NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 138: Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (19)

Editor: Tiêu

Beta: Min

Thời gian Nhiếp Gia và An Nguyên ở chung với nhau không nhiều, nhưng tính cách của An Nguyên khiến Nhiếp Gia ấn tượng sâu sắc.

Lúc y mới rời khỏi tổ chức thợ săn, An Nguyên vẫn còn là một thiếu niên nóng nảy lại kiêu ngạo, chuyện gì cũng viết hết ở trên mặt, luôn là cái đuôi chạy theo Nhiếp Gia. Chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, giờ cậu nhóc ấy mặt không đổi sắc đứng sau Ninh Lãng, ánh mắt tối tăm, tựa như một vị quân sư, không còn chút nào hình bóng của quá khứ, thậm chí ngay cả chút tính tình trẻ con giữa hai hàng lông mày cậu ta cũng đã không thấy.

Nhiếp Gia cũng không cố gắng tìm hiểu tình trạng của mọi người sau khi y rời đi, nhưng ngàn vạn không ngờ tới rằng sẽ thấy An Nguyên ở ốc đảo.

"Tại sao cậu lại ở đây?" Nhiếp Gia hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi An Nguyên.

An Nguyên hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng liếc Nhiếp Gia một cái, ngửa đầu uống cạn ly rượu, "Liên quan gì đến anh?!" Cậu ta đặt ly rượu xuống, cất bước rời đi, lúc đi ngang qua Ninh Lãng thì bỏ lại một câu: "Tôi đi ra ngoài hóng mát một lát."

Nhiếp Gia cũng không cảm thấy khó chịu, y cũng không phải quá quan tâm An Nguyên, thấy cậu ta không muốn để ý đến mình thì cũng không nói gì nữa.

Ninh Lãng cười đầy tà khí: "Còn nhỏ, trẻ tuổi nên khá nóng tính, thù dai."

Gã chế giễu Nhiếp Gia một câu, Nhiếp Gia lạnh lùng đánh giá Ninh Lãng, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng khá thù dai."

Sắc mặt Ninh Lãng hơi đổi, Nhiếp Gia nhìn xung quanh, thực sự không thích không khí này, nghiêng đầu nói thầm với Thời Kham, "Em đi ra ngoài hóng gió một chút."

Thời Kham động viên xoa xoa bên hông Nhiếp Gia, nhìn y đi về phía ban công cách đó không xa hóng gió, mặt không biểu cảm lá mặt lá trái với Ninh Lãng: "Các thành viên còn lại của thợ săn cũng ở ốc đảo."

"Người bị vứt bỏ mà, phải tìm cho mình một nơi ẩn nấp chứ." Ninh Lãng nở nụ cười.

Thời Kham nghe vậy, hơi nhíu gã, tổ chức thợ săn và ốc đảo đều là nơi tập trung của Sa phái, nhưng hai tổ chức này vẫn luôn trong tình trạng đối đầu như nước với lửa. Bởi vì Nhiếp Gia rời đi, mà hai tổ chức này lại hợp tác với nhau?

Không có khả năng cho lắm.

Trên ban công, Nhiếp Gia chống hai tay trên lan can, mặt không biểu cảm nhìn biển cây xa xa trong bóng đêm, y cảm thấy hơi mệt mỏi, vừa nghĩ tới việc Thời Kham phải bỏ thời gian và tinh lực ra để đàm phán điều khoản của Hiệp ước hòa bình với Ninh Lãng, sau đó còn có khả năng phải chuẩn bị việc thu thập ốc đảo, Nhiếp Gia đã cảm thấy uể oải không thôi.

Các căn cứ của dị năng giả bên ngoài đa số đã quy thuận nước Hoa, mà những điều này đều là do Thời Kham đánh đổi rất nhiều nguy hiểm mới đổi lấy được. Giờ lại đến ốc đảo... Tại sao phải quản sống chết của đám phản động ấy chứ.

Nhiếp Gia thở dài một hơi, nhắm mắt lại, bóp bóp mi tâm.

"Hóa ra người anh nói yêu chính là Thời Kham à." Một tiếng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau.

Nhiếp Gia không cần quay đầu cũng biết là ai, y không để ý tới, mở hai mắt ra, ánh mắt vẫn nhìn về phía biển cây.

An Nguyên đi về phía trước, dựa vào lan can, quay đầu nhìn gò má Nhiếp Gia, lạnh lùng cười nói: "Tôi thực sự không hiểu, Thời Kham gϊếŧ vô số đồng đội của chúng ta, tại sao anh lại có thể vì hắn mà từ bỏ bọn tôi?"

Viên đạn giấu trong lời nói khiến Nhiếp Gia liếc mắt.

"Trước khi tôi đi không gϊếŧ mấy người, là bởi vì tôi không cảm thấy cách sống và mục tiêu của mấy người là sai. Tôi để cho mấy người sống sót là hy vọng các người có thể theo đuổi mục tiêu của mình mà không phải từ bỏ ước nguyện của bản thân, gia nhập ốc đảo." Nhiếp Gia hờ hững nói: "Sớm biết các người sẽ ở đây gây thêm phiền phức cho tôi và Thời Kham thì tôi đã không để cho mấy người sống sót rời khỏi căn cứ."

An Nguyên đã cắt hết phần tóc đỏ, tóc đen mọc lại đen bóng mà mềm mại, lúc này mái tóc bị gió thổi tung, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

Cậu ta kinh ngạc nhìn Nhiếp Gia lúc lâu, bỗng nhiên không kiềm chế được mà khom lưng cười to, vừa cười, nước mắt vừa lăn xuống gò má.

"Ai cần anh định nghĩa đúng hay sai, anh cho rằng bản thân là ai?!" Lúc An Nguyên đứng thẳng người lại, trên mặt là biểu cảm giận không nhịn nổi.

Nhiếp Gia nói: "Tôi có thể quyết định sống chết của mấy người, nên có thể định nghĩa các người đúng hay sai."

An Nguyên ngẩn ra, "Anh...Đây không phải là không thay đổi sao? Kẻ mạnh có thể định nghĩa quy tắc, đây là anh dạy em. Vậy thì tại sao anh lại muốn vứt bỏ em... Em không ngoan sao? Cho tới nay em là người nghe lời anh nhất, anh quyết định như thế nào em cũng làm theo, nơi nào nguy hiểm em cũng đi theo. Tới bây giờ em vẫn không tin được rằng anh sẽ vì Thời Kham chúng ta đều căm hận mà vứt bỏ em!"

Trong phòng tiệc, các dị năng giả tò mò, thi nhau ngóng cổ nghe chuyện ở ban công, Nhiếp Gia là kẻ phản bội của Sa phái, An Nguyên đã từng là cấp dưới trung thành nhất của y, chắc chắn là hận Nhiếp Gia hơn bất kỳ người nào ở đây, lần này hai người gặp mặt, không biết lát nữa có đập sập cả khu nhà này không.

Cậu ta chợt chú ý tới vòng trên tay Nhiếp Gia, vừa nãy hình như cũng thấy một cái trên tay Thời Kham.

Giống nhau như đúc.

"Cậu hận tôi vậy sao?" Nhiếp Gia hơi nhíu mày nhìn cậu ta, y biết An Nguyên cực kỳ trung thành với nguyên chủ, nhưng mà không ngờ rằng đứa nhỏ này sẽ hận mình đến vậy, "Tôi đoán nhé, cậu tới ốc đảo là muốn mượn tay Ninh Lãng để trả thù tôi?"

"Tôi từng nói tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, nhưng nếu giờ anh thay đổi chủ ý, trở về bên cạnh tôi, tôi có thể tha thứ anh một lần." An Nguyên mặt không đổi sắc nói: "Chỉ cần anh rời khỏi nước Hoa, gia nhập ốc đảo, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ. Đương nhiên để tỏ thành ý thì anh phải tự tay gϊếŧ Thời Kham."

"Tôi không muốn nghe đến tên Thời Kham một lần nào từ miệng cậu nữa." Sắc mặt Nhiếp Gia trở nên âm trầm.

An Nguyên trào phúng cười cười: "Tôi biết ngay mà."

Nhiếp Gia nhận ra điều gì đó, cau mày nói: "Lần gặp mặt này là do Ninh Lãng yêu cầu, hy vọng dừng chiến với nước Hoa và đàm phán hòa bình. Bây giờ cậu muốn thuyết phục tôi gia nhập ốc đảo, cậu có thể điều khiển Ninh Lãng sao?"

"Giờ tôi đã là dị năng giả cấp năm, anh còn chưa biết đi." An Nguyên nói.

"Dị năng hệ hỏa cấp năm, đối phó người khác còn có thể, làm tôi sợ hoặc là muốn ngăn Ninh Lãng?" Nhiếp Gia nhướn mày nhìn cậu, lạnh lùng lại vô tình.

An Nguyên nhàn nhạt nói: "Nếu là trước đây, tôi trở thành dị năng giả cấp năm thì anh nhất định sẽ cổ vũ tôi, tự hào vì tôi."

"Nhiếp Gia!!!" Dưới lầu truyền đến một tiếng gọi đầy hưng phấn, Tống Noãn Dương đang đứng cùng Hạ Thanh Đường, thấy Nhiếp Gia đứng trên ban công, Tống Noãn Dương liền nhịn không được mà vẫy tay với y, không biết đang vui cái gì.

Nhiếp Gia qua loa vẫy tay với cậu, An Nguyên nhìn Tống Noãn Dương dưới lầu bỗng nhiên biến sắc.

"Anh sẽ không trở lại nữa đúng không?" An Nguyên dò hỏi một lần cuối cùng, trong mắt không hề có chút ước ao nào.

Nhiếp Gia hờ hững nhìn cậu ta, An Nguyên bỗng nở nụ cười, ánh mắt trở nên đáng sợ, "Nói thật, tôi không ngờ rằng có thể gặp anh ở ốc đảo. Dù sao có hành động điên cuồng trước đó của Ninh Lãng, lần này bất kể ai đến ốc đảo thì đều chuẩn bị tốt tinh thần hy sinh đi?" Cậu ta quay đầu nhìn Thời Kham trong đám người một cái, lại nhìn Nhiếp Gia, cười: "Anh cam nguyện đi cùng hắn cho dù có chết cũng không chịu trở lại, thật sự là đau thấu tim tôi."

Nhiếp Gia không biết đáp lại đứa nhỏ này ra sao, sững sờ bị cậu ta chặn miệng, không nói được câu nào.

"Cuối cùng, tôi nói cho anh biết một sự thật, Ninh Lãng không phải kẻ điên, gã chỉ là một thằng ngu mà thôi." Dứt lời An Nguyên hừ lạnh một tiếng, xuyên qua đám người, rời khỏi hội trường.

Mấy phút sau, Tống Noãn Dương và Hạ Thanh Đường cùng đi lên, trực tiếp tới ban công tìm Nhiếp Gia.

Trong tay Tống Noãn Dương xách theo một cái thùng nhỏ, bên trong có mấy chú cá con đang bơi lội. Cậu chạy tới, nhìn chung quanh một chút nói: "Không phải vừa nãy còn có người sao? Rời đi rồi à, ai vậy?"

"An Nguyên." Nhiếp Gia nói.

Tống Noãn Dương nói: "Ồ! Là cái đuôi nhỏ của Nhiếp Gia trước kia nhỉ. Tsk tsk, cậu nhóc ấy chắc hận anh lắm nhỉ, nhìn sắc mặt anh không tốt cho lắm, cãi nhau à?"

Hạ Thanh Đường ở bên cạnh nghe không hiểu ra sao, cái gì gọi là cái đuôi nhỏ của 'Nhiếp Gia trước kia'?

Nhiếp Gia không tám chuyện với cậu, nghiêm mặt nói: "An Nguyên có chút không đúng lắm, cậu lưu ý một chút."

Tống Noãn Dương đưa tay ok, "Lần sau gặp được cậu ta, em sẽ xem trong đầu cậu ta có cái gì."

"Các cậu không phải đi thu thập tình báo sao, đây là đi làm gì, câu cá à?" Nhiếp Gia đá cái thùng nhỏ một cái.

Cá bên trong thùng sợ hãi mà bơi loạn, Tống Noãn Dương trả y một chân, "Tối về lại nói."

Tối hôm nay Ninh Lãng mở tiệc đãi khách, đàm phán sẽ bắt đầu vào ngày mai, trong lòng Nhiếp Gia có chút không yên nhưng cũng không quan tâm lắm, Tống Noãn Dương nói chuyện với y hai câu thì y liền quên mất.

Sau khi tan tiệc, Hạ Thanh Đường gõ cửa phòng Thời Kham, báo cáo tình huống hôm nay, cuối cùng tổng kết nói: "Bởi vì thời gian có hạn nên bọn em chỉ đi mấy hòn đảo xung quanh, người nằm trong trung tâm quyền lực cũng như các giai cấp phổ thông cũng rất kinh hoảng với hành động lần này của Ninh Lãng, ngày mai sẽ phái người đi mấy hòn đảo khác điều tra, mà cũng đã có kết luận sơ bộ, trên dưới ốc đảo không phải là cùng một quần thể."

Thời Kham nghe vậy gật đầu nói: "Báo cáo lại cho Tổng thống."

"Vâng." Hạ Thanh Đường đáp.

Nhiếp Gia ngả người xuống giường, lấy tay chống đầu nói: "Ốc đảo là trại tập trung của Sa phái, tại sao bọn họ lại kinh hoảng với lần tập kích của Ninh Lãng? Bọn họ căm hận người bình thường và Đồn phái, chẳng lẽ không phải nên vì thế mà vui vẻ sao?"

Thời Kham sờ tóc y, nói: "Phần tử hiếu chiến vĩnh viễn chỉ là số ít, đại đa số mọi người chỉ muốn sống tốt mà thôi."

Nhiếp Gia trầm mặc một lúc: "Nếu như ngày mai thuận lợi ký Hiệp ước hòa bình với Ninh Lãng, ốc đảo sẽ là một nước độc lập sao?"

"Điều này vẫn còn phải bàn bạc, nhưng nếu như đây là yêu cầu cao nhất của Ninh Lãng thì cũng có lợi với chúng ta." Thời Kham cười dịu dàng, động viên mà xoa hai má của Nhiếp Gia, nói: "Em mệt cả một ngày rồi, đi ngủ sớm một chút đi."

Cũng tốt, Nhiếp Gia nghe lời mà chui vào ổ chăn, dù sao ốc đảo độc lập cũng tốt hơn là gϊếŧ Ninh Lãng, nếu đánh nhau với Ninh Lãng, cục diện hỗn loạn của ốc đảo lại phải để Thời Kham xử lý, người khác thì kệ, lúc ở bữa tiệc một đám Sa phái căm hận Thời Kham đến thấu xương, không biết có bao nhiêu mầm họa đây.

Thời Kham dỗ Nhiếp Gia đi ngủ, Hạ Thanh Đường nói: "Vậy tôi đi ra ngoài trước."

Cô vừa nhấc chân, còn chưa ra khỏi cửa, căn phòng ngay bên cạnh liền truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, sàn nhà như đang rung chuyển, bên ngoài cửa sổ là ánh lửa ngập trời cùng khói đặc.

Hạ Thanh Đường suýt nữa ngã sấp mặt, cô kinh ngạc chống tường quay đầu nhìn, thấy Thời Kham đang vội vàng kéo Nhiếp Gia từ trên giường xuống, khẽ thở ra một hơi.

Nhưng rất nhanh, trái tim của ba người lại như bị treo lên cao.

Phòng bên cạnh là phòng của Tống Noãn Dương và Thẩm Tô!

Hết chương 138.

Bình luận

Truyện đang đọc