NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 126: Thế giới 5 - Thế giới săn gϊếŧ(7)

Editor: Tiêu

Beta: Cua

Nhiếp Gia trơ mắt nhìn Thời Kham biến mất ở phía sau vòng sáng, nhất thời có chút giật mình ngẩn ngơ.

Xe việt dã dừng lại, tiếng gió bên tai cũng dừng.

An Nguyên phun ra một ngụm máu, mở cửa xe rồi ngã xuống.

"Đại ca trở lại! Không ổn, An Nguyên bị thương! Mạnh Dao, Mạnh Dao!" Rất nhiều người lập tức xông tới đỡ An Nguyên dậy, không ít người còn vây quanh xe, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Gia.

Một lúc lâu sau, Nhiếp Gia mới từ xe xuống, giữa hai chân mày là sự mệt mỏi không thôi. Nơi này có vẻ là tầng hầm, ánh sáng rất ít, xung quanh đều là tường làm từ titan có chút xưa cũ, nhìn qua có vẻ là căn cứ quân sự trăm năm trước vào thời đại hòa bình.

"Đại ca, anh không sao chứ?" Không ít người vây lại, thân thiết hỏi thăm, sắc mặt của bọn họ hoảng sợ, hiển nhiên là việc thủ lĩnh bị bắt mấy ngày hôm nay khiến bọn họ cực kỳ lo lắng cho sự an toàn của Nhiếp Gia.

"Đại ca, giờ trong căn cứ chỉ có Mạnh Dao, cô ấy đang trị thương cho An Nguyên, chip sau gáy của anh phải chờ lát nữa mới có thể lấy ra, cũng may là cách đó rất xa rồi nên thoát khỏi phạm vi khống chế của bọn nó." Có người giải thích với Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia nhớ lại vừa nãy An Nguyên bị Thời Kham bắn trúng một phát, y lạnh nhạt nói: "Dẫn đường."

Y đi theo mấy người kia đến phòng An Nguyên đang nằm, cậu nhóc trúng đạn ở khoảng cách gần, bị trúng một phát đạn xuyên vai, tính mạng nguy kịch, loại vết thương này đối với một dị năng giả hệ trị liệu cấp 3 như Mạnh Dao mà nói thì khá là vất vả. Hai tay của cô đặt trên ngực An Nguyên, từ lúc trở về đến bây giờ cũng chỉ có 3 - 4 phút, vết thương của An Nguyên vẫn chưa tốt hơn bao nhiêu nhưng Mạnh Dao lại có chút sức cùng lực kiệt.

"Mạnh Giai trở về chưa? Em không chịu nổi..." Mạnh Dao cắn răng quay đầu, bất lực mà nhìn Nhiếp Gia, nước mắt như sắp trào ra.

Nước mắt của nhân viên chữa bệnh khiến người khác bất an, An Nguyên mất máu quá nhiều, đã hôn mê từ lâu, khuôn mặt còn hơi trẻ con lúc màu trắng bệch tựa như có thể chết bất cứ lúc nào.

Có người lo lắng nói: "Đi tìm, nhưng giờ không biết Mạnh Giai ở đâu, hoàn toàn không cảm nhận được!"

Đồng đội xung quanh đều là một vẻ lo lắng cùng đau thương.

"Để tôi làm." Nhiếp Gia đi tới, cầm tay An Nguyên.

Nói cho cùng thì An Nguyên là vì tới cứu y, còn là bị Thời Kham bắn thương, trong lòng Nhiếp Gia dù sao cũng có chút hổ thẹn.

Dị năng của Nhiếp Gia không còn bị thế giới hạn chế, hơn nữa đẳng cấp của thế giới này cao hơn hẳn các thế giới trước, trị liệu bình thường cũng sẽ không tiêu hao thể lực của Nhiếp Gia. Y nắm tay An Nguyên, tùy tiện dùng lực một chút, chỉ trong một hơi thở, vết thương trên người An Nguyên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà lành lại.

Người xung quanh giật mình thốt lên, trước đó nghe An Nguyên nói đại ca thức tỉnh dị năng khác bọn họ còn không tin... Nhưng bây giờ, An Nguyên gần chết đột nhiên ho khan một tiếng bật dậy từ trên giường.

"Lão đại, vậy chip sau gáy của anh..."

"Đã lấy ra, không cần lo lắng." Thái độ của Nhiếp Gia hơi lạnh nhạt, cũng không biết nên giải thích thế nào về dị năng không phải hệ kim, quay qua lạnh nhạt nói với An Nguyên: "Cậu mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nói xong thì quay người rời đi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đại ca làm sao vậy?

Căn cứ thợ săn có quy mô rất lớn, toàn bộ thành viên trong tổ chức thì rất nhiều nhưng người ở trong căn cứ lại rất ít, người không ở căn cứ chắc chắn đều ở ngoài làm việc xấu.

Thời tiết cực kỳ lạnh.

Nhiếp Gia đi thang máy lên tầng thượng, y đứng ở trên cao, nhìn phế tích kéo dài cả trăm nghìn km, lúc này mới hiểu rõ được mức độ hoang vu ở thế giới này.

Văn minh của con người thực ra đã bị phá hủy. Trong một thời đại như vậy, không nên nói nguyên chủ Nhiếp Gia là một nhân vật phản diện hay là ác quỷ, Nhiếp Gia cảm thấy nói như vậy thì có hơi gượng ép. Nguyên chủ gϊếŧ vô số người, khơi mào chiến tranh chủng tộc, đơn giản là vì sự sống của bản thân và các dị năng giả của tổ chức. Bây giờ, toàn bộ thế giới đều đã thành phế tích, cơm cũng không đủ ăn, còn chia ra cái gì mà phản phái, lập dị.

Nhiếp Gia bật cười, đương nhiên là y tán thành với hành động của nguyên chủ, e rằng bản thân y cũng chẳng phải người tốt gì đi.

【Ngài đang nghĩ gì?】KK hỏi, sau khi trở lại, vậy mà Nhiếp tiên sinh không lập tức đi tìm trưởng phòng, KK còn có chút giật mình.

【Bây giờ chiến loạn, quan hệ giữa Hoa - Mỹ còn có ốc đảo cực kỳ căng thẳng, rồi lại khống chế lẫn nhau, nếu như ta dẫn dắt tổ chức theo phe Hoa quốc, có thể giúp Thời Kham bớt được không ít phiền phức.】 Nhiếp Gia nói thẳng.

Xế chiều, gió lạnh bắt đầu thổi, mang theo những hạt cát nhỏ khiến Nhiếp Gia phải nheo mắt.

KK nói: 【Thực ra chỉ cần sức chiến đấu của mình ngài cũng có thể phá vỡ sự cân bằng này. Hiện giờ vấn đề khó khăn là ngài nên làm như thế nào để thực hiện nhiệm vụ lần này. Mặc dù ngài có thể dùng thân phận thủ lĩnh để khiến cho các thành viên của tổ chức thợ săn đón nhận người của chính phủ cũng như người thường nhưng nhiệm vụ của ngài vẫn sẽ không thể hoàn thành. 】

Nhiếp Gia không tiếp tục nói, đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ cả một buổi tối.

Ngày hôm sau, An Nguyên hồi phục, nhảy nhót tưng bừng, việc đầu tiên sau khi xuống giường chính là đi tìm Nhiếp Gia.

"Đại ca!" An Nguyên hào hứng đẩy cửa ra, Nhiếp Gia đang ngồi bên cửa sổ xem bản đồ.

Y ngẩng đầu lên nhìn An Nguyên: "Chuyện gì?"

"Em tới đưa đồ ăn sáng cho anh." An Nguyên cười hì hì bưng đồ ăn sáng qua cho Nhiếp Gia, tựa như một tín đồ nhỏ thành kính, ngồi xổm cạnh Nhiếp Gia, trong mắt sáng láng là sự tôn sùng cùng kính ngưỡng, "Đại ca, anh thật là lợi hại, bọn em đều đang suy đoán xem có phải anh lên cấp hay không."

"Ừm." Nhiếp Gia lạnh nhạt đáp một tiếng.

An Nguyên nhảy cẫng lên, kích động đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, "Thật sự?! Em biết mà! Đại ca, đại ca, giờ anh lợi hại như vậy, tiếp theo chúng ta làm gì? Thu ốc đảo vào tay có được không? Ninh Lãng trước kia đối đầu với chúng ta giờ là thủ lĩnh mới của ốc đảo, không biết gã tính làm gì."

"Nếu ốc đảo dễ bị thâu tóm như vậy thì Hoa quốc với Mỹ còn chờ tới bây giờ?" Nhiếp Gia bẻ một miếng bánh ném vào ly sữa.

An Nguyên bĩu môi, lại cười cười, "Cũng đúng, chúng ta cũng phải từ từ, dù sao đại ca làm gì thì em theo đó."

"Gọi tất cả mọi người về đi." Bỗng nhiên Nhiếp Gia nói, "Tôi có một quyết định muốn tuyên bố."

"Nghe nói đại ca trở lại, đa số mọi người đều đã trở về, số còn lại thì để dị năng giả hệ cảm ứng đi tìm, trước xế chiều hôm nay có thể về đủ." An Nguyên nói xong thì nhảy nhót đi ra ngoài, quay đầu lại nói: "Giờ em bảo dị năng giả hệ cảm ứng đi tìm người."

Nhiếp Gia im lặng, bẻ một miếng bánh khác ném vào ly sữa, không động tới đồ ăn sáng dù chỉ một miếng.

Trước khi An Nguyên tìm đủ người, thì Nhiếp Gia tùy tiện đi dạo quanh căn cứ, nơi này tựa như một quốc gia nhỏ, tuy rằng đều là dị năng giả nhưng có người già, có trẻ con, có ruộng và trại chăn nuôi của mình, tổ chức thợ săn cơ bản là không khác ba nước kia, cũng là vì sống còn của bản thân.

"Nhiếp ca ca!" Một bé gái mặc đồng phục màu đỏ ôm hai con thỏ hào hứng chạy về phía Nhiếp Gia, cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh, thấp hơn hông của Nhiếp Gia, giơ thỏ con lên, cười với Nhiếp Gia: "Anh nhìn nè, thỏ con lần trước anh mang về cho em sinh bé con."

Nhiếp Gia nhẹ nhàng nở nụ cười, ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu thỏ con, "Em đặt tên cho thỏ con chưa?"

Bé gái nghiêng đầu, không hiểu, nói: "Chúng nó lớn rồi thì sẽ bị ăn mà, tại sao phải đặt tên?"

Nhiếp Gia hơi run, nhìn cô bé nhảy nhót mà chạy đi, liền nghĩ tới khung cảnh phế tích ngoài căn cứ.

Khoảng 2 giờ chiều, tất cả các thợ săn đều trở về căn cứ.

"Đại ca, nghe nói bây giờ anh cấp 6! Có thật không?"

"Cấp 6? Trời ạ, chúng ta có thể xông pha đó!"

"Đại ca thật lợi hại!"

An Nguyên kiêu ngạo đứng cạnh Nhiếp Gia, dương cằm, "Đó là đương nhiên, đại ca gϊếŧ Khổng Phỉ, trước mặt đại ca thì Thẩm Tô chẳng là cái thá gì cả."

Nhiếp Gia dựa vào ghế ở đại sảnh, quét mắt nhìn đám người ở dưới, mỗi một người trong bọn họ đều cực kỳ hưng phấn, tựa như gặp được niềm hy vọng to lớn, niềm vui sướng trong mắt họ tạo thành cảnh sắc khiến người khác phải khiếp sợ.

Nhiếp Gia đứng lên, giơ một tay lên, ý bảo yên lặng, các dị năng giả ngậm miệng lại, chờ thủ lĩnh của họ lên tiếng.

Thủ lĩnh của họ lại nói: "Bắt đầu từ bây giờ, tôi không còn là thủ lĩnh của mấy người, tôi muốn rời khỏi tổ chức."

Trong giây lát, sắc mặt của mọi người liền thay đổi, toàn bộ mấy mươi ngàn người ở đại sảnh không có bất cứ một thanh âm nào. Bọn họ lẳng lặng nhìn Nhiếp Gia một lúc lâu, An Nguyên mới cười ha ha "Đại ca, anh nói cái gì vậy?"

"Sau này tôi sẽ làm việc cho chính phủ Hoa quốc, nhưng quyết định này của tôi không đại biểu cho quyết định của mọi người, tôi tôn trọng sự lựa chọn của mọi người cùng cách sống hiện tại, cho nên tôi sẽ rời đi một mình. E rằng sau này sẽ gặp lại nhau trên chiến trường, thấy tôi thì hãy chạy ngay lập tức, tôi sẽ cho mỗi người ở đây một cơ hội." Nhiếp Gia từ tốn nói, đầu ngón tay có chút cứng đờ mà nắm chặt lại.

"Đại ca, có phải là... trong trại cải tạo anh gặp chuyện gì có phải không? Có phải là anh bị chính phủ Hoa quốc uy hiếp không?" An Nguyên hoảng loạn, kiêu ngạo trên mặt biến mất, khuôn mặt đầy sự khủng hoảng cùng bất lực.

Nhiếp Gia vỗ vỗ vai cậu nhóc, sau đó quay về phía mọi người, nói: "Gọi mọi người trở về chính là để nói cho mọi người biết chuyện này, để mọi người tìm cách ứng phó. Sau khi tôi rời đi, nếu bắt buộc thì có thể sẽ phải tiết lộ vị trí của căn cứ và hệ thống phòng ngự, và năng lực của mỗi người. Ai nguyện ý đi cùng tôi, tôi có thể đảm bảo an toàn của người đó, người không muốn đi cùng thì bắt đầu từ bây giờ phải trở nên mạnh mẽ, vì sự sống sót của chính bản thân mà chiến đấu."

Cho tới bây giờ các dị năng giả vẫn luôn yên lặng, hoặc là nói bọn họ hoàn toàn không biết phải làm sao.

"Tôi đi đây." Nhiếp Gia nói xong thì xoay người rời đi, lạnh lùng lại vô tình.

"Tại sao!" An Nguyên gọi y lại, Nhiếp Gia quay đầu thấy cậu nhóc đỏ hai mắt, nước mắt giàn giụa, "Tại sao lại muốn vứt bỏ bọn em? Anh từng nói rằng muốn dẫn dắt bọn em khai sáng ra một thế giới mới không có chiến tranh, anh từng nói chờ tới khi bọn em gϊếŧ sạch người thường và phản phái thì có thể đón lấy hòa bình chân chính, là anh dạy em! Là anh nói với em, bởi vì có đám phản phái kia trốn đằng đông nấp đằng tây phụ thuộc vào đám người thường nên chúng ta mới luôn bị nhắm vào, chỉ cần gϊếŧ sạch bọn họ là được rồi mà!!"

"Tại sao anh muốn vứt bỏ bọn em!" An Nguyên gào khóc đến mức mất tiếng, ánh mắt cậu nhóc nhìn Nhiếp Gia ngoài cực kì đau lòng ra là sự tức giận tột cùng.

Các dị năng giả khác cũng sôi trào, bọn họ bị thủ lĩnh của mình vứt bỏ, có người tức giận chỉ trích, cũng có người một lòng muốn đi theo Nhiếp Gia.

"Bởi vì tôi muốn sống cùng người tôi yêu ở nơi có ánh sáng." Nhiếp Gia nhẹ giọng nói, "Tôi không muốn làm chuyện khiến anh ấy không vui, cho nên, tạm biệt."

Hết chương 126.     

Bình luận

Truyện đang đọc