NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế, hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng qua sát khí, ra tay nhanh như chớp, thật nhanh xuyên qua giữa đám sát thủ, một chiêu đi xuống là một mạng, giống như là Tử Thần đang dạo qua, chỉ cần hắn đến gần ai, người đó cũng không có cách nào còn sống.

Giết sạch đám sát thủ trước mặt, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không cần phải di chuyển về phía trước, mà là chờ bọn sát thủ từng người tiến lên trước rồi ngã xuống, kẻ trước người sau tiến lên đi tìm cái chết. Cách Tư Đồ Cảnh Diễn không xa, bạch lăng trên Thẩm Thiển Mạch bay tán loạn, ngay cả không có nội lực chống đỡ, uy lực không mạnh như trước, nhưng để tự vệ vẫn không có vấn đề.

Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cách đó không xa, hiện lên nụ cười nhẹ. Tư Đồ Cảnh Diễn này, vẫn không yên lòng với an nguy của nàng, cho nên mới một mực đứng trong phạm vi bảo vệ được nàng mà giết người, chứ không đi về phía trước.

Sợi tơ trong tay từ từ chậm dần, không có một tia nội lực, làm sao có thể khiến cho bạch lăng linh hoạt như thế, là nàng len lén truyền chút nội lực vào trong sợi tơ. Bởi vì nàng hiểu, nhiều sát thủ như vậy, Tư Đồ Cảnh Diễn một mình ứng phó có lẽ có thể, nhưng nếu phải bảo vệ thêm nàng, như vậy, chỉ sợ rằng lành ít dữ nhiều.

Nhưng không nghĩ tới, độc này lại mạnh đến như vậy, nàng chỉ mới vận dụng một chút nội lực, nó lại có khuynh hướng tái phát.

Thân thể đột nhiên mất hết sức lực, ngã về sau, sát thủ ở bốn phía thấy thế nhanh chóng liều mạng vọt lên, Thẩm Thiển Mạch đã không còn sức chống cự, trong nháy mắt Thẩm Thiển Mạch sắp phải ngã xuống, thân thể bị một hình dáng quen thuộc ôm vào trong ngực, Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch xoay một vòng, cây quạt bay lên, giết một vòng sát thủ, nhưng bản thân hắn cũng bởi vì che chở Thẩm Thiển Mạch mà trúng kiếm của sát thủ.

Ai cũng biết, trên thân kiếm của sát thủ Đường Môn đều có kịch độc. Ngay cả nội lực thâm hậu như Tư Đồ Cảnh Diễn, kịch độc này nếu không được chữa trị kịp thời, cũng chỉ có chờ chết mà thôi, huống chi lúc này còn có mười mấy tên sát thủ vẫn chưa chết, đang vây quanh bọn họ!

"Ta với ngươi cũng không có giao tình. Ân cứu mạng này, Thiển Mạch chỉ có thể kiếp sau báo đáp!" Thẩm Thiển Mạch thấy Tư Đồ Cảnh Diễn đỡ lấy nàng, rồi nhìn sát thủ ở bốn phía. Giờ phút này nàng đã hoàn toàn mất hết sức lực, ngay cả tự mình đứng vững cũng làm không được, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn cứ tiếp tục che chở nàng như vậy, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm, nàng không thể để cho hắn ở lại chỗ này.

"Mạng của ngươi là của ta! Ta không cho ngươi chết!" Tư Đồ Cảnh Diễn hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch một cái, đáng chết, cư nhiên len lén dùng nội lực! Hắn lại cũng không nghĩ tới, nếu không có nội lực chống đỡ, bạch lăng này làm sao có thể linh hoạt như thế?  Bây giờ thì hay rồi, độc không phát tác thì còn không sao nhưng một khi đã phát tác, có thể rất khó áp chế!

Thẩm Thiển Mạch vô lực hướng Tư Đồ Cảnh Diễn cười một tiếng. Đúng là Tư Đồ Cảnh Diễn của nàng, vẫn bá đạo như thế. Vốn muốn dùng nội lực chống đỡ xông ra khỏi vòng vây, nhưng lại không ngờ, độc này khi phát tác lại lợi hại không ngờ.

Thấy vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch tái nhợt lại khổ sở, Tư Đồ Cảnh Diễn giống như nổi cơn điên, cũng không để ý tình cảnh thương thế của mình, cây quạt trong tay giống như là đao của Tu La tới từ địa ngục, vừa ôm Thẩm Thiển Mạch, vừa liều mạng công kích sát thủ Đường Môn.

Máu tươi. Nồng đậm hắc ám, khắp nơi đều là mùi máu tươi, khắp nơi đều là thi thể. Cho đến khi đầy đất đều là thi thể của sát thủ Đường Môn, Tư Đồ Cảnh Diễn mới ôm Thẩm Thiển Mạch vô lực tựa vào bên thân cây.

Trên người lại thêm hai đạo vết thương, bị trúng độc trước đó cũng chính tại lúc này khi nội lực đã ngừng phát ra mà bộc phát nhanh hơn. Nếu người của Mị huyết lâu còn không nhanh chóng tìm đến đây, hắn và Thẩm Thiển Mạch hôm nay chỉ sợ là sẽ chết ở nơi hoang dã trong u cốc này.

Nhưng hắn không sợ hãi, cũng không hối hận. Cả đời này, có thể gặp Thẩm Thiển Mạch, có thể ở bên cạnh nàng, đã rất thỏa mãn rồi.

Hiện tại hắn mới hiểu được, thiên hạ đối với hắn, cũng không là gì. Nếu hôm nay hắn không đến đây, mới thật phải hối hận cả đời!

"Không phải sợ! Ta sẽ che chở nàng." Tư Đồ Cảnh Diễn vừa ôm Thẩm Thiển Mạch, vừa cùng sát thủ chém giết, cho dù tình thế bất lợi cho bọn họ, hắn cũng sẽ không buông tha!

Muốn mạng của Tư Đồ Cảnh Diễn hắn đây, sợ rằng không có dễ dàng như vậy! Người của Đường Môn đều đã đến, vì sao người của Mị Huyết lâu còn chậm chạp chưa tới?  Tư Đồ Cảnh Diễn vừa thật nhanh chuyển động cây quạt, vừa lấy thân thể của mình bảo vệ Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch bị Tư Đồ Cảnh Diễn bảo hộ thật chặt ở trong ngực, thân thể đã rất suy yếu, ý thức cũng từng chút từng chút mơ hồ, Thẩm Thiển Mạch hung hăng bấm móng tay cấm vào trong thịt của mình, nàng không thể ngã xuống, nàng phải giúp đỡ Tư Đồ Cảnh Diễn.

Muốn há miệng kêu lên, lại phát hiện mình cái gì cũng không nói ra được. Chỉ yên lặng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn dùng thân thể của mình thay nàng đỡ những đợt đao kiếm kia, trong mắt nước mắt mơ hồ dần lên.

Cảnh Diễn, không cần! Không cần. Thẩm Thiển Mạch ở trong lòng hét lên, nhưng há miệng âm thanh phát ra cũng chỉ là những âm thanh rất nhỏ, nghe giống như là bởi vì đau khổ mà rên rỉ.

"Cố gắng một chút!" Tư Đồ Cảnh Diễn không nghe thấy Thẩm Thiển Mạch đang nói cái gì, mệt mỏi ứng phó sát thủ, hắn chỉ cưng chiều sờ sờ tóc Thẩm Thiển Mạch, nói.

Thẩm Thiển Mạch nhìn chiếc cằm cương nghị mê người của Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng từ từ tràn ra nụ cười ấm áp, nàng tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn, bọn họ tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà chết ở chỗ này! Dù là thật sự phải chết ở chỗ này, nàng cũng không có tiếc nuối, chỉ cần ở bên hắn, là tốt rồi.

"Chủ nhân. Thuộc hạ tới chậm." Khi Tư Đồ Cảnh Diễn cũng sắp cầm cự không nổi nữa, Thanh Tùng cùng Hồng Mai rốt cuộc dẫn người đến.

Trong một nháy mắt kia khi Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Thanh Tùng cùng Hồng Mai đã tới, trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng khó hiểu không cách nào nói nên lời.

Cũng trong một nháy mắt kia khi Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Thanh Tùng cùng Hồng Mai dẫn người của Mị Huyết lâu chạy đến, mà từ từ lọt vào hôn mê. Thanh Tùng bọn họ tới là tốt rồi, bọn họ không có việc gì, Cảnh Diễn cũng không có việc gì.

"Nàng trúng độc. Ta đã áp chế tạm thời. Lập tức đi lấy Mị Huyết Đan cho nàng uống." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn qua Thẩm Thiển Mạch đang nằm trong ngực, lạnh lùng phân phó nói.(ۣۜdiễn đàn  Lê      Quý Đôn)

"Chủ nhân, ngài cũng bị thương." Mặc dù ánh trăng mờ mờ, nhưng vết thương dữ tợn trên cánh tay Tư Đồ Cảnh Diễn, vẫn không thoát được ánh mắt của Thanh Tùng. Vết thương đã chuyển sang màu đen, hiển nhiên là trúng kịch độc.

Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn Thanh Tùng một cái. Không giận mà uy. Cái nhìn kia mang theo vài phần cảnh cáo, con người đen như mực trong đôi mắt mang theo thâm trầm lạnh lùng cùng trách cứ.

Thanh Tùng cùng Hồng Mai lập tức nói, "Thuộc hạ biết sai."

"Ta mặc kệ nguyên nhân gì. Tự mình lãnh phạt!" Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ là nhắm lại hai mắt, theo như lúc hắn phát ra tín hiệu, Thanh Tùng cùng Hồng Mai đã phải sớm nên đến, trong đó tất nhiên là bọn họ tự chủ trương trì hoãn thời gian. Sự chậm trễ này, suýt chút nữa thì đã lấy mạng của hắn và Thẩm Thiển Mạch.

Quy củ của Mị Huyết lâu luôn luôn nghiêm khắc, Thanh Tùng cùng Hồng Mai lại là trợ thủ đắc lực của hắn, sơ xuất như vậy có thể nói là chưa từng xuất hiện qua. Nếu là lúc bình thường, có sơ xuất gì, hắn cũng có thể mở một con nhắm một con mắt, nhưng hôm nay, liên quan đến tính mạng cùng an nguy của Thẩm Thiển Mạch, hắn tuyệt đối không thể nhân nhượng!(ۜdiễn đàn ۣۜLê Quý  Đôn)

"Vâng" Thanh Tùng cùng Hồng Mai lên tiếng. Trên mặt Hồng Mai thoáng qua một tia mất tự nhiên, nếu không phải vì nàng, Thanh Tùng sao lại trì hoãn thời gian tới cứu viện chủ nhân! Ðều là lỗi của nàng, thiếu chút nữa hại chủ nhân!

Trở lại Mị Huyết lâu Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch vào mật đạo bí mật. Trong người Tư Đồ Cảnh Diễn tuy là kịch độc, nhưng cũng không phải là loại độc hiếm thấy gì, Mị Huyết lâu cũng có thuốc giải. Uống vào thuốc giải, điều khí một lát, thân thể cũng gần như hoàn toàn khôi phục.

Chỉ là độc trên người Thẩm Thiển Mạch tương đối âm độc. Ngay cả đã uống thánh dược chuyên giải độc của Mị Huyết lâu Mị Huyết Đan cũng đã thanh trừ độc tố còn lại trong cơ thể, thân thể Thẩm Thiển Mạch vẫn bị tổn thương cực lớn.

"Nàng thấy khá hơn chưa?" Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn mặc áo đen như cũ, mang theo mặt nạ bằng đồng xanh, từ khi độc trên người hắn được giải trừ xong vẫn canh giữ ở bên người Thẩm Thiển Mạch, đã qua năm ngày, Thẩm Thiển Mạch mới chậm rãi có dấu hiệu tỉnh lại, vừa nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch tỉnh lại, Tư Đồ Cảnh Diễn trong nội tâm rất vui vẻ, nhưng lại cứng rắn đè lại vui sướng, lạnh lùng nói.

Hắn cho là hắn hiểu sự quật cường của Thẩm Thiển Mạch, nhưng không biết, quật cường của nàng thật ra thì đã sớm vì hắn mà buông xuống, nếu như là hắn, nàng nguyện ý được hắn bảo hộ.

Bọn họ cũng hiểu rất rõ đối phương. Nhưng không biết, đối phương đã vì lẫn nhau mà từ từ thay đổi.

" Nơi này là nơi nào?" Thẩm Thiển Mạch nhìn chung quanh, mang theo vài phần suy yếu hỏi, mặc dù độc trong người đã hoàn toàn được hóa giải, nhưng thân thể của nàng vẫn còn bị tổn thương rất lớn.

Đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn chợt lóe, làm như có chút tránh né, xoay người sang chỗ khác, kiềm chế ánh mắt thương yêu của mình, thản nhiên nói, "Đây là chỗ của ta. Đại hội võ lâm còn mười ngày nữa sẽ bắt đầu. Thân thể của ngươi, chỉ sợ khó có thể ứng phó."

"Ta có thể." Thẩm Thiển Mạch giãy giụa ngồi dậy, thân thể xác thực còn rất yếu ớt, ngay cả mấy ngày nay dù có điều dưỡng rất tốt, chỉ sợ cũng chỉ có thể khôi phục được bảy tám phần, chỉ là bảy tám phần này, cũng đủ rồi!

Thứ nhất. Nàng sẽ phải diệt Đường Môn! Vị trí Võ Lâm Minh Chủ này, nàng nhất định phải có được.

Chân mày Tư Đồ Cảnh Diễn không thể không nhăn lại, tính tình Thẩm Thiển Mạch vốn là quật cường như vậy, hắn hiểu được, chuyện Thẩm Thiển Mạch muốn làm, hắn không ngăn cản được, cho nên chỉ có thể yên lặng âm thầm giúp đỡ nàng. Nghĩ tới đây, hắn liền kìm nén xuống trầm giọng, nói, "Vậy được, dưỡng thương thật tốt trước đã."

Bình luận

Truyện đang đọc