NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 109: Thế giới 4- Yêu là một tia sáng màu xanh lục (22)

Editor: Tiêu

Beta: Cua

Thời Kham nghĩ một lúc lâu cũng không thể tìm được một ví dụ trong ký ức.

Dị năng giả là bẩm sinh, không thể phục chế qua di chuyền, vũ trụ rộng lớn đương nhiên là có dị năng giả có thể hồi sinh người chết, trong đội ngũ của bộ đội đặc chủng cũng có vài dị năng giả có thể khống chế sự sống và cái chết nhưng về mặt bản chất thì họ và Nhiếp Gia khác nhau, bọn họ không thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương như Nhiếp Gia, cái giá phải trả khi hồi sinh người chết là cực kỳ lớn.

【Giờ Nhiếp tiên sinh có cả 2 năng lực, có phải là ngay từ đầu đã nghĩ sai về năng lực của ngài ấy không?】

KK nói:【 E rằng ngay từ đầu Nhiếp tiên sinh cũng không phải là dị năng giả hệ chữa lành, mà là dị năng kiểu mới. 】

【 Hàng năm Đế Quốc đều có thể phát hiện dị năng giả kiểu mới, đây cũng không phải là không thể.】Ngoài miệng thì Thời Kham nói như vậy, nhưng nhìn gương mặt ngủ say của Nhiếp Gia, trong lòng không hề coi việc này là việc nhỏ.

Nếu như y có thể hoàn toàn chữa lành vết thương, cứu sống người khác, đồng thời hồi sinh người khác mà không cần dùng tính mạng của bản thân đánh đổi... Dường như có thể biết được nếu như chuyện này bị công khai sẽ đem tới sóng gió lớn đến mức nào.

Là phúc hay họa cũng không biết được.

【 Trước khi Gia Gia tự mình phát hiện được, thì không cần chủ động nói với y.】Thời Kham không yên lòng, liền dặn dò KK.

【 Vâng, tôi hiểu rõ. 】

——————————————————

Nhiếp Gia ngủ một giấc ngon lành, có lẽ là bởi y biết Thời Kham đang ở cạnh nên trong mộng cũng rất yên bình.

Khi y tỉnh lại đã gần trưa, Thời Kham không hề rời đi, nằm ở cạnh, ôm y cách một tầng chăn, có lẽ là cảm giác được Nhiếp Gia tỉnh, hai tay hắn ôm thật chặt, đầu cũng dựa về phía Nhiếp Gia, vành tai chạm tóc mai.

"Em hạ sốt rồi." Thời Kham cọ Nhiếp Gia nửa ngày mới an tâm nói.

Nhiếp Gia bất đắc dĩ nói: "Em vốn cũng đâu có sốt."

"Nói lung tung, vừa nãy em sốt đến mức nói mê, luôn gọi tên anh, yêu anh đến thế sao? Hử?" Con ngươi đen kịt của Thời Kham như dính lên mặt Nhiếp Gia, không gợn sóng nhìn y, biết rõ hắn đang nói dối nhưng Nhiếp Gia vẫn không nhịn được mà rụt vai, hai má đỏ ửng.

"Mấy giờ rồi? Em nằm nhiều mệt quá, nếu hạ sốt rồi thì có thể dậy không?" Nhiếp Gia nằm trong chăn khó khăn mà nhúc nhích.

Thời Kham liền kéo y từ trong chăn ra, sau đó tiện tay ôm y vào lòng.

Nhiếp Gia lẳng lặng ôm hắn, không nói gì.

Rèm cửa dày nặng ngăn cách ánh sáng bên ngoài, trong phòng u ám, Nhiếp Gia không thích khung cảnh tối tăm, nhưng nơi này có tiếng hít thở của Thời Kham giúp y cảm thấy rất an tâm.

"Lúc anh không có ký ức, em có cảm thấy cô đơn không?" Thời Kham đột nhiên hỏi, trong giọng nói không còn sự điên cuồng và bướng bỉnh thường ngày, nhiều hơn một loại cảm xúc u ám đau thương.

Trong lòng Nhiếp Gia khẽ động, y hơi dịch về sau, nhìn đôi mắt dịu dàng của Thời Kham, bỗng nhiên hiểu ra.

Trong thực tế, Thời Kham cũng bất an giống y, dù sao bọn họ cũng cách nhau rất lâu, rất xa, bản thân mình thì bị giam trong tù, không rõ sống chết, tình trạng thân thể ra sao, có chịu cực hình hay không cũng không biết, Thời Kham cũng sợ hãi và lo lắng không ít hơn y.

"Em biết đó là anh, vậy là đủ rồi." Nhiếp Gia nhẹ nhàng vuốt đôi mày đang nhăn lại của hắn, khuôn mặt dịu dàng giống như đang dỗ dành trẻ con.

Thời Kham nắm lấy tay y, đưa đến bên môi hôn một cái, "Sẽ kết thúc nhanh thôi. Dù cho anh không nhớ rõ em, em cũng phải nhớ rõ lời anh nói, nhớ rằng anh yêu em rất nhiều, nhớ em đến nhường nào. Anh hiểu sự bất an của em, cho nên em phải cố gắng trở về thực tế, cho anh cơ hội để chứng minh, có được không?"

Nhiếp Gia bỗng cảm thấy hoảng hốt, "Anh sẽ lại mất trí nhớ sao?"

"Thế giới này thì sẽ không, thế giới sau có lẽ sẽ có hoặc cũng có thể là không, dù sao tổ công tố nhận ra được sự khác thường của chương trình, trị số tội phạm của em không thể tăng, sẽ không ngừng chắp vá, nên sẽ tạo thành việc số liệu của anh không ổn định." Thời Kham khẽ cười một tiếng, tình yêu trong mắt dường như sắp tràn ra ngoài, "Nhưng em phải biết rằng, chồng của em là cao thủ hàng đầu trong lĩnh vực thông tin ở Đế Quốc, nhóm viết chương trình của tổ công tố căn bản không phải đối thủ của anh, cho nên em không cần lo lắng, cho dù bọn họ có chắp vá nhiều phần mềm hơn nữa thì anh vẫn có thể đứng trước mặt em mà hoàn toàn không có vẫn đề gì như giờ."

Hắn nhìn đôi mắt sáng ngời của Nhiếp Gia, dịu dàng nói thêm một câu, "Em ở đâu, anh sẽ theo đó."

Nhiếp Gia có vô số lời muốn nói nhưng tất cả những lời tâm tình đều bị nghẹn trong lòng, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một chữ "Ừ"

Thời Kham vui vẻ xoa xoa tóc Nhiếp Gia, ghé vào tai y nói, "Vợ khỏi bệnh rồi, như vậy chúng ta làm một chút chuyện 'chính sự' có được không?"

Nhiếp Gia đỏ bừng mặt, Thời Kham dịu dịu dàng dàng ăn sạch y từ trong ra ngoài.

Thời Kham sau khi khôi phục ký ức thì không bị ý thức của thế giới trói buộc, so với Nhiếp Gia có nhiệm vụ trên người thì càng tự do. Hắn không quan tâm bất kỳ chuyện gì ngoài Nhiếp Gia, điện thoại cùng báo cáo từ bên kia địa cầu gọi tới cũng mặc kệ, ông chủ mặc kệ mà ném tập đoàn lính đánh thuê khổng lồ lại phức tạp này chẳng khác nào rác thải, thiếu chút nữa làm toàn bộ người quản lý cao tầng của tập đoàn điên hết một lượt.

May mà còn Diệp Anh đứng ra động viên, trụ sở chính bên kia địa cầu mới yên tĩnh lại.

"Chị Diệp Anh, có phải boss điên rồi không?" Thập Lý cảm giác được sự thay đổi của boss mấy ngày hôm nay, như kiểu là hoàn toàn thay đổi thành một người khác, mỗi ngày chỉ biết mua thức ăn rồi làm cơm cho Nhiếp tiên sinh, không để ý đến bất kỳ chuyện gì, thậm chí mấy ngày nay còn không đi thăm lão thái thái.

Mỗi sáng sớm vừa mở mắt ra, không cần hỏi cũng biết boss đi siêu thị, đi trung tâm hải sản tươi, đi vườn trái cây. Vừa về liền lặn luôn ở nhà bếp, làm đồ ăn ngon đem tới cho Nhiếp tiên sinh, thậm chí, ngài ấy còn chọn cho bản thân vài cái tạp dề có màu sắc sặc sỡ. Thập Lý nghi ngờ boss nhà mình có phải là bị bà nội trợ nào xuyên vào không. Sao lại thích xuống bếp vậy chứ.

Diệp Anh tát Thập Lý một cái "Bớt nói lung tung, ngoại trừ thích vào bếp, ngài ấy không phải rất thích vào ổ chăn của Nhiếp tiên sinh à, cậu bớt xem mấy quyển tiểu thuyết lung ta lung tung đi."

Giờ đã qua tiệc mừng thọ của Thời lão gần 1 tuần, lần đầu tiên Thời Kham gọi điện cho Lâm Tiện trong khoảng thời gian này.

"Cậu." Lâm Tiện ở đầu kia chào hỏi, trong lòng Thời Kham có chút không quen. Em gái của hắn vẫn còn là chó FA đó, giờ lại có người gọi hắn là cậu.

"Tôi sẽ gọi người bên Hạ thành cho cậu, chuyện bên Tần thành thì anh tự biết đường mà làm."

"Vâng." Lâm Tiện cung kính, nghe bên kia cúp điện thoại thì mới đặt điện thoại xuống.

Lâm Hạo Nhiên đã bị Thời Nghệ Viện giấu đi từ lâu, nhưng nghĩ rằng đã giấu được người đi chỉ có Thời Nghệ Viện mà thôi, mọi hành động của hai mẹ con nhà này đều năm trong sự giám sát của Nhiếp Gia, Lâm Tiện đương nhiên cũng biết, vì giúp anh ta có chỗ đứng ở Thời gia, người mà cậu cho anh ta mượn đều là người chuyên nghiệp.

Sau khi phái người giam lỏng Lâm Hạo Nhiên, Thời Nghệ Viện cũng không đi gặp gã, chỉ sợ bị người khác phát hiện, còn đang chờ thời cơ để gã về nhận sai trước mặt Thời lão. Lâm Hạo Nhiên thì đã sớm nghĩ rằng gáo vỡ làm muôi*, nếu không có người của Thời Nghệ Viện ngăn cản thì đã lao đi tìm Nhiếp Gia từ lâu.

*Lành làm gáo vỡ làm muôi: Thái độ bất cần, muốn sao thì vậy, không làm được việc này thì dùng vào việc khác. Khéo lợi dụng tất cả, không bỏ phí gì, sao cũng được. Hoặc dùng trong trường hợp thể hiện sự quyết liệt, kiên quyết làm đến cùng, không cần biết hậu quả thế nào.

Thời Nghệ Viện nhẫn nhịn đến giờ mới tới tìm Lâm Hạo Nhiên.

Vừa vào cửa đã thấy Lâm Hạo Nhiên ngồi nhìn bức ảnh của Nhiếp Gia trên điện thoại mà thất thần, bên chân la liệt vỏ rượu. Thời Nghệ Viện nhìn bộ dáng này của gã có cảm giác như thời gian quay ngược 6 năm trước, khi biết Nhiếp Gia cầm tiền rời đi, Lâm Hạo Nhiên cũng như vậy, dùng rượu để thôi miên bản thân, đêm không ngủ, cầm ảnh của Nhiếp Gia nhìn từ sáng sớm đến đêm khuya.

Lúc đó Thời Nghệ Viện bỏ ra rất nhiều sức lực để gã có thể tỉnh táo lại, bây giờ con trai lại vẫn khốn khổ vì tình, sự mệt mỏi tựa như thủy triều dâng lên trong lòng bà.

"Con thích cậu ta đến vậy à?" Thời Nghệ Viện nhẹ nhàng đi tới, phất tay, vệ sĩ trong phòng hiểu ý, lập tức cung kính gật đầu đi ra ngoài.

Lâm Hạo Nhiên nhìn bà một cái, mặt không biểu cảm , nói: "Mẹ đồng ý thả con ra ngoài sao?"

"Đừng hòng." Thời Nghệ Viện nói.

Lâm Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Nhiếp Gia nói rất đúng một điều, con của hiện tại và con của 6 năm trước không hề khác nhau. Mẹ muốn nhốt con lại thì liền nhốt con lại, con thực sự không xứng theo đuổi y."

Thời Nghệ Viện trầm mặc một lúc lâu, ngồi xuống cạnh gã, "Con trai, mẹ tính nợ với con. Lúc mẹ sinh con ra vì khó sinh mà chảy nhiều máu, suýt nữa chết trên bàn sinh, con là đứa con mà mẹ dùng cả tính mạng để sinh ra, con căn bản không thể hiểu được mẹ yêu con nhường nào. Từ nhỏ đến lớn, mẹ dốc lòng bồi dưỡng con, bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, con cũng rất hiếu thắng khiến mẹ tự hào, thu phục trên dưới Lâm thị. Người thừa kế Lâm thị, cũng có thể kế thừa tâm huyết của ông ngoại con, khi con lấy được quyền lực hai nhà Thời - Lâm, con sẽ có địa vị cùng quyền lực cao đến mức nào, con không biết sao? Nhưng con lại vì một tên Nhiếp Gia mà dễ dàng phá hủy tất cả, phá hủy chính bản thân con, cũng phá hủy tâm huyết nửa đời của mẹ."

Giọng nói của Thời Nghệ Viện âm trầm, không than thở hay khóc lóc, chỉ thấp giọng nói ra sự đau lòng của bản thân, thể hiện sự bi thương của mình.

Lâm Hạo Nhiên yên lặng nghe xong, lại không hề bị lay động, gã cười nhạo nói: "Mẹ, Lâm Tiện có phải là mẹ nhận nuôi về không vậy?"

Thời Nghệ Viện tỉnh táo nhìn gã.

Lâm Hạo Nhiên lạnh lùng cười, "Mẹ đó, giống hệt ông ngoại, đều là người cuồng khống chế. Con cái với hai người mà nói, chỉ là công cụ. Ông ngoại không thích cậu, cũng bởi vì tính cách của cậu trầm tĩnh, giỏi ẩn nhẫn, không hợp ý của ông. Ông thích người có tính cách quyết đoán, ông thương yêu mẹ, bồi dưỡng mẹ chỉ là vì mẹ hợp ý ông mà thôi, mẹ cho rằng ông thực sự yêu thương mẹ à? Mẹ đối xử với con và Lâm Tiện cũng như vậy, Lâm Tiện bị mẹ loại bỏ như một món hàng nhái kém chất lượng, mẹ nói mẹ yêu con? Sao mặt của mẹ lại không đỏ nhỉ?"

"Lâm Hạo Nhiên, mày có phải điên rồi không?" Cái mặt nạ bình tĩnh của Thời Nghệ Viện rạn nứt, trong mắt lộ ra sự tức giận.

"Con nói sai à?" Lâm Hạo Nhiên hừ lạnh nói: "Có lẽ chính mẹ cũng không chú ý, nếu không dựa vào việc lấy mạng mà sinh con thì ít nhiều gì cũng phải chia chút thịt cho Lâm Tiện ăn, sao có thể đối xử với anh ta như bỏ một cái giày rách."

"Con uống say rồi, sau này mấy lời nói mê sảng như vậy không nên nói." Thời Nghệ Viện chịu đựng mà siết chặt ngón tay.

"Con nói sai? Sao không phản bác lại?" Lâm Hạo Nhiên lảo đảo đứng lên từ ghế salon, đá mạnh một vỏ chai rượu, phẫn hận mà hét lên: " Nếu không tại sao mẹ không chịu chấp nhận Nhiếp Gia? Y gϊếŧ người phóng hỏa hay gì mà mẹ lại ghét y như thế? Y là đàn ông, không có bối cảnh hào môn, cũng không thể sinh con, từ đàu tới cuối con đều không để ý, mẹ có tư cách gì mà ghét bỏ y? Mẹ chưa từng suy nghĩ rằng đó là một người con yêu sâu đậm, mẹ chỉ biết rằng y không phải con dâu trong lý tưởng của mẹ! Mẹ vì tư lợi của mẹ, sự khống chế điên cuồng của mẹ, nếu không phải vì mẹ, Nhiếp Gia căn bản sẽ không rời khỏi con..."

Nói xong câu cuối cùng, Lâm Hạo Nhiên đã từ tức giận biến thành đau thương nát lòng.

Gã thậm chí muốn gϊếŧ Thời Nghệ Viện, nhưng lại hữu tâm vô lục, cho dù Thời Nghệ Viện chết thì Nhiếp Gia cũng sẽ không quay lại.

Thời Nghệ Viện giận dữ, tát cho Lâm Hạo Nhiên một phát vang dội, "Mày giỏi lắm, nếu không có tao, thì có ai gọi mày một tiếng Lâm tổng? Là do tao khống chế cuồng, là tao thất bại, mới nuôi ra một con bạch nhãn lang như mày!"

Dứt lời, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng 'rầm' rất lớn, có người bị quật ngã xuống đất.

Nơi này dù sao cũng nằm trong phạm vi của Tần thành, Thời Nghệ Viện không lo lắng, nhưng sau khi người đến đi vào phòng thì khiến Thời Nghệ Viện vừa kinh ngạc lại vừa hoảng loạn.

"Lâm Tiện." Lâm Hạo Nhiên say rượu, ánh mắt lờ đờ, nhận ra người đến là ai.

Có hai người đàn ông mặc áo đen đi theo sau Lâm Tiện, anh cầm theo súng, mặt không thay đổi, đưa tay mở chốt an toàn, lạnh nhạt nói: "Thời lão ra lệnh cho tôi đi tìm Lâm Hạo Nhiên, nhưng Lâm Hạo Nhiên chột dạ chạy trốn, dưới tình thế cấp bách tôi chỉ có thể nổ súng làm nó mất khả năng hành động."

Dứt lời, anh bắn một phát vào đầu gối bên trái của Lâm Hạo Nhiên, 'đoàng' một tiếng, Lâm Hạo Nhiên theo đó mà ngã xuống đất.

Hết chương 109.

Bình luận

Truyện đang đọc