NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 127: Thế giới 5 - Thế giới săn gϊếŧ (8)

Editor: Tiêu

Beta: Cua

"Không cho đi! Em không cho phép anh đi!" An Nguyên xông tới chắn trước mặt Nhiếp Gia, đôi môi run rẩy, "Em không chấp nhận lý do của anh, bỗng nhiên nói muốn gia nhập chính phủ nước Hoa, lẽ nào những lời trước kia anh nói đều là giả sao!"

"Đúng đó đại ca, anh đi rồi bỏ bọn em lại, nước Hoa sẽ vì anh là dị năng giả cấp 6 mà bỏ qua việc anh gϊếŧ Khổng Phỉ, nhưng kết cục của Khổng Phỉ chính là tương lai của anh! Tới khi hòa bình chân chính được tạo lập, bọn họ sẽ bắt đầu loại trừ anh." Mạnh Dao lau nước mắt, cầu khẩn nói với Nhiếp Gia: "Cho nên em cầu xin anh, đừng đi, đừng vứt bỏ bọn em."

Đại sảnh lại trở nên âm ĩ, vô số người bắt đầu khẩn cầu Nhiếp Gia ở lại. Mắt An Nguyên đầy tơ máu, khóc đến mức gần như đứng không vững nhưng vẫn cứng đầu chắn trước mặt Nhiếp Gia, không cho y rời đi.

Nếu Nhiếp Gia thật sự không quan tâm những người này thì đã đi mà không nói từ ngày hôm qua.

Hôm qua y đứng hóng gió cả buổi tối, đã suy nghĩ rất nhiều.

Bây giờ chiến loạn, mà nước Hoa trong 3 nước kỳ thực vẫn luôn tuân theo ý niệm của tổng thống Hạ Điềm mà kiên quyết phản chiến, nước Hoa cũng bởi vậy mà vẫn luôn không thừa nhận sự độc lập của ốc đảo. Ốc đảo là nước tách ra từ nước Hoa, nước Hoa vừa phải phòng chống kẻ địch vừa phải tận sức thu lại ốc đảo, chống phá đám phần tử phản động muốn chia tác quốc gia.

Cái này cũng là chuyện Thời Kham vẫn đang làm.

Thời Kham là lãnh đạo của Mặt trận thống nhất quốc gia, hắn dẫn dắt bộ đội vũ trang nhưng cách làm việc lại quái đản hung tàn, là thanh đao sắc bén nhất của nước Hoa. Dị năng giả chết trong tay hắn nhiều vô số kể, cũng vì là như thế, Thời Kham là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hầu hết các dị năng giả phản phái.

Không chỉ là một người bình thường, còn gϊếŧ vô số đồng đội của họ, thợ săn, ốc đảo và nước Mỹ đều có rất nhiều người muốn diệt trừ Thời Kham.

Thời Kham đang rất nguy hiểm, Nhiếp Gia muốn trở về bên người hắn thật nhanh. Nhưng thân phận và lập trường của hắn lại đối lập với y, Nhiếp Gia liền quyết đoán bỏ thân phận cùng nhiệm vụ của mình.

Thế giới này không có thứ gọi là chính nghĩa, e rằng kể cả thật sự có biện pháp chính xác để hoàn thành nhiệm vụ thế giới này thì Nhiếp Gia cũng không muốn làm như vậy. Y từng vì toàn bộ thế giới là dữ liệu mà tàn sát một cách trắng trợn, Thời Kham lại giúp y hiểu được rằng mặc dù là ở một thế giới giả lập thì mỗi người đều có tư tưởng và nhân cách độc lập, sướng vui đau buồn, mỗi người đều là một sinh mệnh.

Nếu y lại trắng trợn tàn sát thì khoảng cách với Thời Kham càng ngày càng xa mà thôi.

Nhiếp Gia biết rõ hai tay của mình đã nhuộm đẫm máu tươi từ lâu, y đang tận lực cứu lại, vì y và hơn cả thế là vì Thời Kham.

"Hòa bình mà các người mong đợi không tồn tại, mỗi lần phát động chiến tranh đều là vì hòa bình. Chiến tranh, hòa bình, rồi lại tiếp tục là chiến tranh. Cho dù thực sự có một ngày, các người gϊếŧ hết người thường và phe chống đối, thứ các người đón lấy không phải hòa bình mãi mãi, mà là tranh đấu của các phe phản phái, sau đó là diệt vong." Nhiếp Gia nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt vọng của An Nguyên, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại có chút bi thương, "Cho dù là nguyên nhân gì, cũng không thể là nguyên nhân phát động chiến tranh hủy diệt chủng tộc. Dị năng giả chúng ta không phải thiên thần, mọi người đều là con người, đừng có quá đề cao bản thân."

"Anh nói bậy!" An Nguyên cắn răng thở dốc.

"Tôi nói rồi, tôi tôn trọng cách sống của các người, các người có thể tiếp tục săn gϊếŧ nhân loại, tàn sát phe chống đối, thành lập quốc gia của bản thân giống như ốc đảo. Chúng ta đều hướng về mục tiêu của mình mà bước tiếp, sau đó đại khái là gặp nhau trên chiến trường." Nhiếp Gia vỗ lên vai An Nguyên, tựa như vĩnh biệt.

"Là ai?" An Nguyên hơi cúi đầu, buông hai tay xuống, thất hồn lạc phách hỏi: "Người mà anh gọi là người anh yêu, đến tột cùng là ai? Quan trọng đến mức vứt bỏ bọn em?"

Mắt Nhiếp Gia hơi híp, y không quan tâm đến vấn đề này của An Nguyên.

Nhiếp Gia xoay người, mặt hướng về phía mọi người, "Giờ có ai nguyện ý đi cùng tôi, rời khỏi nơi này?"

Mọi người xì xào bàn tán, đa số mọi người căn bản chưa kịp phản ứng.

An Nguyên ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt nhìn bóng lưng của Nhiếp Gia, nước mắt đần khô cạn.

Cũng không phải tất cả thợ săn đều có cùng một mục tiêu, có người đi ra từ trong đám người, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi về phía Nhiếp Gia, "Đại ca, em đi cùng anh."

"Em cũng thế."

Một cô gái tóc ngắn cũng đi ra, sắc mặt Mạnh Dao tái nhợt, nắm lấy cổ tay cô gái kia, dưng dưng không thể tin nói, "Mạnh Giai... ngay cả em cũng muốn đi?"

Mạnh Giai nhìn chị gái mình, sắc mặt có chút không nỡ, nhưng vẫn kiên định nói: "Xin lỗi, em không muốn tiếp tục tồn tại, em muốn sống thật tốt. Đại ca nói đúng, kết quả cuối cùng của việc hủy diệt chủng tộc tuyệt đối không phải hòa bình, em không muốn tiếp tục sống một cuộc sống dựa vào gϊếŧ chóc mà sống."

"Nhưng em sẽ phải phục vụ cho chính phủ nước Hoa, nước Hoa gϊếŧ bao nhiêu người của chúng ta? Ngay cả nợ máu mà em cũng có thể quên sao?" Mạnh Dao nói.

Mạnh Giai vô tình nói: "Mỗi một người trong chúng ta đều có tội, chính phủ gϊếŧ phần tử phản loạn như chúng ta, chúng ta lại gϊếŧ bao nhiêu người bình thường vô tội rồi?"

Mạnh Dao mờ mịt chảy nước mắt, nhìn em gái như nhìn một người xa lạ, "Em là người nhà duy nhất của chị."

"Chị có thể đi cùng em." Mạnh Giai nói.

Mạnh Dao trầm mặc một lúc, cuối cùng vô lực buông tay Mạnh Giai: "Em đi đi, người nhà của chị là mỗi một thành viên của thợ săn, em không còn nữa."

Mạnh Giai không do dự mà đi đến bên người Nhiếp Gia, cô là 1 trong 17 dị năng giả cấp 5 trên toàn thế giới, hơn nữa còn là dị năng giả trị liệu, trong thợ săn không ít người đều là nhờ cô kéo từ quỷ môn quan về.

Nếu nói thủ lĩnh Nhiếp Gia là niềm tin giúp bọn họ tiến tới thì Mạnh Giai chính là hậu thuẫn giúp họ không sợ hãi chết chóc mà xông lên.

Nhưng bây giờ hai người đều lựa chọn rời đi.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, có hơn trăm người lựa chọn đứng phía sau Nhiếp Gia, mãi đến khi không còn ai đứng ra nữa, Nhiếp Gia lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

"Nhiếp Gia!" An Nguyên tức giận mà hét lên: "Anh vứt bỏ tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh! Cứ theo lời anh, sau này chúng ta gặp nhau trên chiến trường, tôi chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình!"

Nhiếp Gia quay đầu lại liếc cậu một cái, trên mặt thanh niên có sự tức giận cùng sức sống, y cong môi cười, "Vậy cậu dùng khí thế này mà cố lên, nói không chừng sẽ có ngày cậu đánh bại được tôi."

Y vẫy tay, tạm biệt mọi người, rời khỏi căn cứ.

Đêm khuya, 11 giờ.

Thời Kham kết thúc hội nghị cả một ngày, về đến nhà thì có chút mỏi mệt. Hạ Thanh Đường còn đi theo phía sau để báo cáo tư liệu giám sát ốc đảo mà cấp dưới gửi về, từ Ninh Lãng đoạt quyền ốc đảo, ốc đảo liền hóa thân thành một trái bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ.

"Sếp, chuyện về Nhiếp Gia đã báo lên tổng thống, có lẽ ngày mai sẽ có tin tức. Quân khu chỉ còn khu 9 chúng ta là chưa tỏ rõ thái độ, nhưng đa số đều rất tán thành ý kiến của Thẩm Tô là từ bỏ mời chào mà trực tiếp gϊếŧ chết. Ốc đảo không phối hợp, chúng ta đúng là không thể chia ra để đi đề phòng thêm Nhiếp Gia." Hạ Thanh Đường nói.

Bước chân Thời Kham bước lên cầu thang hơi dừng một chút, giữa hai hàng lông mày là một mảng lệ khí, "Ai nó tôi chưa tỏ rõ thái độ? Ai dám động tới Nhiếp Gia thử xem."

Hạ Thanh Đường mở miệng, cuối cùng gật đầu nói: "Vâng, tôi biết rồi. Ngày mai nhận được câu trả lời từ tổng thống tôi sẽ báo cho sếp ngay, vậy bên ốc đảo..."

Sau khi Thời Kham vào phòng thì không để cho Hạ Thanh Đường vào cùng mà bỗng nhiên đóng sầm cửa lại, nhốt Hạ Thanh Đường bên ngoài làm linh hồn nhỏ bé của cô suýt bay.

Sau đó tiếng của Thời Kham truyền ra từ bên trong, hắn hờ hững nói: "Cô đi về nghỉ ngơi trước đi."

Hạ Thanh Đường không hiểu ra sao, nhưng đúng là cũng đã muộn rồi, cả một ngày trời họp hành các thứ cô cũng rất mệt, công việc còn lại thì để ngày mai rồi nói vậy, liền đáp một tiếng về nghỉ ngơi.

Thời Kham đi vào phòng khách, trong phòng tối đen như mực hô hấp của hắn có chút dồn dập, nhìn cái bóng ngồi dựa lên ghế cạnh cửa sổ.

Hắn mở đèn của phòng khách lên, ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện khiến Nhiếp Gia nhíu mày tỉnh lại, y đứng dậy, quay người thì thấy Thời Kham đứng cách đó không xa.

Mấy ngày nay, ngay cả trong mơ cũng đều là hình dáng của hắn.

Nhiếp Gia ngừng thở mà nhìn Thời Kham.

"Em không sao chứ, vết thương trên người thế nào rồi?" Thời Kham không hiểu sao mà tự nhiên hỏi một câu.

Nhiếp Gia lắc đầu một cái, vòng qua ghế dựa, chạy nhào vào lồng ngực của Thời Kham, Thời Kham đón lấy y, ôm thật chặt. Nhiếp Gia ôm chặt eo của Thời Kham, giọng nói có chút run rẩy, "Em cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhớ anh."

Thời Kham ôm y, xoa xoa sau gáy Nhiếp Gia.

Lúc ở trại cải tạo không thể ngăn người ở lại đúng lúc, hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng, phái không ít người đi tra căn cứ của thợ săn, nhưng nước Hoa bỏ ra nhiều năm như vậy còn không tìm được huống chi chỉ có 1 - 2 ngày. Hắn ngàn vạn lần cũng không ngờ được hôm nay Nhiếp Gia sẽ tự mình tới đây, trái tim nhảy loạn như sắp nổ tung.

"Anh cũng rất nhớ em, em bị thương nghiêm trọng như vậy, con mẹ nó chứ, anh còn tưởng em..." Thời Kham thở phào một hơi, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Nhiếp Gia, cục đá nặng trĩu trong lòng mới rơi xuống.

Nếu Hạ Thanh Đường mà nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ bị dọa chết. Rõ ràng là hai tử địch của nhau, không hiểu sao lại ôm ấp nhau rồi bày tỏ, tâm sự các thứ, nói ra ai tin được.

"Em không sao, em chỉ là... rất nhớ anh, cực kỳ nhớ anh." Nhiếp Gia dựa đầu lên vai Thời Kham, nước mắt chảy vào cổ áo hắn.

Thời Kham có thể cảm giác được sự bi thương cùng bất đắc dĩ của Nhiếp Gia, hắn nhẹ giọng dỗ dành, chờ Nhiếp Gia khóc xong mới kéo người ngồi xuống ghế sofa, rút khắc giấy lau nước mắt nước mũi cho Nhiếp Gia, "Xảy ra chuyện gì? Tự em đến đây sao? Xì mũi một chút."

Nhiếp Gia nhắm mắt lại, ngoan ngoãn dùng sức xì mũi một cái, chóp mũi bị Thời Kham cách tầng giấy ăn bóp cho ửng đỏ, y ôm đầu gối, thu người lại trên sofa tựa như một đứa nhỏ phạm sai, nhìn Thời Kham đứng dậy vứt khăn giấy rồi đi lấy khăn ướt lau mặt cho y, lau sạch nước mắt.

"Em rời khỏi tổ chức thợ săn rồi, sau này có thể ở lại bên cạnh anh không?" Nhiếp Gia nói: "Bây giờ em cấp 6 rồi, có thể điều khiển từ trường cũng có thể gia tăng hiệu suất từ trường, em có thể giúp anh, bảo vệ anh, anh bảo em làm gì cũng được."

Đây vốn là những tin tức kinh thiên động địa, Thời Kham ngồi xổm cạnh người Nhiếp Gia, lau ngón tay không biết làm gì lại bẩn của y, nghe vậy lại chỉ nhẹ nhàng, dịu dàng nở nụ cười nói: "Thật sự?"

Nhiếp Gia nhanh chóng gật đầu.

Thời Kham nói: "Vậy em làm vợ anh đi."

Hết chương 127.

Editor có lời muốn nói: Nhiếp Gia bất an, như mọi người đã biết thì mỗi một lần xuyên tới thế giới mới thì Nhiếp Gia đều rất nhanh gặp được Thời Kham, cho dù ở thế giới 3 y phải mất rất nhiều thời gian mới có thể gặp lại được Thời Kham nhưng lúc đó y còn an tâm hơn ở thế giới này vì y biết thân phận kia của Thời Kham không ai có thể khiến hắn gặp nguy hiểm. Nhưng ở thế giới này thì lại hoàn toàn khác. Vào cái thời đại mạt thế, đâu đâu cũng có dị năng, Nhiếp Gia không biết thân phận của Thời Kham, không biết hắn có dị năng để tự bảo vệ bản thân không, không biết hắn có bị ai làm bị thương không, không biết hắn có đang bị truy sát không,.... Trong cái thời đại mạt thế có quá nhiều yếu tố không rõ, có quá nhiều nguy cơ, chỉ có gặp được hắn, ôm hắn vào lòng thì mới có thể xác định được người đó thật sự còn sống, chân chân thật thật được mình ôm vào lòng.

Nhiếp Gia nói rằng có thể làm mọi thứ mà Thời Kham bảo. Tôi tin rằng cho dù Thời Kham bảo y đi làm những chuyện trái đạo đức hay gì đi nữa thì y cũng sẽ làm. Nhưng Nhiếp Gia biết và chúng ta cũng biết là Thời Kham sẽ không bao giờ bảo Nhiếp Gia làm những chuyện như vậy, hắn là người mong rằng Nhiếp Gia có thể hồi phục nhất. Hơn ai hết, Thời Kham muốn Nhiếp Gia có thể sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, vô tư như một đứa trẻ vậy. Điều này thể hiện cực kỳ rõ ràng qua các hành động chăm sóc ân cần, chu đáo có thể nói là đến mức thái quá của Thời Kham.

Chốt lại một câu thì tui ghen tị vì không có người yêu yêu chiều tui á :)))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc