NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

“Nhanh như vậy?” Thẩm Thiển Mạch nhíu chặt lông mày, con ngươi đen nhánh lộ ra mấy phần ngưng trọng.

Thủ đoạn của Nạp Lan Dung không phải nàng không biết nhưng nàng không ngờ lại nhanh như vậy. Nàng trở lại Thiên Mạc cùng lắm chỉ có mười mấy ngày, Nạp Lan Dung lại có thể tiêu diệt hết tất cả chướng ngại, ngồi lên Vương vị Lê Quốc.

Cho dù có binh khí và tử sĩ mà nàng lưu lại, còn có Huyền Lâu trợ giúp nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn này diệt trừ phe cánh Thái tử cùng Nạp Lan Tín cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng thoáng qua một tia ngưng trọng, khóe miệng hàm chứa mấy phần tà mị, cười nói:” Nạp Lan Liễu cùng Nạp Lan Tín đấu đến ngươi chết ta sống, mà không biết Nạp Lan Dung dùng thủ đoạn gì thu phục hết tất cả tinh nhuệ của bọn họ, cơ hồ không hao tổn chút lực lượng nào liền ngồi lên ngôi vị Hoàng đế Lê Quốc”

“Không hao tổn một chút lực lượng?” Thẩm Thiển Mạch nhăn mi, nàng thiết kế để Nạp Lan Liễu và Nạp Lan Tín tranh giành ngôi vị Hoàng đế là để giúp Nạp Lan Dung thận lợi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, không ngờ Nạp Lan Dung lại không hao tổn chút lực lượng nào, hơn nữa còn thu phục được tinh nhuệ của Nạp Lan Liễu và Nạp Lan Tín, như vậy xem ra, chẳng những Lê quốc không rối loạn mà còn càng thêm cường thịnh.

Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn giương lên một ý cười vui vẻ, đó là nụ cười cao ngạo mà hưng phấn, đó là sự vui vẻ khi tìm được đối thủ, ngữ điệu mang theo mấy phần hứng thú, Tư Đồ Cảnh Diễn nói:” Vẫn cho là chỉ có Ngôn Tu Linh mới xứng làm đối thủ của ta, không nghĩ tới Nạp Lan Dung cũng không đơn giản, nếu như Lê quốc có thế lực giống như Thiên Mạc và Lâm Vị thì Nạp Lan Dung cũng là một kình địch”

“Chỉ tiếc hắn chỉ là Lê Vương”. Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch mang theo mấy phần bí hiểm, khóe miệng tươi cười yêu dị. Đúng là lực lượng quyết định hết thảy, Lê quốc chỉ có như vậy, cho dù Nạp Lan Dung có lợi hại thì cũng là vô ích. Huống chi Nạp Lan Dung đã đáp ứng nàng thần phục Thiên Mạc, như vậy Nạp Lan Dung càng mạnh cũng có nghĩa là Thiên Mạc gặt hái được càng nhiều.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn trong mắt Thẩm Thiển Mạch xẹt qua một tia sáng, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của Thẩm Thiển Mạch, cười nói:” Mạch nhi ngốc của ta, càng cường đại thì càng khó khống chế, nàng thật sự cho rằng Nạp Lan Dung sẽ cam tâm thần phục Thiên Mạc sao?”

“Hắn còn có lựa chọn sao?” Thẩm Thiển Mạch giương mi, thế cục ngày hôm nay nàng không phải không biết, nếu Nạp Lan Dung không liên thủ với Thiên Mạc thì chỉ có thể bị diệt vong.

“Hiện tại không có không có nghĩa là sau này không có. Qúa nhiều biến đổi là đại kỵ của nhà đế vương” Con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn trầm xuống lạnh lùng nói.

Hắn cũng có hiểu biết về con người của Nạp Lan Dung. Làm bộ như bất cần đời nhưng thế lực ngầm cũng không ít. Ẩn nhẫn nhiều nắm như vậy, có thể tung một kích đúng trung tâm, sự ẩn nhẫn và khôn ngoan đó tuyệt đối không thể khinh thường. Hắn tuyệt đối không thể để một uy hiếp lớn như vậy tồn tại, coi như hiện tại không tiêu diệt Lê Quốc nhưng sau khi thống nhất thiên hạ, Lê Quốc không thể không diệt.

Mà Nạp Lan Dung không thể nào lại không hiểu đạo lý này, cho nên hắn ngoài mặt liên hiệp cùng Thiên Mạc nhưng sau lưng không thật sự thần phục Thiên Mạc, mà là muốn tìm mọi cách làm cho Lê Quốc cường đại, sau này cùng tranh giành thiên hạ.

Ở một khía cạnh nào đó, không có dã tâm cũng có nghĩa là diệt vong.

“Cảnh Diễn có ý muốn diệt Lê Quốc?” Thẩm Thiển Mạch giương mi, nàng không hiểu quyền thuật và ý định của đế vương, nhưng ý tứ trong lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng hiểu rất rõ.

Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn phiếm một loại ánh sáng, thâm thúy mà tràn đầy sát khí, khóe miệng nở một nụ cười tà mị mà lãnh khốc, nhàn nhạt nói:” Không thể không diệt”.

Thẩm Thiển Mạch nghiêng đầu nhìn gò má nửa sáng nửa tối dưới ánh mặt trời của Tư Đồ Cảnh Diễn, làm cho người ta không nhìn thấu vẻ mặt của hắn, nhưng Thẩm Thiển Mạch lại có thể cảm nhận được hàm nghĩa sau câu nói không thể không diệt kia.

Quyền thuật của đế vương, chính là không chịu được một chút biến cố. Đó chính là thà giết lầm ngàn người còn hơn bỏ sót một người. Có lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không thể xác định được Nạp Lan Dung có thật tâm thần phục hay không, nhưng mà hắn sẽ không để cho bất cứ biến cố nào xảy ra, cho nên Lê Quốc nhất định phải diệt.

“Được rồi, vậy thì diệt đi” Thẩm Thiển Mạch trầm mặc một hồi, chậm rãi nở một nụ cười, mang theo lãnh khốc cùng ngoan tuyệt. Nang không muốn dân chúng Lê Quốc gặp chiến hỏa, nhưng nếu Lê Quốc cản đường của Tư Đồ Cảnh Diễn, như vậy nhất định phải diệt.

Nàng vẫn luôn là một người ích kỷ, nàng yêu Tư Đồ Cảnh Diễn, như vậy liền toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu như Lê Quốc cản đường Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng cũng không ngại phải diệt trừ Lê Quốc.

Tư Đồ Cảnh Diễn ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, Mạch nhi của hắn tuy rằng lãnh tâm lãnh tính nhưng cũng không phải là một người tâm ngoan thủ lạt, đối với những dân chúng kia, Mạch nhi của hắn vẫn luôn không đành lòng, nhưng mà, vì hắn, cái gì Mạch nhi cũng đồng ý đi làm. Phần tình cảm này, hắn có thể cảm nhận được. Cho nên hắn càng phải quý trọng, càng phải yêu thương nàng.

Thẩm Thiển Mạch cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay Tư Đồ Cảnh Diễn truyền tới, hiểu được suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng nở một nụ cười:” Cảnh Diễn, cái gì cũng không quan trọng bằng chàng”

“Ừ, nàng cũng vậy” Tư Đồ Cảnh Diễn cười ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, dịu dàng nói, nhìn con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch, từ từ miêu tả ngũ quan như vẽ của nàng, hôn thật sâu vào đôi môi đỏ mọng mê người kia, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng, hôn càng sâu hơn.

Không có sắc thái ** chỉ có vô cùng vô tận tình cảm, theo cái hôn đó từng điểm từng điểm sâu hơn, thấm vào trong lòng Thẩm Thiển Mạch.

“Cảnh Diễn, ta muốn đi Lê Quốc” Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng dựa vào trước ngực Tư Đồ Cảnh Diễn, ngữ điệu nhu hòa nói.

“Ta không cho!” Tư Đồ Cảnh Diễn bá đạo ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, cứng rắn nói. Hắn thật vất vả mới có thể “ lừa gạt” Thẩm Thiển Mạch trở lại, thật vất vả mới cưới được nàng, sao hắn có thể để nàng mạo hiểm đi Lê Quốc chứ?

“Cảnh Diễn, chàng biết Nạp Lan Dung không phải là người đơn giản như vẻ ngoài. Nếu có thể hiểu rõ an bài trong Lê Quốc thì tấn công sẽ dễ dàng hơn nhiều” Thẩm Thiển Mạch đưa tay vuốt lên nếp nhăn giữa mi tâm của Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng mang theo ý cười vui vẻ. Nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn đang lo lắng cho nàng. Nhưng mà chuyện này, chỉ có nàng đi là thích hợp nhất.

Hôm nay Ngôn Tu Linh đã lên đường trở về Lâm Vị. Lâm Vị cùng Thiên Mạc đều ở Khẩn La Mật Cổ an bài chuẩn bị. Tư Đồ Cảnh Diễn không thể rời khỏi Thiên Mạc, như vậy chỉ có nàng đi mới thích hợp nhất.

“Chỉ là tấn công Lê Quốc mà thôi! Không cần biết an bài cũng không sao!” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn cố chấp nắm tay Thẩm Thiển Mạch.

Hắn sao lại không biết Nạp Lan Dung lợi hại chứ, nhưng chính bởi vì biết Nạp Lan Dung lợi hại nên hắn không thể để Thẩm Thiển Mạch một mình mạo hiểm. Hắn cũng hiểu nếu biết được an bài của Lê Quốc thì quả thật tiết kiệm được không ít sức lực, nhưng ở trong mắt hắn, điều đó không thể so được với an nguy của Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển mạch nhìn thấy trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn tràn đầy mưu toan, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ:” Cảnh Diễn không tin ta sao?”

“Mạch nhi, nàng biết là ta không có ý này” Tư Đồ Cảnh Diễn bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thiển Mạch. Sao hắn lại không tin bản lĩnh của Mạch nhi chứ. Nhưng mà Nạp Lan Dung cũng không phải là một người bình thường, huống chi, hắn không thể chịu được việc Thẩm Thiển Mạch chịu một chút nguy hiểm, chỉ sợ bên trong ẩn chứa nguy hiểm.

Thẩm Thiển Mạch tự nhiên hiểu được ý của Tư Đồ Cảnh Diễn, dùng sức cầm tay của Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng vui vẻ nhẹ giương lên:” Cảnh Diễn, yên tâm đi, ta là vợ của chàng, không phải là kẻ vô dụng”

Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn xẹt qua một tia sáng, nhìn Thẩm Thiển Mạch thật sâu. Ta là vợ của chàng, cũng không phải là người vô dụng. Mạch nhi của hắn, bảo sao hắn không thích nàng đây?

Dùng sức ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn im lặng truyền lại ý tứ của hắn, ta cho phép nàng đi, nhưng mà nàng nhất định phải cẩn thận, nếu như nàng gặp phải nửa phần nguy hiểm thì sau này cũng đừng trách ta đem nàng bảo hộ dưới cánh chim, không cho nàng có cơ hội mạo hiểm.

Thẩm Thiển Mạch từ trong cái ôm của Tư Đồ Cảnh Diễn cảm nhận được ý tứ của hắn. Khóe miệng nâng lên một nụ cười ấm áp, dùng sức nói cho Tư Đồ Cảnh Diễn, nói cho hắn biết: yên tâm.

Thế cục bây giờ không thể chịu được dây dưa quá nhiều.

Tư Đồ Cảnh Diễn vội vàng an bài thế lực khắp nơi, Thẩm Thiển Mạch cũng từ Thiên Mạc đi Lê Quốc.

“Nạp Lan Dung có hành động gì không?” Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch đen nhánh, khóe miệng hàm chứa ý cười lạnh như băng, giờ phút này nàng là cung chủ Ma cung Mặc Trì, là cung chủ Ma Cung giết người không chớp mắt.

“Thoạt nhìn thì không có hành động gì” con ngươi Huyền Lâu phủ một tầng sương mù nhàn nhạt giờ phút này càng thêm mê mang, hơi hơi cau mày, mang theo vài phần ngưng trọng nói:” Nhưng mà không khí của Đô thành Lê Quốc hơi kì lạ”

Thẩm Thiển Mạch cau mày nhìn về phía Huyền Lâu, không khí hơi kì lạ, đây không khỏi cũng quá chủ qua đi, nhưng Huyền Lâu không phải là người ăn nói lung tung, nếu hắn nói như vậy, chắc chắn là có dấu vết gì đó.

Huyền Lâu thấy Thẩm Thiển Mạch cau mày nhìn mình, lập tức cau mày lại, đem cái nhìn của mình nói ra:” Nạp Lan Dung cũng không an bài binh lực, nhưng lại triệu tập rất nhiều cao thủ đến Đô thành, bảo là muốn khống chế Đô thành tốt hơn, nhưng ta lại cảm thấy có chút kì quái”

“Khống chế Đô thành tốt hơn” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa. Theo nàng biết, toàn bộ thế lực ngầm của Lê Quốc đã bị Nạp Lan Dung nắm trong tay, cả Đô thành lại càng nằm trong sự khống chế của hắn, hắn căn bản không cần triệu tập cao thủ đến khống chế Đô thành.

Như vậy những cao thủ này được triệu tập đến Đô thành là vì cái gì? Tất nhiên là vì đối phó với người kia. Người kia? Chẳng lẽ là nàng sao? Nhưng hình như Nạp Lan Dung không có lí do động thủ với nàng.

“Là tử sĩ hay là người trong võ lâm?” Sau khi trầm tư, con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo mấy phần ngưng trọng, chậm rãi hỏi.

Trong mắt Huyền Lâu cũng thoáng qua một tia khác thường, chân mày nhíu càng sâu hơn” Đại đa số là tử sĩ. Còn người trong võ lâm đều là những người có thù oán với Ma Cung”

Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Huyền Lâu một cái, thấy được sự lo lắng trong mắt Huyền Lâu, im lặng không lên tiếng, khóe môi nở một nụ cười yêu dị. Quả nhiên là muốn đối phó với nàng!

Vừa triệu tập tử sĩ, vừa mượn thế lực nhân sĩ võ lâm có thù oán với Ma Cung. Nạp Lan Dung phí hết tâm tư muốn đối phó với nàng rốt cục là vì cái ǵ?

Trước kia Nạp Lan Dung không phải không có cơ hội đối phó với nàng, nhưng hắn không làm vậy. Hôm nay lại đột nhiên thay đổi chủ ý, trong này đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, đột nhiên nhớ lại thời điểm nàng giục ngựa lao ra khoi Đô thành Lê Quốc, lúc nàng nói ra thân phận nữ nhi của mình, trong mắt Nạp Lan Dung lóe lên kinh ngạc cùng tính toán.

Chẳng lẽ là muốn dùng nàng để uy hiếp Tư Đồ Cảnh Diễn sao? Đúng là giỏi tính toán. Dùng nàng uy hiếp Tư Đồ cảnh Diễn, đối phó Thiên Mạc, giúp cho Lê Quốc có cơ hội nghỉ ngơi.

Nàng làm sao có thể để Nạp Lan Dung toại nguyện. Nếu Nạp Lan Dung muốn chơi, nàng sẽ chơi với hắn.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc