NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Xe ngựa hăm hở lên đường, Thượng Quan Lưu Ý thân thể vừa mới khỏe lại, bị xe ngựa xóc nảy làm cho cả người khó chịu, lông mày nhíu chặt, nhưng với tính tình quật cường của y, cùng lắm chỉ cắn chặt răng không kêu la một tiếng.

Lúc dừng lại nghỉ ngơi, Long Kỳ Thiên chui vào bên trong, nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Ý nhi thì rất đau lòng, chỉ hận không thể ôm y vào trong ngực mà dỗ dành, sau đó lại hôn hôn vài cái. Nhưng hắn chỉ vừa tới gần làm ra động tác muốn ôm thì đã bị Thượng Quan Lưu Ý hung hăng trừng mắt.

Đồng tử màu hổ phách hiện lên sự phẫn nộ, Long Kỳ Thiên nhìn thấy thì vô cùng khó chịu, hắn bất chấp Thượng Quan Lưu Ý giãy giụa liền nhào đến cưỡng chế ôm người vào lòng.

Thượng Quan Lưu Ý nằm dưới tấm chăn, Long Kỳ Thiên bọc cả người lẫn chăn lại thành một cục bông to đùng rồi ôm đến cực kỳ thỏa mãn, không nỡ buông tay.

Long Kỳ Thiên hôn một cái lên mặt của Thượng Quan Lưu Ý, hai cánh tay ghìm chặt không cho y giãy giụa. Nụ hôn mang theo vài phần đắc ý, tựa như công khai thể hiện chủ quyền, thậm chí còn thô bạo trấn áp không cho y có cơ hội phản kháng. Long Kỳ Thiên mím chặt môi, nghiêm túc nhìn vào mắt của Thượng Quan Lưu Ý như muốn cảnh cáo: Cứ trừng đi, ta nhất quyết không buông tay, còn trừng nữa lập tức sẽ hôn ngươi!

Thượng Quan Lưu Ý vô cùng tức giận nhưng cũng đành hết cách với người này, y hiện tại không có nội lực mà người nam nhân này lại cường thế như vậy, Thượng Quan Lưu Ý cắn răng nhịn xuống, nét mặt rầu rĩ, cực kỳ khó chịu.

Long Kỳ Thiên thấy Thượng Quan Lưu Ý ngầm ưng thuận, nội tâm lập tức vui vẻ, ý cười trên mặt không hề che giấu, cơ hồ muốn nở ra hoa. Hắn cười cười, ôn nhu nói. "Khó chịu lắm sao? Cố gắng nhịn một chút, đến thị trấn lớn hơn sẽ đổi một cỗ xe ngựa khác có được hay không?"

Long Kỳ Thiên dùng khẩu khí như đang dỗ dành một tiểu hài tử, hắn nói một hồi lại nhịn không được mà hôn lên mặt Thượng Quan Lưu Ý, y liền nghiêng mặt sang chỗ khác, hung dữ trừng mắt nhìn hắn giống như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.

Long Kỳ Thiên làm như không biết, biểu tình vô lại nói. "Có đói bụng không?"

"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng, lòng sinh hờn dỗi.

Bên trong xe ngựa nhỏ xíu, Long Kỳ Thiên nhìn qua một lượt thì đã thấy hết tất cả ngóc ngách. Hắn mở ra vài cái hộp nhỏ, bên trong đều là những thứ ăn được, cũng có không ít bánh mứt ăn vặt. Long Kỳ Thiên lấy ra một thanh mứt trong suốt màu xanh nhạt đưa đến bên miệng của Thượng Quan Lưu Ý.

Thượng Quan Lưu Ý nhìn thấy thứ này có chút lạ mắt, lại trông cũng hấp dẫn liền há miệng cắn một cái, vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, đúng là rất ngon miệng, đồng tử màu hổ phách nhịn không được khẽ nhấp nháy, Long Kỳ Thiên nhìn thấy chỉ muốn hôn một cái.

Long Kỳ Thiên thấy Thượng Quan Lưu Ý rất hiếu kỳ nhưng vẫn như cũ giận dỗi không nói lời nào, môi mím chặt, hai má phình ra, đúng là đáng yêu vô cùng, hô hấp của hắn cũng khẩn trương vài phần.

"Đây là mứt bí được người ta sên với đường trắng, ăn có ngọt không?" Long Kỳ Thiên hai mắt nóng bỏng nhìn Thượng Quan Lưu Ý. Y trông thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào nửa thanh mứt bí còn sót lại trên tay mình thì có hơi khó hiểu. Thình lình hắn tiến đến gần, ở trên tay của Thượng Quan Lưu Ý cắn lấy nửa thanh mứt bí còn lại, còn cố tình liếm liếm lên ngón tay của y. Cảm giác được ngón tay của y khẽ run lên một cái, lồng ngực của hắn cũng trở nên nhộn nhạo.

"Ừm, ngọt!" Long Kỳ Thiên liếm liếm môi, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.

Thượng Quan Lưu Ý tức giận, lập tức đem đầu ngón tay chùi vào áo của hắn sau đó xoa xoa ngón tay, vẻ mặt vô cùng hung dữ.

Long Kỳ Thiên nhìn thấy thì lại nổi hứng muốn trêu chọc y, hắn bất ngờ nhào đến hôn lên môi Thượng Quan Lưu Ý. Ngay khi Thượng Quan Lưu Ý còn chưa phản ứng kịp, đầu lưỡi của hắn đã chạy xộc vào, liếm láp từng tấc trong khoang miệng, lại cùng đầu lưỡi của y quấn lấy nhau, dây dưa một chỗ, hôn đến khi sắc mặt của Ý nhi ửng đỏ, hai mắt mơ màng.

Long Kỳ Thiên lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt, mỗi thứ đều đưa cho Ý nhi nếm thử một chút, sau đó từ vẻ mặt của y mà suy được y thích nhất món nào. Ý nhi thích đồ ngọt nhưng không thích quá ngọt, thích ăn chua nhưng lại không được quá chua, khẩu vị cũng giống như bản thân y, rất mâu thuẫn, nhưng như vậy lại càng khiến cho Long Kỳ Thiên cảm thấy Ý nhi thật đáng yêu, chỉ muốn đem y ôm vào trong ngực.

Ý nhi vừa mới khỏi bệnh, ăn cũng không được nhiều, chỉ một lát sau đã ăn không nổi. Long Kỳ Thiên cũng không miễn cưỡng, dù sao đồ ăn vẫn còn ở đây, lúc nào Ý nhi đói bụng lại mang ra.

Thượng Quan Lưu Ý ăn xong thì bắt đầu buồn ngủ, Long Kỳ Thiên liền cùng y nghỉ trưa, hưởng thụ khoảng thời gian ngọt ngào hiếm có.

Bộ dáng ngủ say của Ý nhi rất ngoan ngoãn nhu thuận, dáng vẻ bình thản, nhìn vào sẽ khiến người ta yêu thích ngay. Long Kỳ Thiên nhịn không được vươn tay miêu tả ngũ quan của Ý nhi, cảm giác trơn mịn khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay, hệt như đang vuốt ve tơ lụa thượng hạng, thoải mái vô cùng.

Từ trán, lông mi, mắt, mũi, sau đó là môi, mỗi đường nét đều vô cùng hoàn mỹ như được điêu khắc, cho dù là mỗi ngày đều được nhìn ngắm cũng không biết chán.

Long Kỳ Thiên đột nhiên trong lòng hưng phấn, người này từ nay về sau đã là người của hắn. Ý nghĩ này khiến cho hắn vô cùng kích động.

Tâm tình kích động của hắn làm cho Thượng Quan Lưu Ý trong lúc mơ màng giật mình tỉnh dậy, y cảnh giác nhìn Long Kỳ Thiên.

Đến nước này mà Ý nhi vẫn còn đề phòng hắn. Long Kỳ Thiên thầm nghĩ, lại mơ hồ cảm thấy thích thú, cái này không phải cho thấy sự ảnh hưởng của hắn đối với Ý nhi là rất lớn hay sao? Nghĩ vậy lại càng cảm thấy vui vẻ.

"Đừng nghĩ đụng vào ta!" Thượng Quan Lưu Ý lạnh lùng nói, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ.

"Ý nhi." Long Kỳ Thiên tỏ ra đáng thương, hắn nhịn đã mấy ngày, nay chỉ mới nếm được một chút mỹ vị lại phải tiếp tục nhẫn nhịn, quả là khổ sở.

"Long Kỳ Thiên, Long đại hiệp. Hừ!" Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt. "Ngươi làm ra chuyện như vậy nhưng người bị thiên lôi đánh lại chính là ta. Long đại hiệp thật là có phúc khí. Hừ!"

Long Kỳ Thiên cảm thấy lồng ngực có hơi co rút, Ý nhi quả nhiên vẫn còn tức giận. Tống đại nương này thật là... Long Kỳ Thiên thầm oán.

"Người vô lại như ngươi thế nhưng cũng hấp dẫn được nhiều cô nương lắm, Tống Hiểu Hồng kia cũng đối với ngươi... hừ!" Thượng Quan Lưu Ý mỗi lần nhớ tới lại nghẹn đếnmuốn xuất huyết.

"A... Ý nhi nghe ta giải thích, ta và Tống Hiểu Hồng không có quan hệ gì hết." Long Kỳ Thiên vội vàng đặt tay lên ngực thề thốt. "Ở nơi này chỉ chứa được một mình ngươi, không thể nhét thêm một ai khác, nếu không tin ngươi có thể moi ra nhìn, ở trên đó đều khắc đầy... Thượng Quan Lưu Ý." Long Kỳ Thiên nói bằng ngữ điệu mập mờ, hắn tiến đến ngậm lấy vành tai của Thượng Quan Lưu Ý khiến y thoáng giật mình, một dòng điện chạy xộc vào cơ thể, cảm giác tê dại như lan tỏa đến tận lòng bàn chân.

Thượng Quan Lưu Ý mặt mũi nhất thời trắng bệch, hai tay siết chặt tấm chăn, một cảm giác hoảng loạn không ngừng dâng lên, giống như thủy triều muốn đem y nhận chìm, báo hại y không cách nào hô hấp. Loại khẩn trương xen lẫn sợ hãi này khiến y nhớ lại đêm hôm đó khi bản thân sa vào tình ý mê man, y đã hé miệng phát ra từng tiếng rên rỉ, lúc đó y cũng hoảng loạn giống như bây giờ.

"Ý nhi, ta là thật lòng." Long Kỳ Thiên nghiêm túc nói.

Thượng Quan Lưu Ý mấp máy môi, nhất thời im lặng.

Hết chương 40

Bình luận

Truyện đang đọc