NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Phải anh là một người như thế nào? Cô cũng đã từng nghĩ qua như thế.. Cũng từng muốn một lần đi tìm hiểu thử, nhưng từ khi nhìn thấy nét chữ đậm tình của anh viết cho cô gái ấy, cô đã không còn dũng khí để chơi thử trò chơi không biết điểm đích này..!

Đường Phi Yên nhìn thấy Lục An Kỳ đang đưa mắt nhìn khoảng không ở phía xa, cô lay nhẹ vai bạn mình rồi lại hỏi.

"An Kỳ, tớ đang hỏi cậu Hàn Chí Dương là người như thế nào? Cậu lại đang nghĩ gì mà có vẻ suy tư vậy?"

Bị Đường Phi Yên chen vào cắt đứt dòng suy nghĩ, Cô mỉm cười lấp liếm.

"Tớ đâu có nghĩ gì.. Anh ta hả, thì là một người đàn ông tài giỏi, có quyền lực, và có rất rất rất là nhiều tiền."

Nhận được câu trả lời không thoả đáng, Đường Phi Yên nhăn mặt kéo Lục An Kỳ đi chậm lại, giải thích.

"Không phải, tớ không hỏi vấn đề đó."

"Vậy thì là gì? Phi Yên à hôm nay cậu làm sao thế? Toàn nói chuyện khó hiểu."

Lục An Kỳ ngây thơ hỏi lại, cô liền hí hửng đưa ra vài gợi ý.

"Thì ví dụ như là.. Cậu nhìn thấy anh ta có đẹp trai không? Có ga lăng không? Có đối tốt đặt biệt với cậu không? Là kiểu như vậy đó."

Suy nghĩ một lúc lâu, Lục An Kỳ mới bắt đầu trả lời từng vấn đề một.

"Ưmm.. đẹp trai hả? Anh ta đúng thật rất đẹp, dáng cũng rất được."

"Có ga lăng không? Cái này cũng có, những lúc đi ăn cùng khách hàng tớ thấy anh ta cũng rất chu đáo."

Có đặt biệt đối tốt với cậu không? Lục An Kỳ nghĩ đến câu hỏi này có chút cứng ngắt, cô không phải không cảm nhận được, anh cũng có lúc rất quan tâm cô, cũng như chuyện Hoàng tổng, anh củng đứng ra bảo vệ cô.. Nhưng cô vẫn cảm thấy những đối tốt của anh, cùng sự quan tâm đó, như có một bức tường trong suốt nơi anh, nó luôn sẽ ngừng lại khi cô sắp rung động.

"Nè còn vấn đề thứ ba thì sao, anh ta có đặt biệt đối tốt với cậu không?" Đường Phi Yên hối thúc.

Cô cười yếu ớt nói: "Cái thứ ba thì không có đâu, tớ thấy anh ta đối xử với người khác và tớ điều như nhau thôi." sau đó cô chợt nghĩ ra điều gì, liền trợn tròn mắt, phùng mang lên cảnh cáo.

"Nè, có phải là cậu vừa nhìn thấy anh ta liền thay lòng đổi dạ, không thích anh trai tớ nữa? Cho nên mới hỏi tớ một mớ chuyện linh tinh về anh ta đúng không?"

"Phi Yên tớ nói cho cậu biết, tớ đã chỉ định, cậu chỉ được thích anh trai tớ, cấm nhìn ngó nghiên trai lạ, niếu không tớ sẽ không tha cho cậu, có biết chưa?"

Đường Phi Yên vốn đang ngậm ống hút, uống một chút nước, nghe được ý nghĩ ấu trĩ của Lục An Kỳ, cô suýt chút nữa bị làm cho sặc nước, cô cũng trợn mắt lên kêu oan.

"Cậu đó, đại não có phải bị hỏng rồi không? Từ đâu lại chui ra ý nghĩ động trời đó vậy? Cậu không phải sớm đã biết, đời này tớ chỉ có thể yêu duy nhất một người, chính là anh Dĩ Nam sao? Niếu như tớ là người dễ thay lòng đổi dạ, thì thời cao trung, tớ sớm đã theo Vernon sang mỹ rồi..."

Nói tới đây Đường Phi Yên im lặng suy nghĩ một chút sau đó kéo Lục An Kỳ đứng hẳn lại ở hành lang tầng hai cách phòng Lục Dĩ Nam vài phòng, cô nhìn Lục An Kỳ nghiêm túc hỏi.

"Ý tớ muốn hỏi,cậu có thích anh ta không?"

Lục An Kỳ im lặng nhìn về phía căn phòng nơi anh trai cô và Hàn Chí Dương đang ở đó trầm mặt một lúc, rồi bước thêm vài bước tới ban công của hành lang, cô hơi tựa người ra ban công, hai tay cầm chặt ly nước.

Cô im lặng gần năm phút mới khẽ nhếch môi lên nói nhạt nhẽo.

"Cậu biết không, anh ta là một người rất xa chúng ta, phải nên biết mình là ai, và đứng ở vị trí nào, tớ không dám mơ cao tới vậy đâu Phi Yên."

Đường Phi yên cũng biết rõ điều đó, nhưng là áp dụng với người khác, còn với Hàn Chí Dương, cô tuy chưa hiểu gì về anh, nhưng so với những gì mọi người thường nói về anh, cùng cách cư xử hôm nay của anh giữa mọi người trong phòng lúc nãy, cô rõ ràng cảm thấy mỗi khi anh ta gọi Lục An Kỳ ánh mắt liền trở nên ôn nhu hơn, cách nói chuyện cũng không có giữ khoảng cách như nói chuyện với mọi người...!

Bình luận

Truyện đang đọc