NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Ngôn Tu Linh thấy được vẻ ngoan tuyệt trên gương mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, nụ cười dần thu liễm lại, nhìn Đường Vân, lại nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, cười nói, "Cảnh Diễn thật sự muốn vậy sao?"

"Hắn khiến Mạch nhi bị thương! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn." Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không có nửa phần thương lượng, một thân lạnh lùng nghiêm nghị, chẳng qua trong lời lại hàm chứa một tia nhu tình. Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng màu đỏ của Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Tốt lắm." Trên gương mặt con nít của Ngôn Tu Linh chậm rãi hiện lên tiếu ý, cặp mắt vô hại thoáng hiện lên sự ngoan tuyệt. Sáo ngọc không hề báo trước lao tới Đường Vân. Đường Vân bị sáo ngọc đâm trúng tâm mạch, không thể tin nổi nhìn chủ nhân của mình, từ từ ngã xuống.

"Không biết như vậy Cảnh Diễn có hài lòng không?" Ngôn Tu Linh nhìn vết máu trên sáo ngọc, trong mắt không hề thấy được sự thương hại, phảng phất như chỉ giết một người đáng chết mà thôi.

Ngôn Tu Linh nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Hắn hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đường Vân. Thay vì chết trong tay Tư Đồ Cảnh Diễn, không bằng hắn tự động thủ. Còn Đường Môn, đó là thế lực hắn đã mất bao công sức để tiến hành, đâu phải cứ nói diệt là diệt.…

Đường Vân bị sát hại coi như là bồi tội cho Tư Đồ Cảnh Diễn. Về phần Đường Môn, hắn nhất định phải giữ lại. Cũng hi vọng Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thấy được thành ý của hắn, lúc đó sẽ coi như không có gì.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Ngôn Tu Linh, mãi mà không nói gì. Ỵ́ của Ngôn Tu Linh hắn hiểu. Chẳng qua, Đường Môn đã đắc tội hắn. Lại dám thương tổn Thẩm Thiển Mạch, đó là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ. Cho nên, hắn nhất quyết không bỏ qua cho Đường Môn.

"Ta đã nói rồi, Đường Môn không thể không diệt." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Ngôn Tu Linh, trong con ngươi đen không thấy rõ được tâm tư, ngữ điệu mang theo vài phần ngưng trọng.

Ngôn Tu Linh nghe được lời Tư Đồ Cảnh Diễn, tiếu ý trên môi cứng đờ, trong mắt hiện lên chút chút bất đắc dĩ, thản nhiên nói, "Vậy thì, chiến tranh giữa chúng ta bắt đầu."

Đúng vậy. Bọn họ đều biết, cho dù bọn họ là chí hữu (bạn bè thân thiết), thế nhưng cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ sẽ thành kẻ địch của nhau. Bởi vì bọn họ đều không phải người chịu chia sẻ thiên hạ này, bọn họ đều là người có chí lớn, điều mà bọn họ muốn chính là hoàn toàn thống nhất thiên hạ này.

Áo bào màu đen lưu lại trong gió độ cong bất đắc dĩ. Một mình Ngôn Tu Linh rời đi trước tầm mắt mọi người, không còn để ý tới cuộc chiến đấu của Đường Môn với Mị Huyết Lâu nữa.

Tư Đồ Cảnh Diễn yên lặng nhìn theo bóng lưng Ngôn Tu Linh. Ngôn Tu Linh, chiến tranh giữa chúng ta thực sự phải bắt đầu sao.

Cây quạt tung ra, mang theo mười phần nội lực, Đường Vân vốn đang bị thương đâu chịu nổi công kích như thế, phun ra một ngụm máu rồi gục xuống.

"Cảnh Diễn." Thẩm Thiển Mạch cầm tay của Tư Đồ Cảnh Diễn. Nàng hiểu rõ trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn không muốn là địch với Ngôn Tu Linh. Thế nhưng sự thân thiết giữa hai cường giả, hóa ra lại là một sự bất đắc dĩ. Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh cuối cùng vẫn phải đi đến hai phía đối lập nhau, bởi vì hai bọn họ ai cũng không thể buông bỏ thiên hạ này.

"Chúng ta đi thôi. Về Thiên Mạc." Tư Đồ Cảnh Diễn xoa gò má Thẩm Thiển Mạch. Hắn không muốn Mạch nhi của hắn một mình mạo hiểm vậy nữa. Hắn cũng không bao giờ muốn đối mặt với nguy hiểm có thể mất đi Thẩm Thiển Mạch, không bao giờ.

Lần đó Thẩm Thiển Mạch trúng Vô Tức Độc, nếu không phải hắn tới kịp thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Nếu Thẩm Thiển Mạch đã khám phá ra thân phận của hắn, vậy hắn không thể tiếp tục âm thầm bảo vệ nàng được nữa. Nếu để Thẩm Thiển Mạch một mình ở lại đây, hắn cũng không làm được.

Thẩm Thiển Mạch nắm lấy tay Tư Đồ Cảnh Diễn, có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm đặc biệt chỉ thuộc về Tư Đồ Cảnh Diễn. Thẩm Thiển Mạch cũng cười tự tin mà ấm áp, "Cảnh Diễn, tin tưởng ta, ta sẽ về, ta sẽ đường đường chính chính đứng bên cạnh chàng, nói với con dân Thiên Mạc, nói với thiên hạ này, Thẩm Thiển Mạch ta có thể đứng bên cạnh chàng, cũng chỉ có ta mới có thể!"

"Nhưng mà Mạch nhi…." Tư Đồ Cảnh Diễn sao lại không hiểu tâm tư của Thẩm Thiển Mạch chứ. Thế nhưng với lực lượng giang hồ mà đi đối phó với Lê Quốc thật sự quá nguy hiểm. Trước không nói tới việc lấy lực lượng tổ chức võ lâm để đối phó với một quốc gia chính là việc rất mạo hiểm, huống chi, trong võ lâm quỷ kế đa đoan này, nói không chừng sẽ có người mượn cơ hội này để ám hại Thẩm Thiển Mạch. Những nguy hiểm trong đó khó mà dự liệu được. Hắn không thể lấy an nguy của Thẩm Thiển Mạch đánh cuộc được.

Ngón tay Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng đè lại tay Tư Đồ Cảnh Diễn, cười ôn nhu, "Cảnh Diễn, tin tưởng ta. Hơn nữa, trong võ lâm này ta cũng không phải một thân một mình, không phải còn Huyền Lâu sẽ giúp ta sao? Còn có cả khí giới của Thất Tuyệt sơn trang nữa mà."

Huyền Lâu nghe được Thẩm Thiển Mạch nhắc đến hắn, lập tức cười lễ độ với Tư Đồ Cảnh Diễn, "Ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng."

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Huyền Lâu. Huyền Lâu quả thực là một người tốt. Xét về tài trí mưu lược, võ công đều rất tốt. Có hắn ta bên cạnh, hắn quả thực cũng yên tâm hơn một chút. Thế nhưng, nữ nhân của Tư Đồ Cảnh Diễn hắn sao phải cần người khác bảo vệ. Nhất là cái tên này rõ ràng có tâm hoài bất quỹ với Thẩm Thiển Mạch!

Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng hừ một tiếng, không quá cảm kích nhìn Huyền Lâu, lại nhìn Thẩm Thiển Mạch, biết rõ tính tình nàng tuyệt đối sẽ không hi vọng hắn tiếp tục ở lại, hắn hiểu, Mạch Nhi của hắn là một người kiêu ngạo, không muốn lúc nào cũng núp dưới cánh của hắn, nàng muốn dựa vào lực lượng của nàng thuyết phục quần thần Thiên Mạc. Đã như vậy, hắn cứ đáp ứng Mạch nhi của hắn đi.

"Nữ nhân của ta nếu thiếu đi một cọng tóc gáy, ta sẽ giết đến Thất Tuyệt sơn trang không còn mảnh giáp!" Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Huyền Lâu lạnh lùng nói.

Khóe môi Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười thư thái. Tư Đồ Cảnh Diễn này, vẫn bá đạo vậy đó. Chẳng qua nàng thích sự bá đạo mà đáng yêu như vậy của hắn.

"Ngươi biết được Thiển Mạch tỷ tỷ có bao nhiêu tóc gáy sao?" Sát thủ Mị Huyết Lâu đã giết gần hết sát thủ của Đường Môn, Huyền Minh lúc này mới chớp mắt tới gần.

"Phải đó! Tiểu thư có bao nhiêu tóc gáy đến em còn không biết! Lẽ nào cô gia đã từng đếm rồi sao? Không thể nào!" Thiên Thiên cũng tới Cạnh Huyền Minh, gia nhập tám chuyện.

Mặt của Thẩm Thiển Mạch liền đỏ lên. Huyền Minh và Thiên Thiên đúng là một cặp dở hơi, sao những lời như thế cũng nói được. Nếu là người khác thì nàng khẳng định là đang cố ý ác chỉnh Tư Đồ Cảnh Diễn với nàng. Hết lần này tới lần khác đó lại là lời từ miệng Thiên Thiên và Huyền Minh khiến nàng dở khóc dở cười.

Tư Đồ Cảnh Diễn hiển nhiên cũng không ngờ rằng Huyền Minh và Thiên Thiên lại hỏi cái vấn đề vô lý này nên cũng chẳng biết trả lời sao.

"Huyền Minh, không được làm loạn." Huyền Lâu nhìn vẻ mặt lúng túng của Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, cười dịu dàng lễ độ nói với Huyền Minh.

Thẩm Thiển Mạch nhìn Huyền Lâu cười, coi như là cảm tạ Huyền Lâu đã thay nàng giải vây.

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Thẩm Thiển Mạch cười với Huyền Lâu thì lại càng thêm khó chịu. Mạch nhi của hắn vậy mà lại cười với nam nhân khác! Hắn bây giờ càng ngày càng ghét cái tên Huyền Lâu này!

"Ca, đệ không có làm loạn mà." Huyền Minh nghe Huyền Lâu nói, cứ như là rất oan ức, chớp mắt to ngập nước nhìn Huyền Lâu.

Tư Đồ Cảnh Diễn liếc Huyền Minh một cái, lạnh lùng nói, "Tóm lại, không được để nữ nhân của ta chịu chút thương tổn nào."

Huyền Minh và Thiên Thiên lúc này mới lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, Huyền Lâu chỉ khẽ cười, vuốt cằm nói, "Ta sẽ hết sức."

Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ cười một tiếng. Nàng đây là cung chủ Ma Cung, bây giờ còn là minh chủ võ lâm, chẳng lẽ trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn nàng là nữ tử yếu đuối cần người khác bảo vệ hay sao? Chẳng qua nàng cũng hiểu được tất cả sự lo âu và không yên lòng của Tư Đồ Cảnh Diễn đều là vì yêu nàng, vì quan tâm tới nàng. Nghĩ vậy, trên môi lại hiện lên nụ cười ngọt ngào.

"Nữ nhân, xong chuyện lần này thì ngoan ngoãn về nhà với trẫm!" Tư Đồ Cảnh Diễn lại dời mắt về phía Thẩm Thiển Mạch, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị mà bá đạo.

Không dịu dàng gọi nàng là Mạch nhi nữa mà gọi nàng là nữ nhân. Hắn đang tuyên bố quyền sở hữu nàng của hắn, cũng là tuyên bố tình yêu bá đạo của hắn với nàng. Nữ nhân, ngoan ngoãn về nhà với trẫm. Đây là sự dịu dàng sủng ái bá đạo đến cực hạn với nàng. Cảnh Diễn, ta sẽ ngoan ngoãn về Thiên Mạc, mang theo ngọc tỷ của Kỳ Nguyệt và Lê Quốc, làm hoàng hậu Thiên Mạc, cho nên, chàng phải chờ ta quay lại đó.

"Được rồi. Cô gia, người còn nói nữa là bọn em không nghe nổi đâu." Thiên Thiên lộ ra biểu cảm chua xót, nghịch ngợm nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch.

Huyền Minh cũng nhìn Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, lại nhìn sang huynh trưởng đang cười dịu dàng nhà mình, sờ đầu, sao lúc này đại ca còn cười dịu dàng được vậy? Đại ca rõ ràng là thích Thiển Mạch tỷ tỷ mà. Lẽ nào trái tim đại ca không đau sao?

Huyền Lâu nhìn chăm chú Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, lặng lẽ rời đi, nụ cười ôn nhu ngay trong nháy mắt xoay người đã biến thành khổ sở. Sao có thể không đau được chứ. Yêu nàng như thế, sao có thể không có chút khổ sở nào. Chỉ là, khổ sở còn có thể làm sao được. Cả đời này, hắn đã trễ rồi, nàng đã có người mà nàng yêu nhất, hắn đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa, vậy thì, không bằng làm bằng hữu thì hơn.

Nếu đã biết trước là không có kết quả, không bằng cứ chôn chặt nó trong tim mình, chí ít, bọn họ vẫn là bằng hữu. Chí ít, bản thân còn có thể đứng bên cạnh bảo vệ nàng. Có lẽ, đây là kết quả tốt nhất, bởi vì hắn còn trách nhiệm của hắn. Hắn không bằng Tư Đồ Cảnh Diễn, có thể vì yêu Thẩm Thiển Mạch mà buông bỏ tất cả. Đúng vậy, hắn đã sớm nhìn ra, thiên hạ này với Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ sợ cũng không bằng Thẩm Thiển Mạch. Chẳng qua Thẩm Thiển Mạch, nha đầu cố chấp này, còn ngốc đến mức muốn thay hắn ta tranh thiên hạ.

Lúc đêm khuya, bên trong Thất Tuyệt sơn trang, hai bóng dáng bạch y đứng dưới ánh trăng, một trước một sau, dường như tượng ngọc được ánh trăng phủ lên một tầng ánh sáng.

Trầm mặc hồi lâu, Huyền Lâu nhìn bóng lưng mang theo vài phần thanh lãnh (trong trẻo lạnh lùng) của Thẩm Thiển Mạch, lên tiếng, "Nàng muốn tấn công Lê Quốc?"

Không quay đầu lại, tâm tình cũng không có lay động, Thẩm Thiển Mạch dứt khoát thốt ra hai chữ. "Không sai."

Nàng mạo hiểm tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm này, không phải là vì lợi dụng lực lượng võ lâm, không phải vì tranh giành Huyền Thiết Lệnh, không phải vì đánh hạ Lê Quốc sao?

"Thực lực Lê Quốc mấy năm nay đang ngày càng thịnh vượng, không thể khinh thường. Huống chi gần đây Lê Quốc lại xuất hiện một tướng quân thiện chiến, muốn dựa vào lực lượng võ lâm tiến đánh Lê Quốc, sợ rằng không dễ dàng." Huyền Lâu nhíu mày, tâm tư của Thẩm Thiển Mạch, hắn vẫn luôn hiểu.

Nhưng Lê Quốc dù sao cũng là một quốc gia cường thịnh, đâu phải nói đánh là đánh? Cho dù là Lâm Vị và Thiên Mạc, muốn tiến đánh Lê Quốc, cũng phải có chuẩn bị tốt, không trả ra đại giới, chỉ sợ cũng không thể nào làm được.

Thẩm Thiển Mạch nghe Huyền Lâu nói xong, thu lại tầm nhìn phía xa, trong mắt phủ lên một tầng sương mù. Nơi phương xa kia, chính là Thiên Mạc, là nơi Cảnh Diễn của nàng đang sống. Nàng cũng không muốn rời khỏi Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không muốn làm tiểu nữ nhân được Tư Đồ Cảnh Diễn bảo vệ, nàng cũng có sự kiêu ngạo của nàng, nàng không muốn trở thành liên lụy của Tư Đồ Cảnh Diễn.

Trên môi hiện lên một nụ cười ý vị thâm trường, Thẩm Thiển Mạch quay đầu lại nhìn Huyền Lâu, cặp mắt đen nhánh như phát ra ánh sáng, phảng phất ẩn chứa trí tuệ vô cùng vô tận, "Muốn diệt một quốc gia, chưa chắc đã cần tới binh lực. Năm đó Kỳ Nguyệt có thua kém gì Lê Quốc sao? Chẳng phải vẫn gặp chuyện diệt quốc?"

Bình luận

Truyện đang đọc