NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

"Có chứ, đó là câu nói dối kinh điển nhất của thế kỷ này mà, anh Tịch Nhiên không biết sao?"

Phùng Tịch Nhiên không biết Lục An Kỳ là đang nói anh và cô, cho nên không đồng ý lắc đầu.

"Nhưng anh coi đó là thật, An Kỳ có biết có bao nhiêu người vì câu nói này mà có được hạnh phúc không?"

"Cho nên anh tuyệt đối tin là, trong tương lai không xa, nam nhân đó sẽ khiến cho cô gái đó thay đổi cách nhìn, về câu nói này."

Những câu nói của Lục An Kỳ điều bị Phùng Tịch Nhiên hoàn toàn phủ định, khiến cho cô không còn biết phải nói làm sao, cho nên cô khẽ gật nhẹ đầu, không nói thêm lời nào, hơi tựa lưng vào ghế dựa nhắm mắt lại giả vờ ngủ..

__--oOo--__

Hàn Chí Dương sau khi hỏi và được bác sĩ khẳng định Tử Nhiễm đã hoàn toàn bình phục, nên mới đến quầy thu ngân làm thủ tục xuất viện.

Anh thuê cho Tử Nhiễm một khách sạn sang trọng, sau khi mang những vật dụng cần thiết để ở trên bàn nhỏ, Hàn Chí Dương nhìn qua thời gian trên đồng hồ thấy đã gần xế chiều, liền nói với Tử Nhiễm cứ nghỉ ngơi, cần những gì thì gọi phục vụ, ngày mai anh sẽ tới.

Tử Nhiễm lần này không có giữ anh lại mà rất ưng thuận, gật nhẹ đầu để cho anh đi, chờ cho Hàn Chí Dương đóng cửa phòng lại, cô mới nở một nụ cười khó hiểu..!

Hàn Chí Dương sau khi lái xe rời khỏi khách sạn, liền thẳng một đường trở về Phong Uyển.

Khi nãy lúc đưa Tử Nhiễm tới khách sạn, vì dừng xe đợi đèn đỏ ở ngã tư, khẽ nâng mi mắt nhìn quanh một chút, vô tình thấy được cách anh không xa, nơi đỗ xe trước rạp chiếu phim, nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên và Lục An Kỳ hết sức tình tứ, người cài dây an toàn, kẻ nhìn đến ngẩn ngơ, chăm sóc tận tình một màn như thế, trong phút chốc anh như muốn phân chia cả hai người làm trăm mảnh.

Trong lòng liền dấy lên một cơn sóng ngầm, anh mới không ở cạnh cô có một buổi sáng, cô liền đi tìm người đàn ông khác, vừa nhớ đến chuyện lúc nãy, tức giận liền nổi lên, anh dẫm mạnh châm ga cho xe lao như bay trên đường lớn.

Về tới Phong Uyển, anh mặt mũi tối sầm đứng trước cửa, thay vì bấm mật mã rồi trực tiếp đẩy cửa vào, anh lại đứng ở ngoài ấn chuông, lại còn ấn liên tục.

Đợi tới lúc có người ra mở cửa, xác định Lục An Kỳ đã về, anh mới liếc cô một cái rõ dài, bỏ lại cho cô hai từ: "Nấu cơm." sau đó nhìn cũng không nhìn thêm, xách áo khoát đi lên phòng.

Lục An Kỳ vì thái độ khó chịu cùng câu nói kiệm lời quá đáng của Hàn Chí Dương cũng tức giận không kém, trong lòng không tránh được thầm nghĩ, chắc hẳn đã cải nhau với cô gái đó!

Cô còn đang bởi vì uất ức anh ở gần người con gái khác không nói ra được, bây giờ còn làm bộ dáng này với cô.

Thái độ đó là sao hả? Ở đó với người ta cơm không lành canh không ngọt thì về đây trừng to mắt giận dữ?

Tôi là nơi trút giận sao?

Hừ, được lắm, chỉ mình anh biết hung hăng thôi sao?

Ý nghĩ vừa được hình thành, máu trong người Lục An Kỳ liền biến thành nước sôi, không thể đợi lâu hơn, cô liền dậm chân, lao như vũ bão tới phòng Hàn Chí Dương, cũng chẳng cần đợi anh cho phép, cô liền đẩy mạnh cửa phòng anh ra bước vào.

Hàn Chí Dương đang đứng ở ban công, bị tiếng động của Lục An Kỳ làm cho giật mình, khẽ chau mày, nhăn mi tâm xoay người lại nhìn cô gái nhỏ đang đi như chạy tới trước mặt anh, ngữ khí lớn tiếng nói.

"Hàn Chí Dương, tôi không làm ở đây nữa, anh muốn ăn cơm thì đi mà thuê người khác." nói xong liền xoay người đi.

Nhưng chỉ vừa đi được hai bước, đã bị Hàn Chí Dương chộp lấy cánh tay kéo cô xoay người lại.

"Sao? Bây giờ biết anh ta là tổng giám đốc không phải tên kế toán quèn nữa, cho nên mới tới đây dùng ngữ khí này cao giọng nói chuyện với tôi?"

Thật nực cười, là do anh ta muốn gây sự, bây giờ lại nói cứ như là cô mới là người làm loạn! Lục An Kỳ khẽ nhếch môi hừ một tiếng.

"Tôi không biết anh đang nói cái gì, nhưng đừng có lôi anh Tịch Nhiên vào đây, chẳng liên quan gì đến anh ấy cả."

Bốp.

Chiếc điện thoại trên tay Hàn Chí Dương bị anh dùng sức ném mạnh vào trong tường văn thành nhiều mảnh, đôi mắt đỏ như lửa trừng lên nhìn cô.

"Anh Tịch Nhiên, anh Tịch Nhiên, mở miệng ra mỗi câu điều là Tịch Nhiên, cô yêu hắn ta sao?"

Lục An Kỳ bị một thân toát ra nguy hiểm của Hàn Chí Dương làm cho nhịn không được khẽ run lên, theo bản năng lui về sau hai bước, nhưng hành động của cô không những không làm cơn giận cửa Hàn Chí Dương dịu xuống, mà ngược lại nhìn thấy cô lui về sau cho rằng cô muốn bỏ đi, liền dùng bàn tay to lớn cửa mình bắt lấy đôi vai Lục An Kỳ, nghiến răng nghiến lợi lập lại lần nữa.

"Nói mau, cô có phải là yêu hắn ta không?"

Hai bên vai bị anh bóp chặc, khiến cho Lục An Kỳ khẽ nhăn trán, cô dùng sức đánh liên tục vào ngực Hàn Chí Dương ngữ điệu lớn tiếng.

"Anh mau buông tôi ra đi, tôi có yêu hay không thì liên quan gì tới anh, không phải tôi nghỉ làm ở đây rất đúng ý hai người sao, anh làm khó tôi để làm gì chứ.. Buông tôi ra đi.."

Hàn Chí Dương sau khi nghe câu "đúng ý hai người" từ cô, bàn tay hơi thả lỏng một chút, nhưng không có buông ra, ngữ khí có chút dịu hơn ban đầu.

"Ý em là gì? Đúng ý tôi là sao hả?"

Bình luận

Truyện đang đọc