóp nát ống trúc, giết chết cổ trùng. Bởi vì bàn tay đang chế trụ cổ tay của Thượng Quan Lưu Ý đang tăng thêm vài phần lực đạo, y đau đớn kêu lên một tiếng, xương cổ tay nhất thời phát ra âm thanh "rắc rắc", Thượng Quan Lưu Ý bị đau đến toát mồ hôi lạnh.

Ống trúc rơi xuống lập tức được Long Hiên Đình đưa tay tiếp được, hắn trừng mắt nhìn Thượng Quan Lưu Ý, trong mắt hiện lên một tầng sát khí nồng đậm.

Thượng Quan Lưu Ý trong lòng sợ hãi,y nhất thời không để ý tới cơn đau, khó khăn mở miệng nói. "A, ngươi cho rằng lấy được mẫu trùng thì sẽ không việc gì? Đừng quên là ta đã phóng đi tín hiệu... khụ... trong vòng một nén nhang, đệ đệ bảo bối trong lòng ngươi sẽ bị cổ trùng di chuyển khắp toàn thân, không ngừng chảy máu mà chết."

Long Hiên Đình trợn mắt, một bên mắt bị hủy nhìn qua trông thật đáng sợ, huyết nhục tựa hồ sắp thối rửa, thủ đoạn của Ý nhi cũng rất đỗi tàn ác.

"Ngươi có tin ngươi sẽ chết còn thê thảm hơn so với bị hạ cổ trùng hay không?" Long Hiên Đình lạnh lùng nói, toàn thân tản ra hắc khí.

Thượng Quan Lưu Ý vô thưởng vô phạt mỉm cười, dư quang nơi khóe mắt lơ đãng liếc về phía Long Kỳ Thiên, chỉ thấy Long Kỳ Thiên vùng trán ướt đẫm mồ hôi, xung quanh lông mày nhăn lại, có vẻ như hắn đang mất dần sự tập trung cùng kiên nhẫn, nhưng điều này ngược lại càng gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến thương thế của hắn.

Thượng Quan Lưu Ý trong lòng vô cùng khẩn trương, giận đến mức muốn mắng kẻ nào đó là đồ ngu xuẩn, hắn cho rằng y tìm mọi cách kéo dài thời gian là vì cái gì chứ?

"Ưm..." Thượng Quan Lưu Ý đau đớn rên rỉ một tiếng, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, y nghiêng đầu nhìn xuống cổ tay phải của mình, hiện tại đang bị Long Hiên Đình siết chặt đã bắt đầu có chút biến dạng.

Thượng Quan Lưu Ý trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh hoảng nhưng rất nhanh liền bị y cực lực che giấu. Chỉ có trời biết y có đang sợ hãi tới mức nào, đối với người tập võ mà nói thì đây chính là chuyện kinh khủng nhất. Xương gãy, gân mạch bị đứt... thậm chí còn có thể bị phế hết công phu. Y biết Long Hiên Đình sẽ không dễ dàng để cho y chết như vậy, nếu rơi vào tay hắn chỉ sợ sống không bằng chết.

Nghĩ thôi đã thấy run rẩy. Cho dù Thượng Quan Lưu Ý ngày thường có ngang ngược đến đâu, đứng trước tình cảnh này cũng không phải không biết sợ.

"A..." Thượng Quan Lưu Ý vì đau đớn mà kêu la thảm thiết.

Tiếng la của y khiến Long Kỳ Thiên càng thêm nóng lòng, hắn chỉ hận không thể lập tức ngưng điều tức giữa chừng, cho dù là bị đứt hết gân mạch, nửa đời sau phải sống trong cảnh tàn phế.

"Nói! Duệ nhi đang ở đâu?" Long Hiên Đình lớn tiếng tra hỏi. Giờ khắc này, thiên hạ đối với hắn đã không còn trọng yếu, hắn chỉ cần Long Duệ bình an vô sự. Bằng không cho dù có biến thành ma hắn cũng quyết đem hết mọi người trong thiên hạ này chôn cùng.

Long Hiên Đình cũng không phải hạng người dễ đối phó, tuy một bên mắt đã bị phế nhưng bên còn lại vẫn toát lên vẻ thâm độc dị thường. Hắn lập tức đưa móng vuốt đến bên mắt của Thượng Quan Lưu Ý, rõ ràng đang có ý đồ muốn móc tròng mắt của y ra cho hả giận.

Thượng Quan Lưu Ý ngừng thở, nhịn không được trong lòng phát lạnh. Đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên vươn đến gắt gao giữ lấy tay của Long Hiên Đình, bên tai chỉ nghe vang lên tiếng cười lạnh lẽo.

Thượng Quan Lưu Ý theo bản năng quay lại nhìn, chỉ thấy Long Kỳ Thiên vẻ mặt cực kỳ âm trầm, trai tim y nhất thời hẫng đi một nhịp, lần đầu tiên y nhìn thấy hắn tức giận như thế, quanh thân nồng nặc sát khí, dáng vẻ so với lần ở bên trong lầu các lại càng dữ tợn hơn.

Thượng Quan Lưu Ý nhất thời có chút sợ hãi khi nhìn thấy Long Kỳ Thiên như vậy.

Hết chương 61

Ảnh hung dữ với ai chứ có bao giờ hung dữ với em đâu mà em sợ:3

Bình luận

Truyện đang đọc