NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Ngôn Tu Linh cười như không cười nhìn Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, hai người này thật đúng là đủ phúc hắc. Đàm luận đề tài này lúc này, chính là cố ý muốn làm Nạp Lan Dung tức chết.

Cũng khó trách. Ai bảo Nạp Lan Dung lại có lá gan đánh chủ ý lên người Thẩm Thiển Mạch, mưu toan dùng nàng để khống chế Tư Đồ Cảnh Diễn, tâm tư như thế, cũng đủ để hắn chết một trăm lần rồi. Tư Đồ Cảnh Diễn đối với Thẩm Thiển Mạch có bao nhiêu để ý, hắn biết rất rõ, cũng bởi vì Thẩm Thiển Mạch, cho nên lúc diệt cả Đường Môn Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không hề có chút nương tay, thậm chí không tiếc trở mặt với mình.

"Hừ! Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?" Cuối cùng Nạp Lan Dung cũng không nhịn được nữa, Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn quả thực là khinh người quá đáng, lại dám ngay trước mặt hắn nói muốn phá hủy hoàng cung Lê Quốc sao? 

"Cảnh Diễn. Lê vương bệ hạ hỏi chúng ta muốn làm cái gì kìa?" Thẩm Thiển Mạch nh́n về phía Nạp Lan Dung, trong mắt mang theo cao ngạo cùng khinh thường, nâng lên một nụ cười vô tội, làm bộ như không biết ǵ, hỏi.

Tư Đồ Cảnh Diễn cưng chìu vuốt tóc Thẩm Thiển Mạch, hiện lên một nụ cười tươi tà mị, "Mạch nhi thấy sao, kế tiếp chúng ta nên làm gì cho tốt nhỉ?"

"Mấy ngày nay Lê vương bệ hạ chăm sóc ta rất chu đáo, ta cũng không biết làm sao để mà hồi báo nữa đây, nghe nói tình cảm của Lê vương bệ hạ cùng tiên vương Lê quốc trước kia rất thâm hậu, không bằng chúng ta giúp một tay, đưa Lê vương bệ hạ đi gặp phụ thân hắn được không?" Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo sự khắc nghiệt cùng đùa giỡn, nhếch môi cong lên hiện ra sự khát máu, nhưng lời nói ra lại nghe rất ôn hòa cùng vô hại, tuy vậy ý tứ trong đó, tất cả mọi người đều rất rõ ràng.

Đây là đang trả thù chuyện Nạp Lan Dung dám mưu toan nhốt nàng. Còn muốn đối phó nàng, đối phó Cảnh Diễn của nàng, đã dám làm như vậy thì cũng phải chuẩn bị tốt chuyện trả giá thật lớn đi!

Một đám triều thần nghe được cuộc đối thoại vô tư của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch, không khỏi đen mặt. Đây là muốn giết bệ hạ của bọn họ sao?!

"Tốt lắm." Tư Đồ Cảnh Diễn dịu dàng lên tiếng, mà ngay lúc hắn hướng về phía Thẩm Thiển Mạch cười dịu dàng, cây quạt trong tay đã bay về hướng Nạp Lan Dung, tốc độ cực nhanh, không hề có điềm báo trước.

Nạp Lan Dung sững sờ bất động. Không phải hắn phản ứng không đủ nhanh, mà là tốc độ của Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự quá nhanh, cộng thêm Nạp Lan Dung căn bản cũng không ngờ tới Tư Đồ Cảnh Diễn thật sẽ ra tay, thật có can đảm ở ngay tại hoàng cung Lê quốc mà động thủ với hắn.

Ngôn Tu Linh thấy một màn như vậy, chân mày khẽ chau lại. Cái tên Tư Đồ Cảnh Diễn này thật đúng dám làm. Dám động thủ giết Nạp Lan Dung ngay tại hoàng cung Lê quốc. Phần cam đảm cùng khí phách này thật sự hơn người. Phải biết rằng bốn phía của Lê quốc đang mai phục không ít tử sĩ, coi như Thẩm Thiển Mạch đã giết được một phần trong đó, vậy phần tử sĩ còn lại thì sao đây?!

Hơn nữa kinh đô Lê quốc binh lực rất mạnh. Còn là nắm trong tay Tướng quân Diêu Viễn Sam tướng quân lợi hại nhất ở Lê quốc. Diêu Viễn Sam lại chịu ân đức thâm sâu của Nạp Lan Dung, tất nhiên sẽ vì Nạp Lan Dung mà báo thù, đến lúc đó mấy vạn binh lực, coi như Tư Đồ Cảnh Diễn võ công cao hơn nữa, cũng không trốn thoát được.

Ngước mắt nhìn về phía Diêu Viễn Sam. Trong mắt Ngôn Tu Linh lướt qua một chút kinh ngạc. Nhìn quen quen. Suy nghĩ trong chốc lát, trong mắt Ngôn Tu Linh lướt qua một chút sáng tỏ. Thì ra là con của đại tướng quân Diêu Sơn ở Kỳ Nguyệt, nhìn dáng dấp, Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch cũng đã sớm làm xong mọi sự chuẩn bị. Thì ra đây mới là át bài chủ chân chính của bọn họ. Khó trách bọn họ lại dám động thủ ngay tại hoàng cung Lê quốc.

Thời điểm Ngôn Tu Linh đang nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch đến mất hồn. Người đứng trên đại điện đều không hẹn mà cùng phát ra một tràng tiếng kêu, Ngôn Tu Linh ngoái đầu nhìn về phía Nạp Lan Dung, cũng là kinh sợ nhảy dựng.

Một chiêu mới vừa rồi của Tư Đồ Cảnh Diễn, là lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, mang theo mười phần nội lực bay về phía Nạp Lan Dung, hắn vốn cho là Nạp Lan Dung hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên liền trực tiếp dời ánh mắt đi, nhưng không ngờ, lại có một loạt cảnh tượng như thế này.

Một chiêu mới vừa rồi của Tư Đồ Cảnh Diễn, tốc độ cực nhanh, lại mang theo nội lực, ngay cả hắn cũng không tự tin có thể ở tình huống không phòng bị chút nào mà tránh được một chiêu kia, huống chi là Nạp Lan Dung. Vì vậy, hắn mới cảm thấy Nạp Lan Dung hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng lúc này Nạp Lan Dung lại bình yên vô sự đứng đó, chỉ là trong mắt mang theo một tia kinh ngạc cùng đau lòng.

Trong ngực Nạp Lan Dung ôm một cô gái mặc áo đen mặt che lụa đen, chính nữ tử này đã thay Nạp Lan Dung chặn lại một kích trí mạng kia.

Một chiêu mới vừa rồi kia tốc độ nhanh như vậy, nhưng nữ tử này lại có thể đón kịp, có thể thấy được thân pháp cực nhanh, như vậy thì nội lực cũng không tầm thường mới đúng, nhưng tại sao nhìn sắc mặt nàng ta trắng bệch, máu tươi không ngừng tuông ra, hiển nhiên là bộ dạng bị thương nặng không thể cứu được.

Trong đầu Ngôn Tu Linh suy tư thật nhanh, đồng thời, Nạp Lan Dung cũng vô cùng đau đớn thét vang cả hoàng cung Lê quốc, "Ảnh!"

Khăn che mặt của cô gái áo đen kia cũng từ từ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú khả ái. Mặc dù không giống như Thẩm Thiển Mạch khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có một sự đặc biệt riêng. Chỉ là trên má phải của cô gái kia có một ấn ký hình hoa đào, hoa đào này trông rất sống động, trong nhụy hoa còn có kim quang mơ hồ.

"Dung..." Trong miệng nàng ta máu tươi không ngừng tuông ra, hình như nàng ta còn muốn nói điều gì, nhưng bởi vì bị thương nặng, cái gì cũng nói không ra lời, miệng há ra hợp lại, chỉ nhìn thấy máu tươi không ngừng xông ra, cũng không nghe được nàng ta đang nói cái gì.

"Ảnh. Đừng nói. Đừng nói gì hết. Nàng sẽ không có chuyện gì. Sẽ không có chuyện gì." Nạp Lan Dung ôm chặt lấy thân thể Ảnh, mới vừa rồi hắn cũng cho là mình chết chắc rồi, hắn vạn lần không ngờ Ảnh sẽ chạy trốn ra ngoài thay hắn đỡ này một kích trí mạng này.

Trong nháy mắt lúc thấy bóng dáng màu đen của Ảnh thoáng hiện ra, đột nhiên hắn cảm giác hoảng hốt từ trước đến nay chưa từng có.Thấy thân thể gầy nhỏ của nàng ở trước mặt mình từ từ ngã xuống, loại đau cùng tuyệt vọng này cơ hồ so với lúc mới vừa nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói muốn diệt Lê quốc còn mãnh liệt hơn.

Hắn vẫn luôn cho rằng mình đối với Ảnh chỉ là sự lệ thuộc mà thôi. Hắn vẫn cho là hắn khống chế mình rất tốt, không yêu bất luận kẻ nào. Nhưng hiện tại hắn mới hiểu được, hắn cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Làm bạn mười năm, nữ tử này, đã sớm khắc vào trong xương tủy của hắn rồi.

Đôi mắt Ảnh nhìn Nạp Lan Dung thật sâu, lục phủ ngũ tạng quặn đau làm cho nàng ta một câu cũng không nói nên lời, nàng muốn nói với Nạp Lan Dung, đừng khóc, đừng khóc, nàng chỉ là cái bóng của hắn mà thôi, chỉ cần hắn sống thật tốt, nói nàng làm gì cũng nguyện ý.

Cho dù nàng biết rõ coi như nàng thay hắn đỡ một kích trí mạng này, cũng không cứu được tánh mạng của hắn, nàng cũng không chút do dự cản thay hắn.

Bởi vì một khắc kia, tất cả đều là xuất phát từ bản năng. Nàng chưa kịp suy nghĩ gì, thì thân thể cũng đã lao đến cản rồi. Vươn tay, muốn vuốt ve gò má của Nạp Lan Dung, nhưng vẫn là vô lực rũ xuống.

"Ảnh! Ảnh!" Nạp Lan Dung tê tâm liệt phế kêu lên, nhưng rốt cuộc Ảnh cũng không hồi tỉnh, sẽ không bao giờ nữa xuất hiện giữa đêm tối không người, đến bên cạnh hắn.

Mười năm này. Chỉ có Ảnh vẫn yên lặng hầu ở bên cạnh hắn như vậy. Kể từ khi hắn cứu tánh mạng của nàng, kể từ khi nàng yêu hắn, nàng vẫn hầu ở bên cạnh hắn. Cho dù thân phận của nàng tôn quý như vậy, thậm chí vì không muốn liên lụy đến hắn, nàng cam nguyện làm cái bóng của hắn, cả ngày không thể thấy ánh mặt trời, cả ngày không thể xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Cũng là vì hắn. Thế nhưng hắn lại chỉ biết ích kỷ không trao cho Ảnh cái tình yêu ấy, cũng chưa từng nghĩ tới Ảnh chịu bao nhiêu khổ cực, khi đó, trong mắt của hắn chỉ có thiên hạ, chỉ có ngôi vị hoàng đế Lê quốc. Nhưng hôm nay, thật sự mất đi Ảnh, hắn mới phát hiện, thiên hạ, có lẽ cũng không quan trọng như vậy.

Lúc ban đầu, là vì đạt được quyền thế mà chinh chiến khắp thiên hạ. Rồi sau đó, có lẽ là vì Ảnh. Bởi vì chỉ có làm mình trở nên thật mạnh, mạnh đến mức có thể đối kháng cùng thế lực kia, hắn mới có thể giúp Ảnh quang minh chính đại xuất hiện ngoài ánh sáng. Chỉ là, thế nhưng hắn lại cố chấp không muốn thừa nhận, cố chấp cho rằng đã có dã tâm làm bá chủ thì không nên có tình yêu.

Cho nên hắn chôn vùi tình cảm hắn dành cho Ảnh. Đem cảm giác mãnh liệt này nghĩ thành sự lệ thuộc đối với một người bạn. Hắn lừa gạt mình, hắn không phải là vì Ảnh mới đi chinh chiến thiên hạ, muốn có được thiên hạ, muốn cho Ảnh tự do, mà chỉ là vì muốn hồi báo Ảnh vì đã nhiều năm vẫn luôn làm bạn bên mình mà thôi.

Hết rồi. Hiện nay, tất cả đều không quan trọng. Nạp Lan Dung nhếch miệng hiện lên nụ cười thê lương mà ác độc, nhìn lướt qua Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch, cười nói, "Ha ha ha! Có lẽ tất cả đã được các ngươi tính toán hết thảy, nhưng ngươi tính sót một điểm, một điểm này, liền đủ cho các ngươi vạn kiếp bất phục rồi!"

Nhìn dáng vẻ thê lương mà oán độc của Nạp Lan Dung, Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch cũng hơi cau mày lại.

Nạp Lan Dung nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Ảnh, khóe miệng tràn ra một nụ cười dịu dàng, nhu ḥa mà nói, "Ảnh. Ta đến với nàng. Đến Âm ty, chúng ta quang minh chánh đại làm vợ chồng."

Dứt lời, nhuyễn kiếm lướt qua cổ, máu tươi tràn ra, vẽ ra trên không trung một đường cong bằng máu, mùi máu tanh nồng đậm xông vào mũi, Nạp Lan Dung đã ôm Ảnh cùng chết đi.

Nhìn thi thể Nạp Lan Dung, trên mặt Thẩm Thiển Mạch không một ý cười. Ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm đóa hoa đào quỷ dị trên gương mặt của Ảnh. Mà đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nhìn vào đóa hoa đào này.

Ngôn Tu Linh cũng nhìn đóa hoa đào này đến mất hồn. Vốn cho rằng cũng chỉ là một đóa hoa đào bình thường, nhưng nghĩ đến lời nguyền rủa trước khi chết của Nạp Lan Dung, còn có hành động cuối cùng khi hắn dịu dàng vuốt ve gò má của Ảnh rồi nói lời này. Lại liên tưởng đến thân pháp cực kỳ quỷ dị của Ảnh, trong mắt Ngôn Tu Linh cũng lướt qua một chút nặng nề.

Mà trên đại điện, yên lặng như tờ. Không người nào dám nói chuyện, tất cả giống như là đang nằm mộng. Bệ hạ của bọn hắn cứ như vậy mà chết trước mặt bọn họ, tất cả giống như một cuộc cơn ác mộng.

"Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết." Tư Đồ Cảnh Diễn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói. Chỉ là trong đôi mắt đen như mực vẫn có vẻ u sầu nhàn nhạt khó có thể xóa được.

Một đám đại thần giờ phút này làm sao còn dám lên tiếng, toàn bộ đều lẳng lặng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn.

"Tham kiến hoàng thượng." Diêu Viễn Sam quỳ một chân trên đất, không thể nghi ngờ đã biểu hiện rõ thái độ của hắn, một đám đại thần thấy Diêu Viễn Sam một tay nắm binh quyền cũng đã đầu hàng, làm sao còn dám tiếp tục giằng co, từng người một liên tiếp trước sau thể hiện bề ngoài trung thành, Tư Đồ Cảnh Diễn đối với những người a dua nịnh hót kia sắc mặt cũng không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn.

Lê vương chết bất đắc kỳ tử. Lê quốc chúng thần đều cúi đầu trước Thiên Mạc. Thiên Mạc binh lực tiến công, nơi đi qua, thế như chẻ tre, vài tòa thành trì đầu hàng. Cả Lê quốc vô chủ, tất cả binh lực đầu hàng, Thiên Mạc toàn diện tiếp quản Lê quốc. Đến đây, Lê quốc tuyệt diệt.

"Giết Nạp Lan Dung, lấy đó đe dọa mọi người. Khiến Diêu Viễn Sam đầu hàng, khiến cho chúng thần đầu hàng. Sau đó dựa vào bản đồ bố trí quân sự, tấn công Lê quốc, lại để cho thành trì đã bị đánh bại trước đó nói đầu hàng, dao động lòng quân, không tốn một quân một tốt nào liền nuốt Lê quốc, Cảnh Diễn đúng thật là có bản lãnh." Ngôn Tu Linh cười nói.

Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn trái lại cũng không thấy được sắc mặt vui mừng, trong đôi mắt đen như mực là một mảnh thâm trầm, nhìn không thấu tâm tư, giọng điệu nhàn nhạt, "Tỉnh lại đi. Ta không tin ngươi lại không biết ấn ký hoa đào này."

Vừa nói như vậy xong. Trên mặt Ngôn Tu Linh cũng chuyển thành nghiêm nghị. Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhíu lại càng thêm sâu.

"Ấn ký thánh nữ Nam Cương." Ngôn Tu Linh nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, chậm rãi mở miệng nói.

Thẩm Thiển Mạch cũng nhíu mày, mang theo vài phần nặng nề nói, "Ta đã thấy võ công của nàng. Thân pháp cực kỳ quỷ dị, giống như là võ công Nam Cương."

Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nhẹ nhẹ gật đầu, bày tỏ đồng ý câu nói của Thẩm Thiển Mạch cùng Ngôn Tu Linh.

Nam Cương là đại lục vùng cực nam một bộ lạc thần bí. Phạm vi của Nam Cương rất lớn, cơ hồ lớn ngang ngữa với Thiên Mạc. Người của Nam Cương rất thần bí, chưa bao giờ trao đổi với những quốc gia khác, chỉ an phận ở phía Nam hoang mạc. Bởi vì Nam Cương cũng không giàu có và đông đúc, thêm vào đó người Nam Cương lại xa cách, các quốc gia đại lục cũng chưa từng có giao lưu gì với Nam Cương.

Mặc dù Ngôn Tu Linh cùng Tư Đồ Cảnh Diễn muốn tranh đoạt thiên hạ, nhưng cũng không có đem Nam Cương nhét vào phạm vi thiên hạ này. Thứ nhất là bởi vì Nam Cương cực kỳ vắng vẻ, lại không giàu có, lại không có trao đổi với bên ngoại không tốt thống trị. Thứ hai cũng là bởi vì Nam Cương cực kỳ thần bí, nhất là Thánh tộc Nam Cương, cao thủ đông đảo, thân pháp quỷ dị, phương thức võ công hoàn toàn bất đồng với người Trung Nguyên, hơn nữa giỏi về dùng cổ.

Thánh nữ Nam Cương. Là Thánh tộc Nam Cương đỉnh của tín ngưỡng tinh thần. Mặc dù quyền thế của thánh nữ không lớn, nhưng thân phận này lại vô cùng quan trọng. Cái cô gái áo đen gọi là Ảnh này chẳng lẽ lại là Thánh nữ Naya mất tích mười năm trước của Nam Cương. Bởi vì sợ người Nam Cương tìm được nàng, cho nên vẫn luôn ẩn giấu tung tích của mình, không hiện thân trước mặt mọi người.

Hơn nữa trong cơ thể thánh nữ Nam Cương có cổ đặc hữu của Nam Cương. Một khi Thánh nữ Nam Cương chết đi, Nam Cương bên kia chắc chắn sẽ biết, sẽ lựa chọn Thánh nữ kế nhiệm. Hôm nay Naya chết ở trong tay bọn họ, chỉ sợ Nam Cương cũng đã biết. Tầm quan trọng của Thánh nữ Nam Cương đối với Nam Cương không cần nói cũng biết, Nam Cương Thánh tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho Thiên Mạc.

"Cảnh Diễn, hiện tại ngươi có thể sẽ rất thảm." Ngôn Tu Linh bất đắc dĩ lắc đầu, Nam Cương, đó là thế lực thần bí mà đáng sợ, nếu thật sự phải đối đầu với họ, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch môi hiện lên nụ cười cuồng ngạo, Nam Cương xác thực đáng sợ, nhưng cũng không hù dọa được Tư Đồ Cảnh Diễn hắn, ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, Tư Đồ Cảnh Diễn chậm rãi nói ra, "Tu Linh chẳng lẽ ngươi sợ sao?"

Ngôn Tu Linh nghe lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng hiểu ý tứ trong đó. Người không đụng đến ta ta không động người. Nếu Nam Cương thật sự muốn đối đầu với hắn, vậy không bằng liền nhân cơ hội này, đem Nam Cương cũng nhét vào trong bản đồ. Muốn một thiên hạ hoàn hoàn chỉnh chỉnh!

Bình luận

Truyện đang đọc