NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 123:Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (4)

Editor: Kem

Beta: Min

Lúc Nhiếp Gia tỉnh lại chỉ cảm thấy sau cổ đau âm ỉ, cảm giác như bị xé ra, nhét một cái bàn là vào rồi khâu lại. Đập vào mắt là một mảng tường trắng tinh và kính cách ly ở bốn phía, chịu nhiệt độ cao và độ ăn mòn, hiệu quả cách điện cực tốt, là vật liệu giam giữ người điều khiển dị năng hệ kim và hệ điện hoàn hảo nhất.

Nhiếp Gia đau đầu, y nhẹ nhàng hít vào một hơi, xoay người ngồi dậy, sau đó thì thấy bản thân mặc một bộ quần áo tù đen nhánh.

【Sao lại thế này?】 Nhiếp Gia điều động dị năng chữa trị những chỗ không khỏe trên cơ thể, trầm mặt nói chuyện với KK.

【Ngài bị bắt, vị trí hiện tại là trại cải tạo người điều khiển dị năng của Hoa quốc, nói là trại cải tạo nhưng thật ra là ngục giam. Những người điều khiển dị năng phản chính phủ một khi đã vào, nếu không cải tà quy chính thì không có khả năng sống sót ra ngoài.】 KK nói: 【Sau cổ ngài bị cấy vào một chip tín hiệu, một khi sử dụng năng lực, phòng khống chế ngay lập tức sẽ phóng ra một dòng điện thông qua chip tín hiệu, nhẹ thì hôn mê nặng thì bỏ mạng, ngài cố gắng đừng hành động thiếu suy nghĩ. 】

Nhiếp Gia sờ sờ sau cổ mình, nhíu mày không vui.

【Làm sao tôi có thể bị bắt được?】Đáy lòng Nhiếp Gia nghi hoặc, y nỗ lực hồi tưởng, lại cứ như bị mất trí nhớ, ký ức chỉ dừng lại ở một giây trước khi trúng đạn, những chuyện sau đó đều không nhớ nổi cái gì.

【Cảm xúc của ngài mất khống chế, gϊếŧ Khổng Phỉ, trong lúc chiến đấu kịch liệt với Thẩm Tô thì mất đi ý thức, bị Thẩm Tô bắt vào đây. 】

Trong lòng Nhiếp Gia khiếp sợ,【Tôi gϊếŧ Khổng Phỉ?!】

【Đúng vậy, ngài không nhớ rõ sao?】 KK lo lắng sốt ruột, trước đó nó có thể kiểm tra, đo lường được độ bạo động cảm xúc của Nhiếp Gia kinh khủng đến độ nào, cũng đã thử ngăn cản, nhưng âm thanh của nó căn bản không truyền được vào đầu Nhiếp Gia, giống như thời điểm lúc trước y mất khống chế dùng đao đâm loạn, gϊếŧ chết Thẩm Tư Vũ......

Khuỷu tay Nhiếp Gia đặt trên đầu gối, dùng tay day trán, thầm giận bản thân xúc động làm chuyện không tốt.

Thừa dịp bây giờ đang không có người, Nhiếp Gia lật xem tư liệu thế giới nổi lên, nhìn xem có biện pháp sửa chữa gì không.

Cấu tạo của thế giới này không tràn ngập đủ loại nút thắt tình cảm như vài lần trước đó, nguyên chủ Nhiếp Gia là vai phản diện đại ma vương chân chính.

Hơn một trăm năm trước toàn bộ Trái Đất bạo phát virus zombie, nhanh chóng và vô cùng thê thảm, vô số người tre già măng mọc hy sinh ở tiền tuyến, sau đó bắt đầu từ các quốc gia nhỏ bị đình trệ, từng quốc gia cũng mai một dần trong tai họa này. Cùng với việc nhân loại bị ép tới đường cùng, trong những người sống sót dần dần có người thức tỉnh đủ loại dị năng, bọn họ kề vai sát cánh chiến đấu kết thúc trận tai họa này, tiêu diệt virus zombie, cứu vớt toàn nhân loại.

Đáng tiếc thời gian đã muộn, nền văn minh nhân loại gần như đã bị giẫm đạp sạch sẽ, vốn dĩ toàn cầu có hơn hai trăm quốc gia cùng khu vực, sau trận tai họa này gần như không còn lại bao nhiêu. Trong đó có Hoa quốc, sau đó cũng phải tốn tới hơn ba mươi năm mới khôi phục hệ thống quân đội, có thể thấy được lần tận thế này khủng khiếp đến thế nào.

Tai nạn qua đi, loài người bắt đầu xây dựng lại nhà cửa, vẫn không ngừng có người thức tỉnh dị năng như cũ, người thường hay gọi những anh hùng cứu thế đó là người điều khiển dị năng, cũng thống kê người điều khiển dị năng toàn thế giới, phân chia năng lực của họ thành năm loại hình.

Tự nhiên, khống chế, cảm ứng, không gian, cường hóa, đây là dựa theo trình tự thực lực xếp hạng, người điều khiển dị năng hai hệ tự nhiên và khống chế ở trong mắt người thường, thậm chí là những người điều khiển dị năng còn lại không thua gì những thiên thần không gì không làm được.

Sau khi những người điều khiển dị năng đời thứ nhất chết đi, hoàn cảnh sinh tồn của mọi người cũng đã ổn định hơn nhiều. Theo thời gian trôi qua, có lẽ là do hòa bình quá lâu, người điều khiển dị năng không có đất dụng võ, bên cạnh đó luôn có vài kẻ điều khiển dị năng có tố chất thấp kém ỷ thế bắt nạt người khác, còn làm mất mấy mạng người, khiến cho những người thường bị khủng hoảng, người dân các quốc gia liên doanh đề nghị, hy vọng chính phủ ra mặt quản chế người điều khiển dị năng.

Bọn họ càng mạnh mẽ, thì càng không thể đạt được quá nhiều sự tự do, nếu không kết cấu của thế giới sẽ bị đập tan rồi lại xây dựng một lần nữa.

Sau khi chính phủ bốn nước thống nhất đường kính, mở ra chính sách quản chế người điều khiển dị năng, tất cả những người hiện có, mới sinh, mới thức tỉnh năng lực đều cần phải xếp vào hệ thống quân sự quốc gia, đăng ký thân phận lại một lần nữa, hơn nữa còn phải cấy chip tín hiệu để tiếp nhận giám thị.

Quy định cứng nhắc này bị rất nhiều người điều khiển dị năng phản đối và phản kháng, sau vài lần bạo loạn, cuối cùng khiến cho chính phủ thực thi các biện pháp càng cứng rắn hơn nữa, kết quả là làm bùng nổ trận chiến chủng tộc đầu tiên trong lịch sử nhân loại.

Nhóm người điều khiển dị năng bị chọc giận, mở ra cuộc chiến tranh cùng với nhân loại, trực tiếp dẫn tới hai nước trong đó biến mất.

Chiến tranh vẫn luôn kéo dài cho tới hiện tại vẫn chưa từng ngừng nghỉ, trong số những người điều khiển dị năng cũng phức tạp hóa ra phe chủ nghĩa sa phái và phe chủ nghĩa đồn phái, phe sa phái tự lập vì kẻ mạnh, xây dựng đủ loại căn cứ lớn bé coi loài người là kẻ địch, không hề coi người thường là đồng bào mà là súc vật, người thường ở trong mắt bọn họ không khác gì chó mèo.

Nguyên chủ Nhiếp Gia chính là một nhân vật mang tính đại biểu cụ thể nhất của thế hệ sa phái này, Nhiếp Gia là nhân vật khiến cho chính phủ loài người đau đầu nhất.

Y là người điều khiển dị năng hệ kim cực kỳ quý báu của toàn thế giới, hơn nữa là một trong hai người duy nhất. Tính tình y thô bạo tàn nhẫn, sinh vào lúc chiến tranh đang xảy ra, có tính cách khát máu trời sinh, y rất nguy hiểm, nhưng lại cũng vô cùng mạnh mẽ, sáng lập tổ chức người điều khiển dị năng tên là "Kẻ đi săn", mục đích chính là để tiêu diệt người thường trên toàn thế giới và người điều khiển dị năng phe đồn phái, sáng lập nên một thế giới mới!

Người điều khiển dị năng phe đồn phái theo chủ nghĩa giữ mình theo khuôn khổ đạo đức con người, bọn họ hiểu rõ đạo lý năng lực càng mạnh trách nhiệm càng lớn, dần dần gần gũi với người thường trong chiến tranh, ví dụ như vai công chính Thẩm Tô vậy, đi theo con đường hợp tác hỗ trợ lẫn nhau với người thường để sinh tồn. Những kẻ làm loạn, những người điều khiển dị năng chia năm xẻ bảy đất nước mới là đối tượng bọn họ muốn tiêu diệt.

Phe sa phái tận sức với việc sáng lập ra thời đại mới, phe đồn phái làm theo nguyên tắc bảo vệ người thường, cố gắng hết sức khôi phục lại thế giới hoà bình phồn thịnh như trăm năm trước.

Nguyện vọng của hai phái đều gánh nặng mà đường xa, không phải một sớm một chiều là có thể đạt được.

Hiện giờ dân cư thế giới giảm mạnh, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn, chỉ còn lại ba quốc gia, Hoa quốc và Mỹ quốc là quốc gia nhân loại cầm quyền, quốc gia còn lại là của người điều khiển dị năng — ốc đảo. Đó là quốc gia được ngàn vạn người điều khiển dị năng xây dựng ở trên biển, phòng thủ kiên cố, là một sự tồn tại cực kỳ khủng bố.

Mỹ quốc vẫn luôn mượn việc này cười nhạo Hoa quốc, bởi vì ốc đảo phân ra từ Hoa quốc, hơn nữa cũng được xây dựng trong lãnh thổ Hoa quốc, bởi vì ốc đảo có thực lực mạnh mẽ, chính phủ Hoa quốc vẫn luôn không có biện pháp giải quyết, cuối cùng vấn đề gấp rút trước mắt vẫn là Nhiếp Gia, phải giải quyết tên tiểu tử này trước.

Tuy rằng cho tới giờ Hoa quốc vẫn không chịu thừa nhận ốc đảo là quốc gia độc lập, nhưng toàn thế giới, cũng chỉ có mỗi mình Hoa quốc là không thừa nhận mà thôi.

Mà mối nguy hại Nhiếp Gia lại có thế gần bằng ốc đảo.

Y sáng tạo ra tổ chức "Kẻ đi săn", quy mô chỉ đứng sau ốc đảo, dã tâm còn lớn hơn nữa. Thấy người thường và phe đồn phái liền gϊếŧ, cứ như là một băng toàn những kẻ điên gϊếŧ người như ma quỷ.

Nhiếp Gia vừa tới đã bị Thẩm Tô và Khổng Phỉ vây đánh chính là bởi vì nửa tháng trước nguyên chủ Nhiếp Gia mai phục nhân viên cấp cao quan trọng của Hoa quốc, trực tiếp xé nát máy bay Airbus của năm nhân viên chính phủ quan trọng, hơn nữa chuyện này không phải mới chỉ một lần.

Ốc đảo chỉ muốn độc lập, ba nước ngang hàng, đối với phe đồn phái và người thường không có nhiều địch ý như vậy.

Mà Nhiếp Gia và những thành viên dưới trướng "Kẻ đi săn" kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng điên cuồng cực đoan, mục tiêu của bọn họ rõ ràng, nhưng lại không tính toán kế hoạch gì cả, nghĩ đến là làm luôn. Nhưng toàn là người cấp ba cấp bốn, hơn nữa còn điều khiển dị năng các hệ hiếm có, muốn tiêu diệt Nhiếp Gia và "Kẻ đi săn" còn khó hơn thu phục ốc đảo.

Giữa nguyên chủ Nhiếp Gia và vai chính của thế giới này cũng không có thù sâu hận lớn nào, chỉ là cuối cùng chính nghĩa chiến thắng tà ác. Mối thù lần này, ngược lại là tự Nhiếp Gia gây ra, vừa lên sàn đã gϊếŧ Khổng Phỉ, phỏng chừng vai công chính Thẩm Tô cũng đã muốn xé xác y ra rồi.

Nhiếp Gia nhanh chóng lật xong, tâm trạng càng tồi tệ.

Vốn dĩ thân phận đời này của y đã quá cực đoan, gây thù với vai công chính cũng chẳng có gì, nhưng lại phải đứng ở phe đối lập với Thời Kham.

Vừa rồi y nhìn thấy tên của Thời Kham trong tư liệu thế giới, ở trong này, Thời Kham là người thường không có năng lực, nhưng lại là Thiếu tướng bộ đội đặc chiến Hoa quốc, hoàn toàn ở phía đối lập với Nhiếp Gia. Hơn nữa y đã bị Thẩm Tô bắt về mà Thời Kham cũng không tới tìm y, nói vậy thì đời này Thời Kham không có ký ức.

Tất cả những việc khác thì có thể đổ lỗi cho nguyên chủ, chỉ là Khổng Phỉ thì... thật sự là do tự tay Nhiếp Gia gϊếŧ.

Nhiếp Gia hối hận đến mức mặt đều trắng bệch, y thật sự không biết phải đứng trước mặt Thời Kham như thế nào.

Nhiếp Gia hồn bay phách lạc, đến âm thanh cửa mở cũng không nghe thấy, đến tận lúc cai ngục thô lỗ quát y: "Ăn cơm!"

"Ta có thể đi ra ngoài à?" Nhiếp Gia ngẩng đầu, nhìn ba tên cai ngục xách theo súng tới áp giải y đi nhà ăn.

Dùng cả vật liệu PPS để giam giữ y, cẩn thận đến thế làm y tưởng rằng sẽ bị nhốt lại mãi cơ.

"Mày chỉ cần phát động dị năng, viên bom trong cổ kia của mày sẽ nổ còn nhanh hơn động tác của mày!" Một tên cai ngục ưỡn bụng bia tràn ngập thù hận trừng mắt nhìn Nhiếp Gia, gã nâng súng trường có vẻ như là chế từ nhựa trong tay lên, nói: "Còn nữa, đây là cây súng đánh dấu 3D và viên đạn gốm sứ cấp trên cố ý chuẩn bị cho mày. Nhiếp Gia, rơi xuống nơi này, ngày lành của mày cũng đến rồi."

"Kim hỏa* của cây súng đánh dấu 3D cũng làm bằng nguyên liệu ABS sao?" Nhiếp Gia nhìn họng súng đang chỉa vào mình, không hề để ý cười cười, lại chuẩn xác đánh trúng vào điểm yếu của đám cảnh ngục.

Ba người nhanh chóng lui về sau một bước, như gặp đại địch mà nâng súng nhắm ngay đầu Nhiếp Gia.

Súng làm từ nguyên liệu ABS, muốn bắn ra được viên đạn lửa có sẵn, thì kim hỏa bằng kim loại là không thể thay thế được, cũng là nhược điểm duy nhất khi đối phó với người điều khiển dị năng hệ kim trên chiến trường.

Người trước mắt này lại còn là Nhiếp Gia, lại là Nhiếp Gia! Cảnh ngục mắt đối mắt nhìn nhau, adrenalin tăng cao đến mức đổ mồ hôi.

"Tôi đói bụng, dẫn đường." Nhiếp Gia đứng lên, vươn hai tay, lười biếng duỗi người dưới ánh nhìn chăm chú hồi hộp của cảnh ngục, y thu lại ác ý vừa tỏa ra khắp người, một chân đá văng cửa dẫn đầu ra ngoài.

Mặc dù là súng không có tác dụng, nhưng trong cổ y còn có một viên bom nữa, dù chỉ phóng một dòng điện nhỏ thôi cũng khiến cho y chịu đủ. Nghĩ đến này đám cảnh ngục lại an tâm chút, chạy nhanh đuổi theo Nhiếp Gia.

Trại cải tạo hầu như đều là người điều khiển dị năng, cũng có người thường phạm vào tội lớn, có thể từ màu sắc quần áo tù để phân biệt cấp độ tội mắc phải. Từ trắng tới đen, màu sắc càng đậm tội càng nặng. Cảnh ngục đều đứng rải rác ở các nơi gác, bởi vì người điều khiển dị năng bị cấy chip tín hiệu vào sau cổ, lúc nào cũng có thể gϊếŧ chết, nên cũng đối xử như người thường.

Chỉ có Nhiếp Gia một thân quần áo tù đen nhánh, phía sau còn có ba cảnh ngục chuyên môn canh giữ đi theo.

Nhiếp Gia tiến vào, nhà ăn vốn dĩ đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên yên lặng như chìm xuống đáy biển, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Nhóm tù nhân trừng lớn đôi mắt hoặc kinh ngạc hoặc hoảng sợ ngửa đầu nhìn Nhiếp Gia, có người lật úp bát, có kẻ trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Nhiếp Gia không liếc mắt lấy một cái đi đến, lấy khay đồ ăn, cười cười với bác gái phát cơm, "Dì ơi, cho cháu xương sườn được không?"

Bác gái dường như không hề nhận ra Nhiếp Gia, chỉ cảm thấy tên nhóc tuấn tú này cười rộ lên thật là đẹp mắt, cũng cười theo, chia cho Nhiếp Gia đầy một khay xương sườn. Tâm trạng Nhiếp Gia tốt hơn rất nhiều, tựa như hoàn toàn không ra sự khác thường của toàn bộ nhà ăn, tìm một vị trí không có ai ngồi xuống gặm xương sườn.

Hết chương 123.

Bình luận

Truyện đang đọc