NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Hàn Chí Dương trên mặt hiện ra ý cười, gật nhẹ đầu, rồi vòng tay sang eo Lục An Kỳ kéo cô đứng lên.

"Được, được, bây giờ đã rất trễ, đại tiểu thư tâm tánh hiền lương mau đứng lên trở về nhà thôi."

Lục An Kỳ khoái chí gật gật đầu, bàn tay đặt trên vai Hàn Chí Dương hơi dùng sức để bám víu theo anh đứng lên, chân loạng choạng bước đi, trên miệng vẫn còn cười ngây dại.

Có lẽ là bởi vì Hàn Chí Dương dìu Lục An Kỳ đi về phía cửa, cho nên đoạn phim quay tới đây liền bị quay lung tung mất vài giây rồi kết thúc.

Đoạn phim đã kết thúc rất lâu, mà Lục An Kỳ tư thế cầm điện thoại không biết trôi qua bao lâu mới hậu tri hậu giác có phản ứng, trên mặt lúc trắng lúc xanh lo sợ.

Lúc cô còn đang đảo mắt vòng quanh tìm cách nên nói thế nào giải thích chuyện tối qua với anh? Mới chợt nhận ra căn phòng có chút khác lạ, theo bản năng chớp chớp mắt hai lần, rồi nhìn một lượt căn phòng này, xác nhận là phòng của Hàn Chí Dương, sau đó lại dời tầm mắt từ tủ gỗ xuống quần áo của mình.

Rõ ràng bộ quần áo cô mặc trong đoạn phim đó là đồ công sở, nhưng bây giờ lại là bộ đồ ngủ, sao lại như thế? Chẳng lẽ tối hôm qua Hàn Chí Dương đã làm gì mình sao? Nhưng nơi nhạy cảm của mình lại không có cảm giác, chuyện gì đang xảy ra?

Lục An Kỳ hốt hoảng kéo chăn mền ra, nhanh chóng bò xuống giường, đi tới kéo cửa phòng ra rồi thẳng một đường chạy biến về phòng mình, nhưng lúc cô vừa mở cửa phòng mình ra, suýt chút nữa nhịn không được giật mình.

Bên trong căn phòng cực kỳ hỗn loạn, màng cửa sổ bị người nào kéo xé tới không còn nhìn ra, chăn mền ga nệm bị bới lung tung nữa trên giường, nữa dưới đất, bàn trang điểm của bị ngã nhào, còn thê thảm hơn là căn phòng có rất nhiều mùi nước hoa trộn lẫn vào nhau do bị vỡ mà thành.

Những chai nước hoa này điều là mùi mà cô thích, và cũng là do một số loại là số lượng có hạn, bây giờ nằm lăn trên sàn vỡ vụng, khiến cho cô nhìn thấy mà đau lòng.

Trong đầu vừa chạy ngang một ý nghĩ, phải chăng có trộm?

Lục An Kỳ gật mạnh đầu với ý nghĩ này, rồi chạy thật nhanh xuống lầu, bởi vì hôm nay là thứ năm, cho nên có người tới đây dọn dẹp, cô vừa hớt ha hớt hải chạy vào trong bếp, vừa hỏi người giúp việc.

"Chị Tịnh, nhà hôm qua có trộm sao, phòng của tôi bị ai bới tung lên trông rất ghê sợ." =.="

Chị Tịnh và một người giúp việc nữa, không hẹn cùng nhìn nhau không nói lời nào mà che miệng mỉm cười, làm cho Lục An Kỳ hơi ngẩn người ra, sau đó mi tâm hơi nhíu lại.

"Hai người cười gì vậy, trên mặt tôi dính thứ gì sao?"

Hai người giúp việc vội vàng xua xua tay, đồng lúc nói không có, sau đó chị Tịnh hơi ngập ngừng giải thích.

"Thưa tiểu thư, thật ra nhà không có trộm, căn phòng của tiểu thư trở nên như thế là bởi vì.."

"Bởi vì chuyện gì? Chị mau nói đi." Lục An Kỳ nôn nóng hối thúc.

Chị Tịnh nhìn sang người giúp việc bên cạnh sau đó mới lại ấp úng.

"Là.. Tiểu thư..Hôm qua làm.. Làm nó trở nên như thế."

Lục An Kỳ mở to hai mắt, dùng ngón tay trỏ, chỉ vào mặt mình ngây thơ hỏi lại.

"Là tôi?"

Đợi cho chị Tịnh hơi lo sợ gật đầu xác nhận, Lục An Kỳ mới thu ngón tay lại, sau đó nhớ lại đoạn phim lúc Hàn Chí Dương dìu cô rời khỏi Kim Đình Nguyệt Dạ, rõ ràng cô say tới không còn chút sức, vì sao có thể là cô? Nghĩ như thế nên Lục An Kỳ nghi hoặc dò xét.

"Chị nói là thật sao?"

Chị Tịnh cũng hơi bất ngờ vì cô gái này, hôm qua còn hung hăng la lối khủng khiếp như thế, mà sáng hôm nay lại hoàn toàn không nhớ ra chút chuyện nào? Chị Tịnh gượng cười ngập ngừng kể lại.

"Là thật đó tiểu thư."

"Tối hôm qua, hơn một giờ khuya, thiếu gia có gọi cho tôi, nói lập tức đến Hoa Viên có việc gấp, lúc tôi tới đây thì được thiếu gia gọi lên phòng tiểu thư để thay quần áo, rồi sau đó.."

Lục An Kỳ nghe dỡ câu chuyện, mi tâm giật giật nôn nóng hỏi: "Sau đó như thế nào, chị nói tiếp đi."

Chị Tịnh bây giờ mới lại nói tiếp.

"Lúc tôi đang cài cúc áo cho tiểu thư sắp xong, thì tiểu thư đột nhiên tỉnh lại, sau đó hỏi tôi là ai? Rồi đẩy tôi ra, thiếu gia đứng ở bên ngoài cửa nghe được tiếng tiểu thư nên đẩy cửa đi vào."

"Tiểu thư đột nhiên ngồi dậy, ném lung tung chăn mền xuống đất, nói không muốn nhìn thấy màu tím, sau đó xuống giường, đi tới kéo giật màng cửa, rồi lại xô ngã bàn trang điểm, còn nói muốn nhổ hết hoa oải hương ở bên ngoài Hoa Viên."

"Thiếu gia nhìn thấy tiểu thư vừa khóc vừa kêu gào nói không muốn ở trong phòng này, nên đã kéo ghế trang điểm cho tiểu thư ngồi, rồi dùng ngữ khí rất nhỏ hỏi tiểu thư muốn ở phòng nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc