NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

"Mạch nhi! Rốt cuộc nàng đi nơi nào?!" Tư Đồ Cảnh Diễn siết chặt trang giấy trong tay. Mạch nhi ngốc, sao nàng có thể liên lụy đến ta cơ chứ?! Cho dù vậy thì thế nào? Chẳng lẽ ngay cả năng lực bảo vệ nữ nhân mình yêu, Tư Đồ Cảnh Diễn hắn cũng không làm được sao?

Lê Quốc, Lâm Vị? Dù bọn họ liên thủ thì thế nào? Chẳng lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn hắn lại sợ hay sao! Không có ai, không có bất kỳ người nào có thể mang Thẩm Thiển Mạch rời khỏi hắn!

"Hoàng thượng."

Hạo Nguyệt cùng Vận Hân rất nhanh bị Thanh Tùng mang tới.

"Các ngươi thật to gan!" khuôn mặt Tư Đồ Cảnh Diễn đầy tức giận, trong mắt thoáng qua sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạo Nguyệt cùng Vận Hân.

Vận Hân cùng Hạo Nguyệt đều lạnh nhạt giống nhau. Trong ánh mắt Vận Hân mang theo kiên cường cùng bất khuất. Mà ánh mắt Hạo Nguyệt  lại bao phủ một lớp sương mù mỏng manh, mơ hồ bất định, khiến người ta nhìn không thấu tâm tư của hắn.

"Bọn thần chỉ một mực suy nghĩ vì hoàng thượng." Giọng điệu đúng mực, Hạo Nguyệt bình tĩnh đáp.

Lửa giận của Tư Đồ Cảnh Diễn không phải hắn không nhìn thấy, kết cục khi chọc tới Tư Ðồ Cảnh Diễn, hắn cũng không phải không biết. Nhưng hắn không sợ hãi, vì tâm nguyện thống nhất thiên hạ của Tư Ðồ Cảnh Diễn, hắn đã lựa chọn làm như vậy, cũng không sợ phải gánh chịu hậu quả.

Vận Hân đứng một bên nghe Hạo Nguyệt nói như vậy, không có phản ứng gì quá lớn, gương mặt vẫn cương nghị như cũ, lời nói cũng không phù hợp với vẻ ngoài ôn nhu, "Xin hoàng thượng minh giám."

"Hừ! Thay ta suy nghĩ?! Từ khi nào thì ta cần các ngươi quyết định thay ta?!" Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thấy lời nói của Hạo Nguyệt, sắc mặt càng tối, lạnh lùng nói.

"Hoàng thượng! Thế cục bây giờ người cũng không phải không biết, ngoài trừ biện pháp như vậy, chúng ta không còn cách nào khác!"  (Chỉ-có-ở-Diễn-đàn-Lê-Qúy-Đôn.)

Giọng nói Vận Hân vẫn dịu dàng như cũ, nhưng giữa hai cặp lông mày vẫn xuất hiện mấy phần lo lắng.

Vốn Vận Hân là người tập võ, từ trước đến nay khi làm việc chung với Hạo Nguyệt, rất hâm mộ loại thái độ bình tĩnh của Hạo Nguyệt, gặp chuyện gì cũng không biểu lộ cảm xúc, vì vậy cố ý học phần khí độ bình tĩnh này, nhưng đã học được giọng điệu dịu dàng ôn nhu, lại không học được sự trầm ổn của Hạo Nguyệt.

Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng liếc mắt nhìn Vận Hân, Vận Hân chỉ cảm thấy ánh nhìn kia khiến hắn như rơi vào hầm băng, Tư Đồ Cảnh Diễn chưa bao giờ lạnh lẽo nhìn hắn như vậy, cho dù thời điểm hắn bại trận, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chỉ tùy ý trách mắng mấy câu mà thôi, một cung chủ Ma Cung, trong lòng của Tư Đồ Cảnh Diễn quả thật quan trọng đến mức này sao?!

"Thần tin tưởng cung chủ Ma Cung tự có ý định của chính mình."

Hạo Nguyệt cũng trầm tư, kiên định nói. Phản ứng hôm đó của Thẩm Thiển Mạch, hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, một nữ nhân như vậy, không giống một nữ nhân dễ dàng buông tha ý chí, huống chi cuối cùng nàng còn cười tự tin như thế.

Rốt cuộc sắc mặt của Tư Đồ Cảnh Diễn mới thoáng dễ nhìn hơn một chút. Tất nhiên hắn biết Thẩm Thiển Mạch sẽ không thật sự rời khỏi hắn, với tính cách của Thiển Mạch, chỉ sợ là sẽ đi tranh đoạt vị trí Minh Chủ Võ Lâm, sau đó muốn dùng lực lượng võ lâm  để giúp đỡ hắn?! (Chỉ-có-ở-Diễn-đàn-Lê-Qúy-Đôn.)

Nhưng, vị trí Minh Chủ Võ Lâm này sao dễ dàng lấy được như vậy?! Chỉ là với sự mạnh mẽ của Thẩm Thiển Mạch, nhất định không muốn hắn bị nàng liên lụy.

"Nói cho Ngôn Tu Linh. Ta đã đồng ý chuyện hòa thân." Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nói, con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia không vui.

Lời này vừa nói ra, cả Hạo Nguyệt cùng Vận Hân đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng lời nói kế tiếp của Tư Đồ Cảnh Diễn, lại khiến bọn hắn thay đổi sắc mặt.

"Ba tháng này, triều đình Thiên Mạc liền giao cho các ngươi xử lý."

"Hoàng thượng?!" Hạo Nguyệt kinh ngạc nói. Tư Đồ Cảnh Diễn có ý định muốn rời đi quốc đô Thiên Mạc sao? Chẳng lẽ là vì đuổi theo Thẩm Thiển Mạch?

Tư Đồ Cảnh Diễn siết chặt tờ giấy kia, con ngươi như hắc diệu thạch kiên định, lạnh lùng nói, "Trẫm đã quyết, không cần thắc mắc!"

"Vâng"

Hạo Nguyệt cùng Vận Hân vội vàng lên tiếng. Chuyện lần ngày đã động vào điểm kiêng kị của Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu không phải bọn hắn một lòng trung thành, chỉ sợ cũng không giải quyết êm đẹp như vậy.

Hiện giờ chỉ cần Lâm Vị trở mặt, tất cả đều dễ dàng.

Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo Thanh Tùng cùng Hồng Mai rời khỏi hoàng cung. Thanh Trúc vẫn thay Tư Đồ Cảnh Diễn quản lý Mị Huyết lâu như cũ, mà vị trí Hồng Cúc cũng đã được một nữ nhân khác tiếp nhận. Xem ra Hồng Mai, Thanh Tùng cùng Thanh Trúc cũng không phản ứng quá lớn với cái chết của Hồng Cúc, nhưng sắc mặt lạnh lẽo của họ lại mơ hồ ẩn giấu  bao bi thương khổ sở. (Chỉ-có-ở-Diễn-đàn-Lê-Qúy-Đôn.)

Dù sao đã vào sinh ra tử bao nhiêu năm. Tình cảm như vậy, người khác có thể lý giải sao? Nhưng đây là quyết định riêng của Hồng Cúc, bọn họ cũng sẽ không chất vấn.

"Tư Đồ Cảnh Diễn lại đồng ý?!" Trước Hoàng cung Lâm Vị, Ngôn Tu Linh một thân long bào khẽ nhíu mày, cầm tin tức thủ hạ truyền đến, nghi ngờ nói.

Tình cảm Tư Đồ Cảnh Diễn đối với Thẩm Thiển Mạch, hắn quá rõ ràng. Lần này vốn muốn đánh vào xương sườn mềm này để tạo đòn phủ đầu, nhưng cư nhiên Tư Đồ Cảnh Diễn lại đồng ý?! Đây cũng hoàn toàn ngoài tầm dự liệu của hắn.

"Hồi công tử, là Hạo Nguyệt lén lút đi gặp Thẩm Thiển Mạch, khiến vị kia rời quốc đô Thiên Mạc. Mà Tư Đồ Cảnh Diễn sau một ngày cũng đuổi theo." Một nữ nhân một thân phấn y (y phục hồng nhạt) bình tĩnh hồi đáp.

"Thì ra là Hạo Nguyệt. Trái lại ta đã quên mất hắn." Ngôn Tu Linh liếc mắt nhìn nữ nhân mặc phấn y, một khuôn mặt trẻ con, khuôn mặt tinh xảo giống nhau, "Thanh Liên, muội tiếp tục phái người chú ý đến hành tung của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch. Còn nữa, thông báo với Đường Vân, vị trí Minh Chủ Võ Lâm, chỉ sợ không dễ dàng như vậy."

"Vâng" Thanh Liên bình tĩnh lên tiếng.

Trong mắt Ngôn Tu Linh  thoáng qua vẻ nhu hòa, nhàn nhạt nói, "Muội muội cực khổ."

Thanh Liên kích động nâng mắt, ánh mắt thoáng qua vẻ vui sướng cùng cảm động, cuối cùng hóa thành một mảnh bình tĩnh, từ từ thối lui khỏi gian phòng.

Đúng vậy. Thanh Liên là muội muội Ngôn Tu Linh, là muội cùng mẹ khác cha. Là nữ nhi mẫu thân bà cùng nam nhân mình yêu sinh hạ. Từ khi hắn bắt đầu cầm quyền, bắt đầu chuẩn bị tranh đoạt thiên hạ, vị muội muội này vẫn đi theo bên cạnh hắn.

"Cảnh Diễn. Ta thật sự sợ cuối cùng chúng ta sẽ lưỡng bại câu thương."

Ngôn Tu Linh gõ gõ lên mặt bàn. Vì sao Thẩm Thiển Mạch rời đi, vì sao Tư Đồ Cảnh Diễn muốn đuổi theo, hắn cũng đại khái đã hiểu rõ. Chắc là vì vị trí Minh Chủ Võ Lâm, cùng Huyền Thiết Lệnh mà thôi.

Lần trước để Đường Vân uy hiếp Huyền Lâu giao ra Huyền Thiết Lệnh, lại biết được độc của mẫu thân Huyền Lân thế nhưng đã được giải. Độc kia, chỉ có công pháp Mị Huyết ảo ảnh Đệ Cửu Tầng có thể phá giải. Cảnh Diễn, huynh đã luyện thành Mị Huyết ảo ảnh Đệ Cửu Tầng rồi sao? Như vậy, chỉ sợ ta đã không còn là đối thủ của huynh nữa rồi.

Võ công không thắng nổi huynh, giang sơn này, ta sẽ không nhường huynh.

Ngôn Tu Linh nâng lên một nụ cười phức tạp. Tất cả suy nghĩ đều che giấu dưới gương mặt trẻ con. (Chỉ-có-ở-Diễn-đàn-Lê-Qúy-Đôn.)

Mà giờ khắc này, Thẩm Thiển Mạch cũng đã đến thành Phượng Linh, địa phương tranh bá ngôi vị Minh chủ võ lâm.

Đại hội võ lâm còn một tháng nữa mới bắt đầu, nhưng thành Phượng Linh bây giờ đã tụ tập các anh hùng hảo hán từ tứ phương. Trong khoảng thời gian ngắn, không nói đến khách điếm, quán rượu đầy người, chính là đường phố thường ngày vắng lặng cũng sầm uất náo nhiệt hơn rất nhiều.

Đại hội võ lâm còn chưa bắt đầu, nhưng cuộc chiến giữa những võ lâm nhân sĩ cũng bắt đầu khởi động. Thời điểm Đại hội võ lâm chỉ có thể nói chuyện bằng công phu, nhưng thời điểm trước Đại hội Võ lâm, cũng có thể sử dụng mọi loại biện pháp để diệt trừ đối thủ có thực lực.

"Hừ! Xú nương! Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi theo ta, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng!" Một giọng nói phách lối mà thô bỉ của nam tử truyền vào bên tai, chân mày Thẩm Thiển Mạch khôn tránh khỏi nhăn lại.

Ngước mắt nhìn, một nữ nhân mặc bạch y, đang lạnh lùng nhìn bảy nam tử, mà lời vừa mới nói là của nam tử cầm đầu.

"Ta nhổ vào! Giang Nam Thất Quỷ hèn hạ hạ lưu, ta có chết cũng không làm bạn cùng các ngươi!" Nữ nhân bạch y nâng cặp mắt lạnh lùng, trên khuôn mặt hoàn toàn lạnh lẽo.

Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên, còn tưởng là người nào. Thì ra là Giang Nam Thất Quỷ, năm đó bị nàng chỉnh còn chưa đủ thảm, lại còn hi vọng ỷ nhiều hiếp ít, nhưng xem ra nữ nhân này thuộc phái Tử Hà, tựa hồ công phu cũng không yếu, cho dù Giang Nam Thất Quỷ lấy nhiều khi ít, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.

"Tiểu thư, có muốn ra tay hay không?" Thiên Thiên đi theo sau lưng Thẩm Thiển Mạch, đã sớm rộn rạo.

"Sao?" Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu lông mày, nhìn Thiên Thiên, Thiên Thiên lập tức phản ứng kịp, cười nói, "Thiên Thiên quên, là Cung chủ."

Giờ phút này Thẩm Thiển Mạch mặc toàn thân trường bào nguyệt sắc, một thân trang phục nam tử, nghiễm nhiên là Cung chủ Ma Cung Mặc Trì.

Bên này Thiên Thiên vẫn đang nói chuyện của Thẩm Thiển Mạch, bên kia Giang Nam Thất Quỷ cùng bạch y nữ tử kia cũng đã động thủ. Quả nhiên Thẩm Thiển Mạch không nhìn lầm, công phu bạch y nữ tử kia xác thực cao hơn Giang Nam Thất Quỷ, chiêu thức công phu đều vô cùng đẹp mắt.

Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhăn lại, nhìn nữ tử bạch y ra tay, công phu rõ ràng cao hơn Giang Nam Thất Quỷ, nhưng vì sao càng lúc càng lực bất tòng tâm, nhìn kỹ lại, sắc mặt nữ nhân bạch y lại trắng bệch dọa người, nhưng mi tâm lại có một chấm đỏ.

Chu Sa Lệ. Đây chính là chỉ độc của Đường Môn. Người trúng độc này nếu càng sử dụng nội lực, độc lại phát tác càng nhanh, chờ đến khi biến thành hình dáng giọt nước mắt, người trúng độc sẽ mất hết sức lực, giống như phế nhân. (Chỉ-có-ở-Diễn-đàn-Lê-Qúy-Đôn.)

Không nghĩ tới Đường Môn lại hung ác như vậy, hạ độc với một hạ nhân? Hành vi này của Đường Môn không phải nàng chưa từng nghe nói, nhưng giang hồ có quy củ của giang hồ, nàng cũng không thể can thiệp quá nhiều chuyện của Đường Môn. Ma Cung cùng Đường Môn cũng vẫn nước giếng không phạm nước sông. Nhưng nếu chuyện này bị nàng bắt gặp, nàng không thể không đồng ý!

"Hừ!"

Dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch bay ra, tung người lên, ánh mắt lạnh lẽo, ra tay như điện, lụa trắng vô tình xẹt qua cổ bảy người.

Chỉ là trong nháy mắt, Giang Nam Thất Quỷ toàn bộ chết dưới tay nàng. Năm đó nàng mới vừa xuất đạo, xuống tay không thể ngoan tuyệt như hiện tại, nhất thời mềm lòng, cho bảy kẻ đó một cơ hội, không nghĩ tới lại để lại mối họa, nếu hôm nay gặp, thì quyết định không thể nuông chiều bọn họ nữa.

Lạnh lùng thu hồi lụa trắng, con mắt Thẩm Thiển Mạch vẫn không đổi, bước chân thanh nhã đi tới trước mặt nữ nhân bạch y.

"Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp."

Nữ tử mặc bạch y kia nhìn thấy Giang Nam Thất Quỷ kia đã bị giết chết chỉ bằng một chiêu, mang theo vài phần kinh ngạc cùng ngưỡng mộ nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Nhẹ nhàng nâng mắt, lúc nhìn thấy dung mạo tuyệt thế vô song của Thẩm Thiển Mạch tuyệt thế vô song, khẽ động lòng. Hình như là ái mộ, hình như là kính ngưỡng, chỉ yêu kiều nhìn chăm chú vào Thẩm Thiển Mạch.

Vốn cho rằng hôm nay sẽ phải chết trong tay kẻ gian, nhưng không nghĩ đến, lại được cứu, mà người cứu nàng, lại còn là một nam tử phong hoa tuyệt đại như thế. Chỉ có thể, nàng đã trúng Chu Sa Lệ, mới vừa rồi vận dụng nội lực, đã bộc phát kịch độc, lập tức sẽ trở thành phế nhân, tiếp theo đó là già đi vô cùng nhanh, cuối cùng chết. (Chỉ-có-ở-Diễn-đàn-Lê-Qúy-Đôn.)

"Sao cô nương lại chọc phải bọn Đường Môn?" Thẩm Thiển Mạch thấy ánh mắt tuyệt vọng của nữ tử bạch y, chỉ nở nụ cười thanh nhã, nhàn nhạt hỏi, Chu Sa lệ sao?! Cũng không phải là nàng không giải được, nhưng thân phận nữ nhân kia còn chưa rõ, cũng không biết có quan hệ gì đó với Đường Môn.

Bình luận

Truyện đang đọc