NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Mi tâm anh khẽ cau lại, nghi hoặc lên tiếng.

"Tử Nhiễm, sao lại là em?

Tử Nhiễm đưa mắt nhìn quanh một lượt trong căn đầy hoa, thoáng chút đồng cảm với anh, cô giẫm giày cao gót bước từng bước uyển chuyển tới bàn, ngồi xuống, nhìn những thứ bày trí trên bàn, cô do dự một chút mới quyết định nói.

"Anh ngồi xuống trước đi, em có chuyện muốn nói với anh."

Nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên vẫn không có ý định ngồi xuống, cô thở ra một hơi thật dài rồi mới nói tiếp.

"Lục An Kỳ không đến đâu, anh ngồi xuống trước đi đã, chuyện em sắp nói đây cũng chính là có liên quan đến Lục An Kỳ đây."

Phùng Tịch Nhiên bây giờ mới quay sang nhìn Tử Nhiễm, rồi lại dời tầm mắt ra cửa một lần nữa mới hơi miễn cưỡng ngồi xuống ghế ngữ điệu nhàn nhạt.

"Là chuyện gì? Lục An Kỳ nhờ em đến đây từ chối tiếp anh sao?"

Tử Nhiễm lắc lắc đầu, đưa tay khui chai rượu vang đỏ trên bàn, rót vào trong ly, ngước đầu cường ngạnh uống một hơi rồi đặt ly rỗng xuống, chậm rãi nói.

"Anh chuẩn bị những thứ này là để cầu hôn Lục An Kỳ đúng không? Tịch Nhiên, anh chẳng lẽ thật không nhìn ra Lục An Kỳ yêu Hàn Chí Dương sao?"

"Còn có, anh làm ở Dương Thị lâu như vậy, không lẽ anh không biết, với tính cách của Hàn Chí Dương, anh nghĩ rằng tối nay, anh ta thật sự để cho người anh ta yêu đến đây nhận lời làm vợ anh sao?"

"Tịch Nhiên à, có thể là lời nói của em có chút trực tiếp, nhưng anh và em quen biết nhau bao lâu nay rồi, em coi anh như là một người bạn thân, không muốn anh đau khổ quá nhiều, cho nên mới tới đây khuyên anh."

"Anh có nghĩ qua, ngày mai khi Lục An Kỳ gặp anh, sẽ ngượng ngùng thế nào? Lúng túng thế nào khi phải nói ra lời thật lòng với anh, là người cô ấy yêu là Hàn Chí Dương chứ không phải là anh? Và lúc đó, liệu anh có thể ngồi yên tĩnh, an nhiên nghe hết những lời lẽ đó?"

"Tử Nhiễm à, đừng nói nữa được không?" Phùng Tịch Nhiên vẻ mặt khổ sở lên tiếng nói một câu, sau đó cầm chai rượu vang đỏ trực tiếp ngước đầu lên tu vào một hơi, rồi đặt mạnh chai rượu xuống bàn, rũ mi tâm xuống nhìn chằm chằm những thứ trên bàn anh đã chuẩn bị, tiếp tục rơi vào trầm mặt.

Tử Nhiễm nhìn anh như thế trong lòng cũng thoáng buồn, cô làm sao không biết cảm giác của anh bây giờ? Một đêm đó ở khách sạn, nghe được từng câu chữ từ miệng Hàn Chí Dương nói ra anh yêu Lục An Kỳ, cõi lòng cô cũng đau đến không thiết sống.. Lại nói, những năm trước Phùng Tịch Nhiên niếu như không giúp cô vào Dương Thị thăm dò tin tức cho cô, thì có lẽ anh đã không gặp phải cục diện rối rắm này...

Cô đợi cho thời gian trôi qua gần năm phút, cho anh thật bình tĩnh lại một chút, mới lại lần nữa lên tiếng.

"Chiều mai em về Paris rồi, anh cùng theo em về đó luôn đi, tiếp tục quản lý nhà hàng, biết đâu một ngày không xa, một nửa yêu thương thật sự của anh sẽ xuất hiện ở nơi đó.."

"Em bây giờ trở về khách sạn, anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi.. Em đợi tin nhắn của anh đó." Tử Nhiễm nói xong liền rút từ trong túi xách một vé máy bay đặt lên trên bàn đẩy tới chỗ bàn trước mắt anh, sau mới đứng dậy bước chậm tới cánh cửa kiếng đẩy ra, rồi ngồi vào trong xe khởi động máy, cho xe lăn bánh rời đi.

Phùng Tịch Nhiên từ đầu đến cuối chỉ nói một câu rồi im lặng, cho đến khi nghe Tử Nhiễm đi mất rồi anh mới dời tầm mắt đến tấm vé máy bay, trong lòng là một mớ rối loạn. Cả đêm hôm đó, sau khi Tử Nhiễm đi rồi, anh liền ngồi thừ người ngốc ở đó cho tới trời sáng, đến lúc quản lý nhà hàng đến hỏi anh là có thuê tiếp hay là dọn lại những thứ này? Anh đưa mắt nhìn quanh một cái, bàn tay siết chặt lại thành quyền, sau mới nói với quản lý dọn đi.

Lúc anh lên xe vốn định trở về nhà, nhưng lại không biết là bằng cách nào anh tới được nhà hàng Berry, chỉ biết lúc anh hậu tri hậu giác nhìn lại, đã thấy mình ngồi trên sân thượng này...

Trước lúc Lục An Kỳ đến đây, anh đã phần nào nghĩ thông câu nói trước lúc Tử Nhiễm rời đi đã nói với anh -Yêu một người, không nhất định phải ở bên cạnh họ, chỉ cần nhìn thấy họ sống thật an ổn, vui vẻ qua từng ngày, như thế mới là tình yêu thật sự- Cho nên lúc Lục An Kỳ đang ngập ngừng không biết nên nói làm sao, anh đã lần nữa nói dối cô, anh nghĩ thật nực cười, anh nói anh căm ghét nhất nói dối, nhưng lại là năm lần bảy lượt nói dối cô, người như thế thì xứng với cô ở chổ nào?

Đoán chừng giờ đây Lục An Kỳ đang rời khỏi nhà hàng, anh liền đứng lên đi tới lan can của ban công nhìn xuống, kịp lúc nhìn thấy Lục An Kỳ cúi người chui vào trong xe.

Nhìn chiếc taxi chạy đi, anh khẽ kéo khóe môi nâng lên một nụ cười thật đẹp, nói vào khoảng không: "Lục An Kỳ, em phải thật hạnh phúc, bảo trọng nhé. " Rồi liền cho tay vào trong túi lấy điện thoại ra nhắn cho Tử Nhiễm một tin nhắn, sau mới lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, an nhiên đến lạ, sải bước chân tiêu sái đi xuống lầu...

Bình luận

Truyện đang đọc