NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nâng lên nụ cười thản nhiên, giọng điệu chậm rãi, từng chữ từng chữ mang theo khí phách: “Ta cũng không tin ta diệt Nam Cương rồi mà Thánh Tử Nam Cương vẫn có thể không ra tay!!”

“Đúng vậy! Thay vì bị kìm chế, không bằng chủ động ra tay!” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười ngoan tuyệt, mấy ngày nay bọn họ còn sợ ném chuột vỡ bình, thực là có chút khó chịu, mặc dù nàng không hiểu hành quân đánh giặc, nhưng nếu Tư Đồ Cảnh Diễn đã có dũng khí tấn công Nam Cương thì chắc chắn hắn đã nắm chắc!

“Huyền Lâu, ngươi chuẩn bị binh khí sao rồi?” Bỗng nhiên Tư Đồ Cảnh diễn nhíu mày, nhìn Huyền Lâu vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên không nói gì, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới hắn.

Huyền Lâu nghe thấy Tư Đồ Cảnh Diễn hỏi chuyện binh khí mới chậm rãi nâng mắt, giọng nói ôn hoà trước sau như một: “Đã chuẩn bị tốt. Chỉ là tất cả đều ở quốc đô của Thiên Mạc.”

Khuôn mặt Huyền Lâu có chút ngưng trọng. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Mười vạn binh khí không phải là một con số nhỏ. Mười vạn binh khí có thể quyết định thắng bại của một trận chiến rồi. Chỉ là mười vạn binh khí này cũng không dễ dàng mang từ quốc đô của Thiên Mạc tới đây.

Tư Đồ Cảnh Diễn quyết định sẽ động thủ với Nam Cương, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Bởi vì một khi Tư Đồ Cảnh Diễn động thủ với Nam Cương, nhất định Lâm Vị cũng sẽ động thủ. Tư Đồ Cảnh Diễn muốn thâu tóm Nam Cương tất sẽ điều động phần lớn binh lực của Thiên Mạc đến phía nam để đối phó với nước này, mà binh lực để bảo vệ khi sẽ giảm rất nhiều. Nếu tốc độ không nhanh rất có thể sẽ không thâu tóm được Nam Cương, ngược lại sẽ để Thiên Mạc rơi vào tình huống trước Nam Cương sau Lâm Vị.

“Mười vạn lợi khí đang được âm thầm vận chuyển đến kinh đô của Kỳ Nguyệt quốc.” Sắc mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không hề thay đổi, khoé miệng nhếch lên nụ cười khát máu: “Trăm vạn hùng binh đánh với Nam Cương, cho dù không cần mười vạn lợi khí này cũng có thể thâu tóm vào lòng bàn tay.”

Trăm vạn hùng binh. Thì ra Tư Đồ Cảnh Diễn sớm đã điều động quân đội Thiên Mạc đến Nam thành. Những ngày qua Tư Đồ Cảnh Diễn có vẻ như đang nghỉ ngơi, nhưng thật ra hắn vẫn âm thầm dự mưu. Mà việc điều động binh lực này lại không lộ ra chút phong thanh nào, riêng điều này đã đủ để thấy quân đội Thiên Mạc đã được huấn luyện nghiêm chỉnh như nào, và Tư Đồ Cảnh Diễn có bao nhiêu lợi hại.

Trăm vạn hùng binh đánh với Nam Cương, cho dù không cần mười vạn lợi khí này cũng có thể thâu tóm vào lòng bàn tay. Một câu nói có vẻ cực kỳ bỉnh thản, nhưng lại mang theo vô vàn khí phách và tự tin. Cái loại khí chất bễ nghễ thiên hạ này không ai có tự tin dám tranh tài với hắn.

Nếu là người khác nói những lời này, có lẽ Huyền Lâu sẽ nở một nụ cười ôn hoà, nhưng trong lòng thì lại xem thường. Nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn nói như vậy lại khiến Huyền Lâu không thể không tin.

“Mười vạn Ngự Lâm Quân trong kinh đô có thể thủ được Thiên Mạc??” Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày. Tư Đồ Cảnh Diễn điều động trăm vạn quân đội, như vậy chẳng phải chỉ để lại mười vạn Ngự Lâm Quân ở lại kinh đô để trấn thủ Thiên Mạc?? Mười vạn Ngự Lâm Quân là do một tay Tư Đồ Cảnh Diễn bồi dưỡng, thực lực không hề tầm thường. Nhưng Lâm Vị cũng không phải một nước bình thường, Ngôn Tu Linh cũng không phải là người dễ khi dễ, chẳng lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn có tự tin bảo vệ được Thiên Mạc??!!

Trong con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn lướt qua ánh sáng khí phách, khoé miệng chậm rãi nâng lên nụ cười: “Chờ ta trở về trấn thủ đô thành thì sẽ tốt thôi.”

Thẩm Thiển Mạch nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn liền hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Có bỏ mới có được. Muốn tấn công Nam Cương liền tóm lấy Nam cương, mà muốn thâu tóm được Nam Cương thì nhất định phải tập trung toàn bộ binh lực của Thiên Mạc. Nếu muốn vừa tấn công Nam Cương vừa muốn nắm giữ Lâm Vị nhất định sẽ chẳng làm nên trò trống gì. 

Thiên Mạc không thể đồng thời vừa đối phó Nam Cương vừa đối phó Lâm Vị, cho nên biện pháp tốt nhất chính là trước tập trung binh lực đối phó Nam Cương, chờ chiếm được Nam Cương thì điều binh đối phó với Lâm vị. Về việc Lâm Vị tấn công, chỉ cần trì hoãn được là tốt rồi, đợi đến khi Tư Đồ Cảnh Diễn đánh chiếm được Nam Cương sau đó chỉ huy quân đội tấn công Lâm Vị, lúc đó Thiên Mạc đã thâu tóm được Nam Cương rồi, xưa không bằng nay.

Cho dù Lâm Vị đánh chiếm được một vài thành trì của Thiên Mạc thì cũng không phải là đối thủ của Thiên Mạc. Nhưng mà cho dù có thể vứt bỏ một vài thành trì, nhưng quốc đô chính là tín ngưỡng của một quốc gia thì không thể vứt bỏ được, cho nên Tư Đồ Cảnh Diễn để lại mười vạn Ngự Lâm Quân - Ngự Lâm Quân do chính tay hắn tự bồi dưỡng, trấn thủ đô thành Thiên Mạc.

Thủ được đô thành là tốt rồi, chờ Tư Đồ Cảnh Diễn trở về, tất cả sẽ không còn là vấn đề nữa. Khi đó cũng là lúc Thiên Mạc chân chính thống nhất thiên hạ.

Vốn cho rằng Thiên Mạc và Lâm Vị sẽ nổ ra chiến tranh trước nhưng không ngờ Nam Cương lại làm thay đổi kế hoạch của Tư Đồ Cảnh Diễn. Nhưng vẫn vậy thôi, sớm hay muộn thiên hạ này cũng là của Tư Đồ Cảnh Diễn hắn!

“Rất quyết đoán.” Huyền Lâu nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói vậy thì có chút thưởng thức, dịu dàng, ôn hoà cười nói.

Đạo lý lớn ai cũng có thể nói. Chỉ là không phải ai cũng có thể quyết đoán như Tư Đồ Cảnh Diễn. Đây chính là năng lực thao túng toàn cục, cũng là sự tin tưởng của Tư Đồ Cảnh Diễn đối với mười vạn Ngự Lâm Quân, tin tưởng trăm vạn hùng binh của Thiên Mạc.

Bình luận

Truyện đang đọc