NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Ánh nhìn của cô mang theo một tầng sương mù, khiến cho Hàn Chí Dương nhìn vào có chút áy náy, anh im lặng một lúc lâu, đợi cơn giận dần được lắng xuống, anh mới cất giọng trầm thấp.

"Tử Nhiễm, anh biết những năm này, em luôn ở sau lưng anh, làm cho anh rất nhiều chuyện, nhưng giữa chúng ta bây giờ.. thật không thể nữa.."

"Em có thể nói anh ích kỷ, nhưng niếu đổi lại anh là em hôm đó được chọn, anh sẽ không chọn cách rời đi, dù là một giờ một khắc, anh vẫn sẽ chọn cách được nắm tay người anh yêu đến hơi thở cuối cùng.. Niếu ngày hôm đó em không rời đi, thì hôm nay chúng ta đã không phải đứng nhìn nhau ở cục diện như thế này.."

"Em buông tay đi, có được không? Anh không muốn Lục An Kỳ vì chuyện chúng ta day dưa không dứt mà làm cho cô ấy đau lòng, cho nên, sau này.. Chúng ta đừng gặp nữa, rất xin lỗi em.. Tử Nhiễm."

Nói xong những lời này anh liền bỏ mặc cô quần áo không chỉnh tề, thảm hại, một thân chật vật nhục nhã đứng ở đó, mà rời đi không quay đầu lại, nghĩ tới đây, trái tim cô như vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ...

Bên ngoài có một bác y tá khá lớn tuổi, đẩy cửa ra mang thức ăn đi vào, nhìn thấy cô gái trẻ này những hôm nay điều không có ăn, điều phải truyền dịch, bà có chút lo lắng, đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn kế bên giường, bà nói.

"Cô Tử, hôm nay thức ăn rất ngon, cô ăn một chút đi."

Thấy Tử Nhiễm lắc nhẹ đầu không lên tiếng, bà lại ngồi xuống bên cạnh nói nhỏ nhẹ.

"Cô Tử, mặc dù tôi không biết vì sao tinh thần cô lại sa sút đến như vậy, nhưng dù chuyện thế nào cô củng phải ăn một chút mới được chứ."

"Tôi khi xưa cũng có một đứa con gái, niếu như bây giờ nó còn sống, chắc cũng chạc tuổi của cô vậy."

"Ngày đó nó bị một người đàn ông lừa gạt tình cảm, khiến cho nó cũng nhiều ngày không ăn uống, mặc dù tôi đã nhiều lần khuyên nó hãy quên đi chuyện cũ, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng nó lại ngốc nghếch, đi chọn cái chết, bỏ lại tôi một mình."

"Cho nên bây giờ nhìn thấy cô Tử như thế, tôi cảm thấy đau lòng, cô Tử à, cô phải cố ăn một chút, vì bản thân mình, phải ăn một chút đi cô."

Tử Nhiễm nghe lời của bà y tá này, như được có người an ủi, cô liền ngồi dậy ôm chồm lấy bà y tá, uất ức tuôn trào khóc thật to, bà y tá lại không có chút phiền bờ vai bị tẩm ước, mà nhẹ nhàng ôn nhu vuốt vuốt tóc của cô, nói thật hiền từ.

"Cô Tử cứ khóc đi, khóc thật to ra, sau khi khóc xong sẽ không còn đau lòng nữa."

Tử Nhiễm khóc một lúc uất ức cũng theo đó dần nguôi ngoai đi phần nào, cô thúc thích rời khỏi bờ vai của bà, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, làm ước vai của cô hết rồi."

Bà y tá mỉm cười lắc lắc đầu, rút cho Tử Nhiễm một miếng khăn giấy nói.

"Không sao, nhìn thấy cô Tử tâm tình tốt lên, tôi đã rất vui rồi."

Tử Nhiễm nhìn bà rồi nhoẻn miệng nở một nụ cười thật xinh đẹp, bà y tá thấy vậy liền cầm khay cơm đưa cho Tử Nhiễm, bảo cô ăn, cô lần này không có từ chối mà vui vẻ nhận lấy khay cơm từ tay bà, nói cám ơn rồi ăn một mạch hết phần cơm trong khay.

__--oOo--__

Tử Nhiễm rốt cuộc đã nghĩ thông, cô quyết định ngày mai sẽ trở về Paris cho nên chiều hôm nay, cô đã tới Dương thị nhưng không có vào trong mà ngồi trong xe đợi Lục An Kỳ tan ca để nói chuyện một chút.

Gần mười phút sau, cô nhìn thấy Hàn Chí Dương và Lục An Kỳ đang từ trong đại sảnh bước ra cổng, cô liền đẩy cửa hông xe, bước xuống mỉm cười bước tới chổ hai người chào một cái.

"Lục An Kỳ, chào cô."

Lục An Kỳ tuy có chút không vui, nhưng vẫn hơi cúi đầu lịch sự chào lại: "Chào cô Tử."

"Dương, em có thể nói chuyện với Lục An Kỳ một chút không?"

Hàn Chí Dương nhìn sang Lục An Kỳ rồi nhìn đến Tử Nhiễm, anh có chút lo lắng nên chần chừ do dự.

"Anh yên tâm đi, ngày mai em trở về Paris rồi, nên chỉ muốn chào tạm biệt với Lục An Kỳ một chút thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc