NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Hàn Chí Dương tuy ở xa không nghe được họ trò chuyện, nhưng anh có thể đoán biết được Phùng Tịch Nhiên là đang giải thích về chuyện anh giấu thân phận giám đốc để vào Dương thị.

Anh ghét bỏ không muốn nhìn quay trở lại ghế ngồi tiếp tục làm việc, cảm giác được bản thân đang tức giận, cho nên lúc Lục An Kỳ cúi đầu chào, anh không có lên tiếng mà làm bộ dáng lạnh nhạt tiếp tục ký vào văn kiện.

Lục An Kỳ mang cà phê vào, sau đó báo cáo cho anh tình hình công ty trong những ngày vừa qua, rồi cũng không có hỏi thêm gì quay trở về bàn làm việc...

Lục An Kỳ và Hàn Chí Dương lại cứ như thế trôi qua một tuần nữa không có nói chuyện gì ngoài công việc, chỉ có điều sáng Hàn Chí Dương sẽ tới công ty, đến giờ cơm trưa, Hàn Chí Dương lại lấy xe rời khỏi công ty, đến đầu giờ chiều sẽ lại lái xe trở lại, tan sở thì nói tài xế đưa Lục An Kỳ về nhà, còn dặn tài xế hỏi cô muốn ăn gì thì mua cho cô, còn anh thì lại không có về.

Hàn động này của Hàn Chí Dương làm cho Lục An Kỳ thật không hiểu anh muốn cô ở Phong Uyển là để làm gì, nói thuê cô nấu cơm nhưng lại không về ăn.

Lại nói anh bây giờ sớm tối có thời gian điều sẽ tới chổ của Tử Nhiễm, như thế vì sao không đưa cô ta tới đây ở cùng luôn đi, lại cứ để cô một mình ngốc ở đây làm gì, Khiến cho cô nhìn thấy những thứ vật dụng của anh lại thêm đau lòng cùng tức giận.

Hôm nay là ngày nghỉ lễ, còn rất sớm Lục An Kỳ đã nhận được tin nhắn chúc mừng của Phùng Tịch Nhiên, cô suy nghĩ một chút mới đi tới tủ đồ, lấy một chiếc áo khoác mặc vào rồi đi ra ngoài đón một chiếc taxi, sau khi đóng cánh cửa hông xe lại, cô nhẹ giọng nói địa chỉ nơi đến cho tài xế taxi rồi dựa người ra phía sau ghế, im lặng nhìn những chiếc ô tô đang chạy theo hướng ngược lại.

Chiếc taxi ngừng lại trước lối ra vào nhà hàng Berry, Lục An Kỳ sau khi thanh toán tiền cho tài xế xong cô đứng ngẩn đầu lên nhìn bản hiệu nhà hàng, khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu, mới bước vào.

Vừa vào bên trong, Mỹ Anh liền chạy tới cạnh cô, niềm nở gọi.

"Lục An Kỳ."

"Không phải Tịch Nhiên nói em bận, hôm nay không tới sao?"

Phùng Tịch Nhiên đang ngồi cách đó không xa, nghe Mỹ Anh gọi tên Lục An Kỳ liền quay mặt lại nhìn nơi hai cô gái đang đứng, bóng dáng quen thuộc của cô liền khiến cho anh vui mừng đứng bật dậy bước nhanh tới chổ của cô ôn nhu gọi.

"Em đã tới."

Lục An Kỳ dời tầm mắt từ trên người Phùng Tịch Nhiên tới chổ Mỹ Anh, nhoẻn miệng cười, xuôi theo lời nói dối của Phùng Tịch Nhiên nói.

"Khi nãy em sợ không thu xếp được công việc, cho nên mới gọi cho anh Tịch Nhiên nói là không tới được, nhưng bây giờ đã xử lý xong rồi cho nên mới tới hơi muộn, mọi người đã phát thức ăn xong hết rồi sao?"

Mỹ Anh cười tươi như hoa, gật gật đầu.

"Ừm, hôm nay mọi người đến sớm, cũng mới vừa phát xong thức ăn được tầm mười phút thôi."

"A, chị còn có chút việc em trò chuyện với Tịch Nhiên đi nha, lát nữa chị sẽ quay lại." Mỹ Anh muốn cho Phùng Tịch Nhiên có không gian riêng trò chuyện với Lục An Kỳ, cho nên giả vờ nói bận, sau khi để lại cho Lục An Kỳ một nụ cười rồi nhanh chóng rời đi.

Đợi cho bóng dáng của Mỹ Anh khuất sau cánh cửa, Lục An Kỳ mới quay sang Phùng Tịch Nhiên cười một cái, rồi thật tự nhiên nói.

"Lên ban công nói chuyện một chút nhé. " sau liền dẫn đầu đi trước, thẳng một đường lên đó.

Lát sau Phùng Tịch Nhiên mang theo hai ly cà phê đi tới gần ban công, chìa tay tới đưa cho Lục An Kỳ trên gương mặt mang ý cười, vuốt ve nhánh hoa cát cánh.

Lục An Kỳ nhận lấy ly cà phê, cô mỉm cười nói: "Cám ơn."

Phùng Tịch Nhiên cười ôn nhu, ngại ngùng.

"Thật xin lỗi, khi nãy hại em phải nói dối giúp anh."

Lục An Kỳ uống một hớp cà phê, rồi mỉm cười vui vẻ lắc lắc đầu.

"Anh đó, không đi làm diễn viên thật phí, anh diễn hay tới không phát hiện có chút sơ hở a."

Phùng Tịch Nhiên cười khổ.

"An Kỳ đừng mỉa mai anh nữa được không? Anh thật sự rất đau lòng đó."

Lục An Kỳ hai tay xoay xoay ly cà phê mỉm cười không lên tiếng, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc