NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Lục An Kỳ sau khi gửi xe vào trong tầng hầm trở ra, cô dẫn đầu đưa anh tới phòng Lục Dĩ Nam nằm.

Vì tối hôm qua Đường Phi Yên mãi lo nói chuyện phím với Lục An Kỳ, đã quên mất không nói với cô, Lục Dĩ Nam sau khi tỉnh lại đã được đưa sang phòng riêng ở nơi khác.

Làm cho Lục An Kỳ không tìm thấy phòng bệnh anh trai, cô còn đang nhìn xung quanh vừa rút di động ra định gọi cho Đường Phi Yên một cuộc thì giọng nói của một cô gái ở phía sau hai người vọng tới.

"An Kỳ?"

"Là cậu đúng không An Kỳ?"

Nhận ra được giọng nói của Đường Phi Yên, Lục An Kỳ liền xoay người lại trên gương mặt treo một nụ cười, cô dang rộng hai tay mình ra vui vẻ nói.

"Là tớ đây Phi Yên." hihi

Hai người như đứa trẻ nhỏ xa người thân, vừa gặp nhau liền ôm chầm lấy nhau rơm rớm nước mắt, hỏi nhau đủ chuyện, cho tới lúc Đường Phi Yên nâng mi mắt lên mới nhìn thấy người đàn ông mặc trên người âu phục màu đen sang trọng, cách hai cô không xa, đang đứng hơi tựa lưng về phía vách tường phòng bệnh, cho hai tay vào trong túi quần, nhìn hai người không động môi.

Cô khẽ kéo tay Lục An Kỳ, mắt nhìn nơi người đàn ông đó hỏi nhỏ.

"Anh ta chính là CEO của cậu sao?"

Lục An Kỳ trên môi vẫn còn đang cười nhìn theo ánh mắt của bạn cô, mới phát hiện cô quên mất Hàn Chí Dương đã đứng một lúc lâu nên mới cầm tay Đường Phi yên đi tới cách Hàn Chí Dương gần một mét thì dừng lại giới thiệu cho hai người.

"Phi Yên à, đây là sếp của tớ, Hàn Chí Dương, CEO tập đoàn Dương thị."

Lục An Kỳ vừa dứt lời thì Đường Phi Yên hơi cúi đầu chào sau đó chìa tay về phía trước hoạt bát nói.

"Dương tiên sinh, chào ngài, đã nghe rất nhiều về ngài nhưng hôm nay mới được thấy mặt, thật vinh hạnh."

Hàn Chí Dương cũng đưa tay về phía trước chạm nhẹ tay Đường Phi Yên lên tiếng.

"Chào, cô là Đường Phi Yên?"

Đường Phi Yên tròn mắt nhìn Hàn Chí Dương tò mò hỏi lại.

"Đúng rồi, tôi tên Đường Phi Yên, nhưng vì sao ngài lại biết tên tôi?"

Anh rút tay trở về, không nóng không lạnh cất giọng.

"Tôi nghe được tên cô từ Lục An Kỳ, cứ gọi tôi bằng tên như Lục An Kỳ gọi, không cần quá coi trọng cách xưng hô."

Đường Phi Yên nói "Vâng." sau đó Lục An Kỳ liền nhớ ra mục đích tới nơi này để làm gì nên chen vào hỏi.

"Phi Yên, anh trai tớ sao rồi? Tớ vào phòng đó không tìm thấy." cô vừa nói vừa chỉ tay về phía căn phòng gần hành lang ngày trước Lục Dĩ Nam được sắp xếp nằm ở đó.

Đường Phi Yên cũng kịp nhớ ra, cô là đi lấy thuốc mới cho Lục Dĩ Nam, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về, cô hớn hở kéo tay Lục An Kỳ đi theo cô vừa nói.

"An Kỳ theo tớ đi bên này, anh Dĩ Nam sau khi tỉnh lại đã được mẹ tớ chuyển sang phòng riêng rồi, mau đi thôi."

Sau đó mỉm cười với Hàn Chí Dương nói: "Dương tổng, mời anh đi lối này."

Anh gật nhẹ đầu rồi đi theo phía sau hai người tới một phòng bệnh riêng, Đường Phi Yên vừa kéo cửa đi vào đã nghe mẹ cô khẽ trách.

"Phi Yên à, con đi lấy thuốc sao lâu quá vậy, Dĩ Nam đang đợi con mang thuốc về có.."

"Mẹ, anh Dĩ Nam, xem ai đến thăm hai người đây." Cô sau khi chen ngang cắt lời của mẹ, đợi cho ánh mắt hai người điều hướng về cánh cửa, cô mới mỉm cười gian xảo, tránh sang một bên cho hai người xem người sau lưng mình.

Lục An Kỳ nhìn về phía giường bệnh, nhìn thấy Lục Dĩ Nam thân thể gầy đi rất nhiều, khiến cô cảm giác rất đau lòng, Lục Dĩ Nam cũng đang nhìn cô cười yếu ớt, gọi nhõ tên cô: "Kỳ Kỳ, em về rồi."

Chỉ là vài lời ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho nước mắt cô bỗng dưng chực trào ra, không có cách ngăn lại, nhưng trên môi lại nở một nụ cười hạnh phúc.

Cô đi từng bước tới gần, nâng nhẹ bàn tay nhỏ của mình lên sờ lên khuôn mặt của Lục Dĩ Nam, sau khi cảm giác được ấm nóng từ trong lòng bàn tay truyền đi, cô mơ hồ hỏi.

"Anh hai, thật đã tỉnh?"

Đợi cho Lục Dĩ Nam gật đầu xác nhận, cô mới bật cười ra tiếng, ôm chầm lấy anh vừa khóc lại vừa cười nói giọng oán trách.

"Anh hai, anh ác lắm, làm cho Kỳ Kỳ rất lo sợ có biết không hả.." hu hu.

Lục Dĩ Nam bị cô ôm quá chặc, khiến cho kim truyền dịch ở bàn tay bị lệch mà chảy máu, anh cố chịu đau, ôn nhu dỗ em gái nhỏ.

"Được rồi, được rồi tất cả là do anh không tốt, làm cho em vất vả rồi."

Hu..hu..hu

Lục An Kỳ được anh hai dỗ ngọt, liền như giọt nước làm tràn ly, cô còn khóc to hơn nữa khiến cho mọi người xung quanh nhịn không được bật cười, anh cười yếu ớt ôn nhu thương lượng với cô.

"Kỳ Kỳ ngoan, đừng khóc nữa, sau này sẽ không như thế nữa, em xem bác Diệp và Phi Yên đang cười em kìa."

"Còn có Dương tổng củng đang cười cậu đó a..."

Đường Phi Yên từ lúc Hàn Chí Dương bước vào phòng đã để ý ánh mắt của anh nhìn Lục An Kỳ rất tình cảm, cho nên thừa cơ hội để kéo anh vào câu chuyện.

Lục Dĩ Nam và Lục An Kỳ vừa nghe cô nhắc đến hai chữ Dương tổng, liền không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, nhìn thấy anh đang đứng yên không động, cô vội đứng dậy lau nước mắt, hít mũi đi kéo chiếc ghế ngỏ ra rồi đi tới chổ Hàn Chí Dương nhỏ giọng.

"Dương tổng, anh tới đó ngồi đi"

"Dương tổng, thật xin lỗi, tôi vô ý không nhìn thấy anh vào."

Hàn Chí Dương nhìn thấy Lục Dĩ Nam đang kéo chăn mền đang sắp bước xuống để chào, anh liền đi nhanh tới ngăn cản Lục Dĩ Nam.

"Anh cứ nghỉ ngơi đi, không cần xuống giường đâu."

Bác Diệp và Đường Phi yên cũng hốt hoảng chạy tới đỡ Lục Dĩ Nam lên giường, sau đó mọi người cùng trò chuyện một chút, Đường Phi Yên giả vờ nói muốn đi mua chút đồ uống rồi rủ Lục An Kỳ đi theo.

Trên đường trở lại bệnh viện, Đường Phi Yên bắc đầu làm ra vẻ nhân viên của tổ điều tra, dò xét Lục An Kỳ.

"Không ngờ Hàn Chí Dương bên ngoài so với trên truyền hình trẻ hơn rất nhiều, lúc đầu tớ suýt chút không nhận ra đó nha."

Lục An Kỳ mỉm cười không trả lời, khiến cho cuộc điều tra không kết quả, Đường Phi Yên tiếp tục giả vờ nói vu vơ.

"An Kỳ, cậu thấy anh ta thế nào?"

Cô nhất thời không hiểu Đường Phi Yên là đang muốn hỏi việc gì nên thật tình hỏi lại.

"Cậu nói thế nào là sao?"

"Aiiyo, ý của tớ là hỏi cậu cảm thấy anh ta là một người như thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc