NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Khóe môi Thẩm Thiển Mạch tạo thành nụ cười tự tại, lớp dịch dung được tẩy đi. Bộ y phục đỏ như lửa bao lấy tư thái lả lướt, nụ cười tà khí cùng với đôi mắt đen chứa đựng sự giảo hoạt càng khiến nàng mang theo vẻ yêu dị mà tràn đầy mê hoặc.

Hai người nhìn nhau cười, cùng nắm tay nhau ra khỏi nhà trọ. …ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Đây chính là cái gọi "thực tắc hư chi, hư tắc thực chi" (thực lại là giả, giả lại là thực). Nếu không để người Nam Cương Thánh tộc phát hiện hành tung của bọn họ, vậy người Nam Cương Thánh tộc tất nhiên sẽ hoài nghi. Nếu luôn bại lộ trước mặt người Nam Cương Thánh tộc, vậy sẽ phải đối diện với nguy hiểm rất lớn.

Cho nên thỉnh thoảng xuất hiện, rồi thỉnh thoảng lại ẩn giấu, đó mới là cách tốt nhất. Làm cho Nam Cương Thánh tộc cũng cảm nhận được cảm giác của bọn họ, cái cảm giác khi vất vả lắm mới tìm được rồi chớp mắt lại biến mất.

Mặc dù bọn họ không có thuật ẩn nấp được như Nam Cương Thánh tộc, nhưng bọn họ biết dịch dung, quang minh chính đại xuất hiện trong phạm vi giám thị của Nam Cương tThánh tộc. Nếu để Nam Cương thánh tộc biết, người mà chúng vẫn luôn tìm kiếm, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong tầm mắt, rồi sau đó lại quang minh chính đại ẩn nặc, chúng nhất định sẽ tức giận gần chết.

"Vút." Tiếng ám khí phá gió lao tới.

Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch cùng rùng mình. Hừ! Động tác thật đúng là nhanh đấy. Bọn họ vừa mới hiện thân, ám khí của Nam Cương Thánh tộc cũng đã lao tới rồi.

Nghiêng người ra sau một cái, Thẩm Thiển Mạch bất động thanh sắc né tránh ám khí lao tới. Tư Đồ Cảnh Diễn mở ra một bước, nhìn như là đang đỡ lấy Thẩm Thiển Mạch, nhưng cây quạt trong tay lại bay ra mà mục tiêu là hướng ám khí phóng tới.

Khi cây quạt bay trở lại tay Tư Đồ Cảnh Diễn, bên trên đã dính một ít máu. Xem ra một quạt này đã đánh trúng người phóng ám khí trong bóng tối.

Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên nụ cười tàn nhẫn trên khóe miệng. Muốn dùng ám khí đánh lén hắn sao?! Chỉ sợ người núp trong tối kia còn chưa đủ tư cách, một quạt này mà không lấy được mạng hắn ta, cũng coi là hắn ta có chút bản lĩnh.

Mà một trong Cửu hộ pháp trốn trong bóng tối cũng cau mày, sắc mặt tái nhợt. Thật không ngờ nội lực của tên Tư Đồ Cảnh Diễn này lại mạnh mẽ như vậy, chỉ với nội lực trong một quạt mà đã làm hắn bị thương nặng thế này, rồi nhịn không được thổ huyết, thực sự là đã xem thường Tư Đồ Cảnh Diễn.

Hèn chi Thánh tử hạ lệnh không nên chính diện đối kháng với Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn. Xem ra Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đích xác có chút công phu.

Nhưng thù của nhị vương Tứ hộ pháp lẽ nào lại quên đi vậy sao?! Bọn họ là huynh đệ lớn lên từ nhỏ, lại chết không minh bạch trong tay Thẩm Thiển Mạch, dù không phải báo thù cho Thánh nữ, Thẩm Thiển Mạch này, bọn họ cũng kiên quyết không thể buông tha!

Nhưng Thẩm Thiển Mạch cả ngày ở chung với Tư Đồ Cảnh Diễn. Trong bóng tối còn có Sênh Ca, Thanh Tùng, Hồng Cúc bảo hộ, thật không dễ dàng hạ thủ. Hơn nữa cảm giác của nữ nhân này cũng thật sắc bén, hạ độc ám khí, đầy đủ chiêu số hầu như đều đã dùng hết, nhưng đều bị nàng hóa giải từng cái một!

Đáng trách! Thật sự là đáng trách! Chỉ cần bọn họ đợi được tới lúc Thẩm Thiển Mạch chỉ có một mình, tất nhiên sẽ toàn lực tập kích, lấy cho bằng được mạng Thẩm Thiển Mạch.

Nhị vương Ngũ hộ pháp trong tối chỉ sợ cũng có ý nghĩ như vậy. Nhưng chúng không biết, ý nghĩ như vậy của chúng lại chính là mong muốn củaThẩm Thiển Mạch. Không sợ chúng không hận nàng mà chỉ sợ chúng không dám hận nàng!

"Nam Cương Thánh tộc đúng là như những tên cường đạo nhát gan, chỉ dám lén lén lút lút làm những chuyện mờ ám vậy với ta sao?!" Thẩm Thiển Mạch nhếch môi, trong mắt hiện ra sự khinh thường.

Nàng biết người Nam Cương Thánh tộc đang núp trong bóng tối, nàng nói như vậy, chính vì muốn khiến người Nam Cương Thánh tộc tức giận, làm tăng thêm sự cừu thị của chúng với nàng, ngày sau sẽ thành cơ sở cho kế gậy ông đập lưng ông.

"Đáng hận! Ta sẽ đi giết ả ngay bây giờ!" Một trong những hộ pháp núp trong góc tối tức giận như muốn xuất thủ.

"Đứng lại!" Nhị vương nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng đảo qua hộ pháp bị kích động kia, "Ngươi đã quên sự phân phó của Thánh tử sao?! Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn võ công thâm bất khả trắc, chỉ có thể âm thầm đột kích, không thể ngay mặt đánh nhau."

Hộ pháp kia bị Nhị vương quát, bất đắc dĩ nhíu mày, ánh mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch càng thêm oán độc.

Nhị vương và Nhất vương nhìn nhau rồi cùng nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn nghênh ngang mà đi, nở nụ cười thâm trầm. Sao bọn họ lại không muốn giết Thẩm Thiển Mạch, Thẩm Thiển Mạch giết Tam vương Tứ vương còn cả bốn vị hộ pháp, đó đều là những người đã cùng lớn lên với bọn họ, bọn họ thế nào lại không muốn báo thù cho huynh đệ mình cơ chứ?! Thế nào lại không muốn giết nữ nhân đáng hận Thẩm Thiển Mạch này?!…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Thế nhưng nếu Thánh tử đã hạ lệnh bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ không thể vi phạm mệnh lệnh của Thánh tử, trừ phi bọn họ nắm chắc được phần thắng.

"Mạch Nhi, như vậy liệu có quá nguy hiểm hay không?" Đi được một đoạn, Tư Đồ Cảnh Diễn chợt lo lắng hỏi.

Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, nhìn qua Tư Đồ Cảnh Diễn. Nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn cho tới bây giờ là một vương giả sát phạt quyết đoán, chưa từng có lúc do do dự dự, sao hôm nay lại trở nên không quả quyết như vậy?! Thấy được sự lo lắng trong ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng từ từ nở nụ cười, hóa ra đều là vì lo lắng cho nàng a.

Mang theo nụ cười thản nhiên, nắm lấy tay Tư Đồ Cảnh Diễn nói, "Cảnh Diễn chẳng lẽ không tin tưởng cơ quan trận pháp của Huyền Lâu, chẳng lẽ không tin tưởng võ công của ta?"

"Thế nhưng Nam Cương Thánh tộc bây giờ nhất định là hận thấu xương nàng, ta sợ chúng sẽ làm ra cử động cá chết lưới rách gì đó!" Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày.

Mấy ngày nay trêu chọc Nam Cương Thánh tộc, Thẩm Thiển Mạch thường thường cố ý nói ra những lời châm chọc khiêu khích. Hơn nữa thêm cừu hận với việc Thẩm Thiển Mạch giết Tam vương và Tứ vương trước đó, người Nam Cương Thánh tộc chỉ sợ là hận không thể băm vằm Thẩm Thiển Mạch ra tám khối, nếu chúng làm ra cử động điên cuồng khó mà dự liệu thì phải làm sao?!

"Cảnh Diễn không phải sẽ giúp ta sao?" Thẩm Thiển Mạch cười không cho là đúng, nụ cười ấy tràn ngập sự tín nhiệm nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn.

Có Tư Đồ Cảnh Diễn ở đây, nàng sẽ không có việc gì cả. Đây là sự tin tưởng của nàng với Tư Đồ Cảnh Diễn, tin rằng hắn sẽ bảo hộ nàng chu toàn. Tư Đồ Cảnh Diễn lại lần đầu tiên không tự tin, hắn sợ có một sơ sẩy, sợ có sơ suất, bởi vì đối phương là Thẩm Thiển Mạch, cho nên hắn không dám cược.

Hắn chưa từng lo lắng giống như bây giờ. Đơn giản là chuyện này, kế hoạch này có dính dáng tới nữ tử mà hắn yêu nhất, cho nên một Tư Đồ Cảnh Diễn luôn sát phạt quyết đoán chưa từng do dự cũng bắt đầu lo lắng.

"Ta tin chàng. Chàng cũng tin ta, được chứ?" Thẩm Thiển Mạch thấy được sự thân thiết và lo lắng lóe lên trong cặp mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn, nắm lấy tay hắn rồi kiên định nói.

Tư Đồ Cảnh Diễn đối diện với ánh mắt tràn ngập sự tín nhiệm và thâm tình của Thẩm Thiển Mạch, nụ cười tà mị mang theo cưng chiều lại chậm rãi nhếch lên, nắm chặt tay Thẩm Thiển Mạch, cười nói, "Ừ."

Trò chơi mèo vờn chuột này đã qua 7 ngày, người Nam Cương Thánh tộc cũng dần không nhịn được, ám khí hạ độc ngày càng nhiều như đã không thể nhịn nổi, hận không thể lập tức giết chết Thẩm Thiển Mạch.

Mà lúc này, Huyền Lâu ngựa không ngừng vó chạy tới Nam Thành. Dịch dung cải trang, vất vả tránh né tai mắt Nam Cương Thánh tộc, Huyền Lâu lặng lẽ gặp mặt Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn.

"Gọi ta tới gấp như vậy là có chuyện gì?" Huyền Lâu mặc một bộ bạch y, bộ dạng phong trần mệt mỏi, có vẻ như là trên cả quãng đường không có được nghỉ ngơi mà chạy tới thẳng đây.

Thẩm Thiển Mạch có hơi cảm động nhìn Huyền Lâu. Kỳ thực Huyền Lâu làm như vậy vì ai, nàng không phải là không biết. Nhưng thứ nàng có thể cho chỉ là tình cảm bằng hữu mà thôi. Cuộc đời này đã có Tư Đồ Cảnh Diễn, vậy là đủ rồi. Dù rằng có hổ thẹn với Huyền Lâu, cũng chỉ có thể không đề cập tới, coi như cái gì cũng không biết.

"Bố trí thêm cơ quan trận pháp." Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, rất là tùy ý nói. Tâm tư của Huyền Lâu với Thẩm Thiển Mạch không phải hắn không rõ ràng, cũng từng khó chịu. Nhưng không thể không thừa nhận, Huyền Lâu đích thật là một nhân vật, cũng không có hành động gì quá phận với Thẩm Thiển Mạch, ngược lại còn nhiều lần trợ giúp bọn họ.

Hắn đích thực là thích ăn dấm chua, nhưng không phải người không phân biệt thị phi. Tuy rằng ngoài mặt không quá tiếp xúc với Huyền Lâu, nhưng trong lòng lại coi Huyền Lâu như bằng hữu tri kỷ. Có thể được Tư Đồ Cảnh Diễn coi là tri kỷ không có mấy ai, Huyền Lâu coi như là một  trong số đó.

"Cơ quan trận pháp?" Ánh mắt Huyền Lâu hơi híp lại, nhìn Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, thấy nét mặt họ nghiêm túc, biết bọn họ không phải đang nói đùa, nghi hoặc nhíu mày.

Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đều là cao thủ trận pháp. Nhất là Tư Đồ Cảnh Diễn, cơ quan trận pháp chưa chắc đã kém hắn, hà cớ gì mà phải ngàn dặm xa xôi gọi hắn tới đã sắp xếp cơ quan trận pháp chứ?! Huống hồ với công phu vô song của bọn họ, chẳng lẽ còn có người nào không đối phó được mà phải cần tới cơ quan trận pháp mà ngầm mưu tính?!…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Nhưng khi nhìn bộ dạng của bọn họ, dường như cũng không phải đang nói đùa. Ngàn dặm xa xôi gọi hắn tới đây, nhất định là có chuyện quan trọng. Chẳng lẽ là để đối phó Nam Cương Thánh tộc?

"Vì đối phó Nam Cương thánh tộc?!" Huyền Lâu nhíu mày, hỏi.

"Thông minh." Trong đôi mắt đen của Thẩm Thiển Mạch toát ra ý cười, nở nụ cười ôn hòa giữa bằng hữu với nhau.

"Khi nào?" Chưa từng nhiều lời, Huyền Lâu lập tức hiểu được chỗ khó xử của Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn.

Chắc họ bị Nam Cương Thánh tộc nhìn chằm chằm, căn bản không phân thân ra được để mà đi bố trí trận pháp. Hôm nay còn phải cải trang âm thầm gặp mặt hắn, nói vậy chắc cũng không dừng lại lâu được, lập tức đưa ra câu hỏi lời ít mà ý nhiều.

"Ba ngày. Ngoại ô phía tây. Sau khi bố trí xong, để bức vẽ cơ quan trận pháp ở đây." Không cần trưng cầu ý kiến Huyền Lâu mà Thẩm Thiển Mạch tự nhiên nói luôn.

Đối thoại giữa những người thông minh không cần quá rõ ràng, chỉ cần vài chữ là có thể hiểu được ý của đối phương.

"Ta sẽ tận lực." Huyền Lâu cau mày. Ba ngày để bố trí cơ quan và trận pháp cũng không tính là chuyện rất khó, nhưng muốn bố trí một cơ quan trận pháp để một lưới bắt hết người Nam Cương Thánh tộc lại không phải chuyện dễ dàng.

Dù sao người Nam Cương thánh tộc không phải loại ngu ngốc không hiểu cơ quan trận pháp, kèm theo một thân võ công tu vi càng không phải dễ đối phó. Muốn bố trí một cơ quan trận pháp có thể tiêu diệt chúng quả thực không dễ dàng a.

"Ừ. Vậy đi mau." Đôi mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu lại, nói với Huyền Lâu. Huyền Lâu thấy thần sắc Thẩm Thiển Mạch cũng không có quá nhiều lo lắng, lắc mình ra khỏi phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc