NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Lục An Kỳ nghe bé gái nói như thế nhịn không được che miệng lại cười khụ khụ, làm cho Hàn Chí Dương lại dời tầm mắt từ trên người bé gái sang cô một cái, sau đó tiếp tục dỗ ngọt giải thích.

"À, khi nãy là vì anh nhìn thấy trên mặt chị gái xinh đẹp bị dính bẩn, cho nên mới nhìn như thế."

Em gái nhỏ nghiên nghiên cái đầu hỏi Lục An Kỳ để xác nhận.

"Anh trai nói vậy có thật không chị gái xinh đẹp?"

Đợi cho Lục An Kỳ mỉm cười gật nhẹ đầu nói: "Ừm anh trai nói đúng rồi." em bé gái mới chịu nở nụ cười rộ lên, sau đó chui ra khỏi lòng ngực của Hàn Chí Dương rồi lém lỉnh kéo tay hai người vừa nủng nịu.

"Vậy anh trai và chị gái xinh đẹp cùng đến đây chơi trốn tìm với chúng em đi, đi nha, đi nha.."

Bị bé gái lôi kéo, làm nủng như thế, khiến cho anh và cô điều không nỡ từ chối, nên cùng đứng đậy nói: "Được." rồi đi theo bé gái hoà vào đám trẻ nhỏ cùng nhau chơi trốn tìm...

Hai người ở đó đến mặt trời cũng điều lặn xuống mới không nỡ rời đi, lúc cô lái đi được một đoạn thì xe đột nhiên bị tắt máy, Hàn Chí Dương xuống kiếm tra một lượt nhưng xe vẫn không thể khởi động.

Trời cũng bắt đầu rớt mưa nặng hạt, cô và anh tạm chui vào trong xe trú mưa, sau đó Lục An Kỳ tìm số của công ty kéo xe gọi đi, nhưng họ nói do mưa lớn quá, lại thêm đoạn đường cách nơi xe cô bị hỏng vài cây số cũng vì mưa to, người lái xe không cẩn thận nên đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng trong đường hầm, hiện đường hầm đó đang bị phong toả một chiều, vì vậy có thể sáng mai mới có thể tới.

Lục An Kỳ sau khi tắt di động, đã nói lại cho Hàn Chí Dương nghe toàn bộ sự việc, anh mi tâm lơ đãng hơi nhíu lại nhìn thời tiết bên ngoài đoán chừng cơn mưa này không sớm tạnh, lại nhìn sang Lục An Kỳ đang mệt mỏi xoa bóp phía sau gáy.

Anh suy nghĩ một chút mới động môi, giọng nói đạm mạc: "Bên đó có một khách sạn, tối nay cứ tạm thời ngủ ở đó đi."

Cô gật nhẹ đầu rồi lấy cây dù tiện lợi trong túi xách ra nói.

"Cũng may tôi có thói quen để cây dù tiện lợi trong túi xách, bây giờ có thể dùng." sau đó đẩy cánh cửa hông xe ra bung cây dù lên định đi vòng qua bên kia che cho anh, nhưng mà anh lại bước xuống cùng lúc với cô sau đó dẫn đầu đi trước.

Vì chân anh dài lại bước khá nhanh làm cho Lục An Kỳ phải chạy chậm duổi theo để che cho anh, tới khi vào trong khách sạn mới đóng cây dù lại.

Lúc Hàn Chí Dương đặt phòng, nói là lấy hai phòng vip, nhưng cô nhân viên lễ tân vẻ mặt ái náy lễ phép thưa.

"Thật xin lỗi tiên sinh và tiểu thư, bởi vì hôm nay là ngày chủ nhật lại có mưa lớn quá khách đến khá nhiều, nên hiện tại chúng tôi chỉ còn thừa lại một phòng thường."

Lục An Kỳ vừa nghe cô lễ tân nói xong, đầu óc đen tối liền nghĩ ra cô và anh ở cùng một phòng, ngủ cùng một giường, khiến cho khuôn mặt cô đột nhiên nóng lên lợi hại, cô đứng im không động, mi mắt cũng không dám nâng lên vì sợ người ta nhìn mình.

"Đưa cho tôi thẻ chứng minh thư."

Cho tới khi ngữ điệu trầm thấp của Hàn Chí Dương vang lên Lục An Kỳ mới hàn hồn lại, rồi ngoan ngoãn cầm chiếc ví nhỏ lấy chứng minh thư đưa cho anh, sau đó tiếp tục cúi thấp đầu im lặng.

Đợi cho cô lễ tân đăng ký làm thủ tục xong, anh mới cầm thẻ chứng minh thư và thẻ phòng trả lại cho Lục An Kỳ: "Vào trong đi."

Lục An Kỳ nghe anh nói liền đoán được anh không định vào cùng cô, xung quanh đây lại chỉ có một khách sạn này, anh không ở đây vậy thì đi nơi nào?

Lục An Kỳ ngẩn đầu lên nhìn tấm thẻ phòg rồi lại mở to đôi mắt nghi hoặc hỏi: "Vậy còn anh?"

Hàn Chí Dương hơi nhăn mặt lại, lạnh nhạt nói.

"Cô cứ vào trong nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi sẽ gọi cho cô."

"Không được, xung quanh đây chỉ có một khách sạn, anh có thể đi đâu chứ? Vậy tôi cũng đi." Cô ương bướng không chịu nhận tấm thẻ.

Nhìn thấy Lục An Kỳ kiên quyết như vậy, Hàn Chí Dương thở ra một cái rồi nhẹ giọng thương lượng.

"Lục An Kỳ bây giờ không sớm nữa, nghe lời tôi vào phòng đi, ở bên trong xe rất rộng, tôi ra đó ngủ sáng mai tôi sẽ gọi cho cô, được không?"

Mặc dù nơi ngực trái của cô đang đập rất nhanh, nhưng vẫn không sợ chọc giận anh mà kiên quyết nói.

"Hoặc là cùng một phòng, hoặc là tôi và anh cùng trở ra xe."

Hàn Chí Dương hơi bất ngờ vì lời nói như ra lệnh của Lục An Kỳ, từ trước đến nay người dám đưa ra lựa chọn cho anh có lẽ chỉ có một mình cô, tuy là trong tình huống bất đắc dĩ nên cô mới nói như thế, nhưng lại khiến cho anh cảm nhận một luồng hơi ấm đang chạy khắp thân anh.

Anh im lặng gần mười giây, sau đó mới lấy ví tiền từ trong túi ra cầm chứng minh thư của mình đưa cho lễ tân phục vụ ngữ khí đạm nhạt nói.

"Đăng ký giúp tôi cùng phòng này."

Đợi cho cô lễ tân làm thủ tục vào ở cho hai người xong, lúc lễ tân trả lại thẻ rồi mời hai người lên phòng, tim cô mới càng đập lợi hại hơn.

Hàn Chí Dương quay mặt đi được hai bước, không thấy Lục An Kỳ nhúc nhích, mới quay mặt lại, thấy cô đang nhìn mình chậm chạp không đi, mi tâm anh lại nhăn thêm một chút, hỏi.

"Sao lại không đi?"

Bình luận

Truyện đang đọc