NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

“Thật đúng là không thể coi thường Thẩm Thiển Mạch này.” Nạp Lan Dung đứng không xa ngoài cửa cung nghe thấy những lời này của Thẩm Thiển Mạch, khoé môi hắn nâng lên nụ cười sâu xa. Tuy nhiên sau thời điểm vừa rồi, hắn càng khẳng định một cách chắc chắn rằng Thẩm Thiển Mạch đã trúng Hoá công tán, mất hết võ công, nếu không làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tên thị vệ kia?!!

“Phái Mạc Nhất đến thay thế hắn, trông chừng Hoàng hậu Thiên Mạc. Nếu có nửa phần bất trắc, mang đầu tới gặp ta!” Sắc mặt Nạp Lan Dung bình thản nhìn tên thị vệ bên cạnh, giọng nói lạnh lẽo, trong đôi mắt hẹp dài lộ vẻ túc sát.

Thẩm Thiển Mạch được bố trí ở một nơi cực kỳ hẻo lánh trong hoàng cung Lê quốc. Mặc dù là nơi hẻo lánh nhưng thủ vệ lại vô cùng sâm nghiêm.

Thẩm Thiển Mạch đi vào phòng trong, đột nhiên nàng cảm thấy cách bày biện trong này rất quen thuộc. Trong mắt nàng dần hiện tia sáng tỏ, đây chính là gian phòng được bố trí tốt nhất Thiên Khuyết Lâu. Trước đây khi ở Thiên Khuyết Lâu nàng đã từng nghiên cứu qua, cách bày biện trong phòng có vẻ đẹp đẽ khác lạ, nhưng thật ra cũng chỉ là một  trận pháp, một trận pháp có thể vây khốn người. Chỉ có điều, mặc dù lúc đó những vật dụng được xếp đặt dựa theo trận pháp nhưng cũng không hình thành trận pháp thật sự, vì vậy nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà chơi đùa thật vui vẻ.

Không nghĩ tới hôm nay lại thấy được cách bày biện như vậy, hơn nữa trận pháp này còn là trận pháp đã được bố trí xong. Nạp Lan Dung thật có lòng suy nghĩ, đã phế võ công của nàng mà vẫn không yên tâm, lại còn bày bố trên này một trận pháp, phái đội ngũ binh lính hùng mạnh trấn giữ ngoài kia.

Chỉ có điều, cách sắp xếp nơi này lại giống hệt với Thiên Khuyết Lâu. Chẳng lẽ ông chủ của Thiên Khuyết Lâu và Thiên Tuyệt Lâu chính là Nạp Lan Dung? Thì ra là vậy, lẽ nào tin tức của Nạp Lan dung lại linh thông như vậy!

Thật không ngờ Nạp Lan Dung còn có một mặt tài giỏi như vậy. Xem ra nàng có không ít nhiệm vụ tại hoàng cung Lê quốc này đâu!

“Cô nương, mời dùng cơm.”

Đúng lúc Thẩm Thiển Mạch đang suy nghĩ thì có một bóng người màu đen vào phòng. Thẩm Thiển Mạch nâng mắt nhìn, là một nam tử có gương mặt chữ quốc*, mày kiếm mắt sao, thoạt nhìn là một nam tử cương nghị, đang bưng một mâm đồ ăn, lạnh lùng nhìn nàng. (Chữ “quốc”: 国)

Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mi, không sợ hãi tiếp nhận đồ ăn, sắc mặt không đổi bắt đầu dùng bữa, bộ dáng muốn có bao nhiêu lười biếng liền có bấy nhiêu, không có chút biểu cảm nào mà một tù nhân nên có, ngược lại tản ra một cỗ quý khí tự nhiên thiên thành.

Mạc Nhất lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt. Trong tình cảnh như này mà vẫn có thể thản nhiên như vậy, quả nhiên vị Hoàng hậu của Thiên Mạc này không phải là nữ tử bình thường.

Thẩm Thiển Mạch vừa ăn cơm vừa suy nghĩ. Xem ra nàng đoán không lầm, buổi chiều Nạp Lan Dung cố ý phái một thị vệ thiếu kiên nhẫn đưa nàng tới nơi này, chính là muốn dò xét nàng một phen, may mà nàng bình tĩnh, nếu không cẩn thận để lộ ra chân tướng thì chẳng phải là củi ba năm thiêu một giờ sao.

Phải biết rằng tại buổi chiều hôm đó, xung quanh cung điện không dưới một nghìn cao thủ, mặc dù không thể cảm nhận rõ ràng khí tức của từng người, nhưng người tập võ rất nhạy cảm đối với nguy hiểm, vì vậy Thẩm Thiển Mạch cảm nhận được mối nguy hiểm từ toà cung điện kia.

Nếu nàng không thật sự trúng hoá công tán, vậy thì chờ nàng chính là một trận ác đấu, đến lúc đó muốn toàn thân rút lui, chỉ e không thể.

Tâm tư của Nạp Lan Dung thật kín đáo. Nếu không biết rõ tiên cơ, nàng cũng từng bước thụ động. Ðấu với Nạp Lan Dung, thật sự không thể bớt lo lắng. So với đám người Kỳ Nguyệt kia thì Nạp Lan Dung mạnh hơn nhiều. Chẳng qua là, Thẩm Thiển Mạch nàng cũng không phải người dễ trêu chọc!!

“Ta ăn đủ rồi.” Thẩm Thiển Mạch vừa bình thản ăn cơm, vừa quan sát Mạc Nhất, dáng vẻ hắn lạnh nhạt, dường như rất được Nạp Lan Dung coi trọng, hẳn là thân tín của Nạp Lan Dung, xem ra ổn trọng kín kẽ, có vẻ như không phải là người mà mình có thể bắt tay.

Mạc Nhất vừa nghe thấy liền lạnh lùng đưa tay tiếp nhận cái mâm trong tay Thẩm Thiển Mạch, không nói lời nào, lui ra ngoài. Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng Mạc Nhất, khoé miệng gợi lên nụ cười nhạt, nàng đây là đang hỗn loạn sao? Vì sao lại cảm thấy Mạc Nhất này mang lại cho nàng cảm giác quen thuộc chứ?

Một thân lạnh lẽo này rất giống Sênh Ca. Nhưng rồi Thẩm Thiển Mạch lại cảm thấy hắn tuyệt không phải Sênh Ca. Bởi vì sự lạnh lẽo của Sênh Ca là loại lạnh lẽo từ trong mà ra, còn Mạc Nhất, mặc dù nhìn như vô cùng lạnh nhạt nhưng nàng cảm thấy trong mắt hắn mang theo độ ấm.

Nhưng mà, hình như trong trí nhớ nàng không có người này. Thật kì lạ.

Thẩm Thiển Mạch lắc đầu một cái, tự mình bò lên giường. Nàng rất thức thời, hôm nay nàng mới bị khống chế, Nạp Lan Dung sẽ tìm mọi cách phòng bị nàng, cho dù nàng có lòng muốn điều tra cơ mật của Hoàng cung Lê quốc thì cũng không phải là thời điểm này.

Đã ăn no, lại không có chuyện gì làm, nàng cũng mừng rỡ vì được thanh nhàn, ngủ một giấc thật tốt, dưỡng đủ thể lực mới có thể chống lại kẻ địch, không phải sao? Khoé môi nàng thoáng hiện nét cười, vừa nằm xuống liền ngủ.

Mạc Nhất ở ngoài cửa thấy một màn như vậy, khoé môi khẽ gợi lên nét cười, Mạch Nhi nàng, nơi như thế này mà cũng có thể ngủ. Trong đôi mắt của hắn vô ý để lộ ánh sáng dịu dàng.

Gương mặt cương nghị lạnh lùng của Mạc Nhất nhuốm một chút thần sắc tà mị, yêu dị. Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, khuôn mặt tối đen, hắn cầm cái mâm trên tay, lạnh lùng đi về phía trước.

Ngày hôm sau, Thẩm Thiển Mạch vừa duỗi lưng một cái đã thấy Mạc Nhất với khuôn mặt tối tăm đứng ở cửa, lạnh lẽo nhìn nàng. Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn vẻ mặt thâm trầm của Mạc Nhất, trong mắt thoáng qua một chút ngờ vực.

“Ngươi đứng liên tục ở chỗ này làm gì?” Nàng nghiêng đầu nhìn Mạc Nhất, đôi mắt sáng trong như nước của Thẩm Thiển Mạch mang theo mấy phần quan sát, mấy phần nghi ngờ.

Tên Mạc Nhất này thật kì lạ. Hắn phụng mệnh đứng ở nơi này trông chừng nàng cũng không có gì kì lạ, nhưng nàng cảm thấy ánh mắt Mạc Nhất nhìn nàng có chút kì lạ, mặc dù thoạt nhìn lạnh lẽo doạ người, nhưng rõ ràng nàng không hề cảm thấy bất kỳ lạnh lẽo nào.

Chẳng lẽ cảm giác của nàng không còn nhạy cảm nữa? Thật là khó hiểu.

“Phụng mệnh trông chừng.” Câu trả lời đơn giản, Mạc Nhất không hề chớp mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, vẫn lạnh nhạt trước sau như một.

Thẩm Thiển Mạch không nhìn ra chút sơ hở nào, không thú vị bĩu môi, thôi, quản hắn có vấn đề khỉ gió gì làm gì, dù sao chuyện cũng không liên quan tới nàng. Chỉ là nàng cảm thấy kỳ lạ thôi.

Sênh Ca lạnh lùng, nhưng là khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo từ bên trong, chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn là có thể cảm thấy lạnh lẽo rõ ràng, nhưng nam tử này, ánh mắt lạnh lẽo của hắn vô cùng giống Sênh Ca, nhưng lạnh lẽo trong đó không phải thực chất, giống như chỉ là cố ý lạnh lùng.

“Bình thường Lê Vương bệ hạ ở nơi nào?” Dáng vẻ Thẩm Thiển Mạch nhàm chán,nàng vừa thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ, vừa không chút để ý hỏi.

Mạc Nhất vừa thấy Thẩm Thiển Mạch để lại cho hắn một nửa khuôn mặt, trong đôi mắt liền thoáng qua nhanh một chút dịu dàng, nghe câu hỏi của Thẩm Thiển Mạch thì không khỏi nhăn mày, lạnh lùng nói: “Không biết!”

Thẩm Thiển Mạch nghe vậy liền nhíu mày. Khá lắm, Mạc Nhất, thật kín tiếng, không chịu nói cho nàng biết bình thường Nạp Lan Dung ở nơi nào? Hừ! Hắn cho rằng hắn không nói thì Thẩm Thiển Mạch nàng không có biện pháp để biết sao?

Hành tung của Nạp Lan Dung đừng hòng thoát khỏi tay nàng dù chỉ một chút. Bất kể Nạp Lan Dung đến chỗ nào đều mang theo nữ vệ sĩ kia, mà nữ vệ sĩ kia chính là Thiêm Hương, cho dù thân thủ nàng ta quỷ quyệt thì cũng không trốn thoát khỏi sự giám sát của Ma Cung.

Khoé môi nàng nâng lên nụ cười đùa giỡn, dáng vẻ Thẩm Thiển Mạch làm như nhàm chán, nói: “Ở trong phòng này cả ngày làm ta cảm thấy thực buồn bực, ta muốn ra ngoài đi dạo.”

“Không được.” Câu trả lời lạnh lùng không có chỗ thương lượng.

Thẩm Thiển Mạch nhăn nhăn mày, trong mắt thoáng qua khí lạnh, khoé môi nở nụ cười, giống như tự nhiên nhưng mang theo vài phần uy hiếp: “Không được? Ta nhớ Lê Vương bệ hạ cũng không nói không cho phép ta ra ngoài. Còn nữa, nếu ta xảy ra chuyện gì không may, các ngươi có thể đảm đương nổi sao? Không nói tới việc ta buồn bực đến sinh bệnh, nếu ta làm ra chuyện gì gây tổn thương đến mình thì sao?”

Trong đôi mắt Mạc Nhất thoáng qua nhanh vài tia tình cảm, Thẩm Thiển Mạch không kịp bắt gặp. Nàng chỉ nghe thấy âm thanh cắn răng nghiến lợi: “Vậy Hoàng hậu Thiên Mạc muốn đi nơi nào?”

Đáng chết! Mạch nhi lại dám dùng chính bản thân mình để uy hiếp hắn?! Nàng cư nhiên không thương tiếc bản thân mình như vậy, tuỳ tuỳ tiện tiện đã nói ra chuyện tình có thể làm tổn thương đến mình?! Không phải nàng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc bản thân thật tốt sao?

“Ngự hoa viên.” Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch sáng lên, khoé môi thoáng hiện nụ cười. Hoàng cung của Lê quốc cũng không phải là tường đồng vách sắt, đặt nhân thủ nằm vùng bên cạnh Nạp Lan Dung là không thể, nhưng nếu muốn có tai mắt nằm vùng trong Hoàng cung lại không phải chuyện khó.

Ngự hoa viên. Đây chính là nơi nàng bố trí nhân thủ. Thẩm Thiển Mạch hé ra nụ cười tự tin. Muốn biết bí mật của Hoàng cung Lê quốc, nàng có biện pháp, coi như Mạc Nhất không chịu nói, nhưng nếu Thẩm Thiển Mạch nàng muốn biết, vậy thì nhất định sẽ biết!

Mạc Nhất hơi cúi đầu, thu lại ánh sáng trong mắt, để lại cho Thẩm Thiển Mạch một bóng lưng lạnh lùng.

Thẩm Thiển Mạch hiểu Mạc Nhất để nàng đi cùng. Nàng cũng không hiểu vì sao, nếu Mạc Nhất xoay người, nàng nhất định sẽ hiểu rõ được suy nghĩ của hắn. Thật kỳ lạ mà, dường như nàng có thể hiểu được mọi suy nghĩ của Mạc Nhất.

Vừa đi theo Mạc Nhất ra khỏi cửa đã bị thị vệ cản đường.

“Mạc công tử.” Hiển nhiên là thị vệ biết Mạc Nhất, thái độ đối với Mạc Nhất vô cùng cung kính, hơi khó xử nhìn Thẩm Thiển Mạch phía sau Mạc Nhất, nói:

“Hoàng hậu Thiên Mạc muốn đi ra ngoài. Có ta ở đây, các ngươi yên tâm.” Mạc Nhất lạnh lùng đáp, thị vệ nghe Mạc Nhất nói vậy, vẻ mặt hơi buông lỏng sau đó nhường đường cho Thẩm Thiển Mạch và Mạc Nhất.

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Mạc Nhất, xem ra thế lực người này không hề nhỏ. Về sau nàng nên lợi dụng cho tốt mới được. Nhanh chóng đi theo Mạc Nhất tới ngự hoa viên, Thẩm Thiển Mạch làm ra dáng vẻ vô cùng nhàm chán, đông xem một chút tây xem một chút, dáng vẻ ngây thơ.

Mạc Nhất nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch, trên khuôn mặt vẫn là sự lạnh lẽo ngàn năm không đổi, nhưng nếu nhìn kĩ lại, trong đôi mắt đen nhánh như Hắc Diệu Thạch của hắn hiện lên chút ánh sáng cưng chiều.

“Ui da. Nô tỳ đáng chết!” Một cung nữ va phải Thẩm Thiển Mạch, dáng vẻ hoang mang sợ hãi, đôi mắt thuỷ hạnh mang theo vài phần kinh hoảng nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch bình thản nâng mắt nhìn cung nữ kia, khoé môi hiện lên nụ cười biếng nhác: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Mạc Nhất lạnh lùng nhìn cung nữ kia, trong mắt thoáng qua một tia sáng tỏ, không biến sắc nhìn cung nữ kia vội vội vàng vàng rời đi.

Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu nhìn Mạc Nhất một cái, thấy hắn không có gì khác thường, nàng nở nụ cười, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại.

Nàng ở trong ngự hoa viên nhìn ngó một chút, sau đó làm ra bộ dáng miễn cưỡng hứng thú, bĩu môi nói: “Ngự hoa viên này thật nhàm chán, chúng ta trở về đi.”

Trong mắt Mạc Nhất hiện lên ý cười, thu lại ánh mắt thản nhiên nói: “Vậy thì mời trở về.”

Thẩm Thiển Mạch cũng không nhiều lời, thản nhiên rời đi.

Mạc Nhất im lặng đi theo sau Thẩm Thiển Mạch, trong lòng khẽ nở nụ cười thản nhiên. Đương nhiên hắn biết Thẩm Thiển Mạch làm vậy cũng là vì hắn, cho nên trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Hắn hiểu rõ Thẩm Thiển Mạch muốn đánh bại Lê quốc là vì hắn cho nên nàng không tiếc bản thân mà mạo hiểm. Nhýng sao hắn có thể cho phép nữ nhân của mình đi mạo hiểm, trong khi bản thân hắn lại hưởng thụ an nhàn đây? Hắn không làm được.

Cho nên từ khi Thẩm Thiển Mạch quyết định đến Lê quốc, hắn liền bắt đầu giao sự vụ cho Sênh Ca xử lý. Sênh Ca là người Thẩm Thiển Mạch tin tưởng cho nên hắn cũng sẽ tin, huống hồ tài năng quân sự của Sênh Ca quả thực vô cùng mạnh, giao binh lực cho Sênh Ca sắp xếp, hắn thực yên lòng.

Còn chính hắn lại ngày đêm thần tốc chạy tới Lê quốc, thâm nhập Hoàng cung Lê quốc, thần không biết quỷ không hay giết hộ vệ Mạc Nhất quan trọng nhất của Nạp Lan Dung, thay thế hắn ta.

Hắn ở ngay bên cạnh Thẩm Thiển Mạch để bảo vệ nàng. Nàng mạnh mẽ, hắn biết. Nàng muốn dựa vào sức lực của mình để giúp đỡ hắn, hắn cũng cho phép. Nhưng hắn không thể để nàng chịu nửa phần thương tổn nào dù chỉ là một chút, hắn nhất định phải ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.

Dù không nói với nàng, nhưng hắn vẫn luôn ở đây.

Bình luận

Truyện đang đọc