NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Người khác rối rít đưa ánh mắt hâm mộ nhìn về phía môn chủ phái Tử Hà.

"Ta nghe nói cung chủ Ma Cung đã từng đã cứu tính mạng hòn ngọc quý của môn phái Tử Hà."

"Thì ra là như vậy, bộ dáng Thanh Lam cô nương này quả thật không tệ, thật là có phúc lớn."

Võ lâm nhân sĩ rối rít nhỏ giọng thảo luận, không ai là không cảm thấy môn chủ môn phái Tử Hà đốt hương bái phật mới được may mắn. Chỉ có Thanh Lam cùng môn chủ phái Tử Hà mới biết rõ, bọn họ xong rồi. Môn chủ phái Tử Hà nhíu mày thật sâu, trong mắt lướt qua vẻ nặng nề.

Nhất định Thẩm Thiển Mạch đã nhìn ra gì đó. Nếu trở về, chờ đợi bọn họ chính là diệt vong, nhưng nếu không trở về, thêm một tội danh bất kính với Võ Lâm Minh Chủ, cũng chứng minh bọn họ có tật giật mình, vậy thì càng đáng sợ.

Sắc mặt Thanh Lam trắng bệch, cắn môi, đỡ môn chủ phái Tử Hà từ từ tiến đến Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười sâu xa, nhìn bọn họ.

"Môn chủ và Thanh Lam cô nương theo ta đi lấy thuốc thôi." Thẩm Thiển Mạch nhìn Thanh Lam cùng môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười ấm áp, đôi mắt đen như mực giống như hồ sâu, không nhìn thấu dòng suy nghĩ của nàng.

Lời nói ôn hòa hữu lễ, nếu không phải cẩn thận nghe, chỉ cảm thấy Thẩm Thiển Mạch đang quan tâm môn chủ phái Tử Hà cùng Thanh Lam, nhưng nếu là dụng tâm nghe, vẫn là có thể nghe thấy sự trào phúng trong đó.

Sắc mặt của Thanh Lam trắng bệch, khẽ cười miễn cưỡng nói, "Sao có thể xấu hổ làm phiền Minh chủ, độc của phụ thân, Thanh Lam sẽ tự mình nghĩ biện pháp giải."

"Ồ? Độc Đường Môn, Thanh Lam cô nương cũng giải được? Chẳng lẽ có giao tình gì với Đường Môn?" Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch càng sâu, khóe miệng nở nụ cười đùa giỡn như có như không, bộ dáng kia thoạt nhìn là dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng ánh lạnh trong mắt nàng lại khiến Thanh Lam không rét mà run.

Thanh Lam run rẩy nhìn Thẩm Thiển Mạch. Nàng biết, nhất định cái gì nàng ấy cũng biết rồi! Nếu không nàng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Khuôn mặt Thanh Lam dần dần chuyển trắng, ngón tay nắm thật chặt, khớp xương trắng bệch, cắn môi nhìn Thẩm Thiển Mạch, cuối cùng nhắm mắt nói, "Mặc dù phái Tử Hà không nhiều thảnh dược bằng Ma Cung, nhưng muốn giải loại độc này cũng không phải là việc khó gì." 

"Đúng vậy đó đúng vậy đó. Không dám làm phiền Minh Chủ!" Môn chủ phái Tử Hà nghe thấy Thanh Lam nói như vậy, lập tức phụ họa nói, bên trán đã mơ hồ xuất hiện mồ hôi hột.

"Ồ? Không dám?" Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo vẻ lạnh lùng, nụ cười nơi khóe miệng cũng là đùa giỡn mà châm chọc, từ từ tiến lên gần chỗ Môn chủ phái Tử Hà và Thanh Lam, ý vị sâu xa nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà.

Thanh Lam nhìn thấy khí tức chết chóc trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch, bàn tay đỡ lấy phụ thân mình hơi run rẩy, cơ hồ là đứng không vững.

Thẩm Thiển Mạch thấy khuôn mặt trắng bệch của Thanh Lam, nụ cười nơi khóe miệng càng đậm, từ từ dạo bước, đi tới trước mặt của Thanh Lam, cặp mắt đen nhánh chăm chú nhìn Thanh Lam, thản nhiên nói, "Thanh Lam cô nương sao vậy? Sắc mặt khó nhìn thế, chẳng lẽ là đang kinh sợ điều gì?"

Tất nhiên võ lâm nhân sĩ bốn phía cũng nhìn thấu sự hốt hoảng của Thanh Lam, rối rít cảm thấy không giải thích được, mà nhìn vẻ mặt lười biếng tự đắc của Thẩm Thiển Mạch, hình như cũng không muốn nhanh chóng giải động cho Môn chủ phái Tử Hà, không khỏi rối rít cau mày quan sát, xem xem cuối cùng Thẩm Thiển Mạch muốn diễn trò gì.

"Sao môn chủ phái Tử Hà lại không biết phân biệt như thế? Minh Chủ chỉ muốn giải độc giúp ông ta mà thôi, sao ông ta lại một mực từ chối như vậy?!"

"Đúng vậy! Lại còn lên mặt, chẳng lẽ không biết Ma Cung Cung chủ là nhân vật cỡ nào sao?! Ngươi xem, rõ ràng Ma Cung Cung chủ đang mất hứng."

Võ lâm nhân sĩ thấy một màn như vậy, bàn luận xôn xao. Sắc mặt môn chủ phái Tử Hà càng thêm khó coi. Dù sao ở giang hồ đã lăn lộn nhiều năm như vậy, danh hiệu Ma Cung Cung sao ông có thể chưa từng nghe qua, thủ đoạn của Cung chủ Ma Cung, ông càng rõ ràng.

Đúng vậy, sao ông ta lại nghĩ rằng Cung chủ Ma Cung không trúng độc lại có thể êm đẹp sống?! Nếu biết, ông ta đã có thể êm đẹp còn sống, hơn nữa cư nhiên lại đoán được độc này do nữ nhi ông hạ, tuyệt đối ông sẽ không tới tham gia cái đại hội võ lâm này!

Thẩm Thiển Mạch thấy được sự hối tiếc trong mắt Môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, trong mắt thoáng qua vẻ ngoan tuyệt, nghĩ thầm, bây giờ mới bắt đầu hối hận sao? Chỉ tiếc, đã không còn kịp nữa rồi!

"Kẻ thương tổn đến ta, đều không có kết cục tốt!" Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười ấm áp, ghé vào tai Thanh Lam, dùng tư thế cực kỳ mập mờ nói, giọng nói rất nhỏ, chỉ có hai người các nàng có thể nghe.

Thanh Lam vừa nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, đôi mắt như nước hồ bình tĩnh nhìn Thẩm Thiển Mạch, xem ra hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi!

"Mới vừa rồi Minh Chủ và Thanh Lam cô nương đã nói gì? Sao sắc mặt Thanh Lam cô nương lại khó coi như vậy?"

"Được được được! Chẳng lẽ là Minh Chủ coi trọng Thanh Lam cô nương, Thanh Lam cô nương không muốn?"

"Nói sảng gì thế! Minh Chủ tuyệt thế phong thái như thế, cô nương nào không nguyện ý?"

Võ lâm nhân sĩ nhìn cử chỉ quái dị của Thẩm Thiển Mạch cùng Thanh Lam, không khỏi rối rít nhỏ giọng thảo luận. Thẩm Thiển Mạch nghe thấy mấy ngôn luận này, từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà.

Bây giờ Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà đã là hoảng loạn rối ren. Hoàn toàn không biết bước kế tiếp Thẩm Thiển Mạch sẽ có động tác gì.

"Không biết Cung chủ tìm lão phu tới có chuyện gì?" Một lão giả tóc bạc hoa râm được Ma Cung cung kính mời đến trước mặt.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ông lão tóc trắng này chính là quái y giang hồ nổi danh Quái Y Âu Dương Đỉnh. Tin đồn tính khí quái y rất cổ quái, chính là Võ Lâm Minh Chủ mặt mũi của hắn cũng chưa chắc vì mua, hôm nay Cung chủ Ma Cung nhưng có thể mời được ông ấy, đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ của Ma Cung.

Mọi người cảm thán rất nhiều, cũng âm thầm suy nghĩ, Ma Cung Cung đã mời Quái Y tới đây, vì thương thế của môn chủ phái Tử Hà sao?! Môn chủ phái Tử Hà thật đúng là có phúc lớn!

"Y thuật của quái y là thiên hạ vô song. Không bằng, để ông ấy thay ngươi xem xét chất độc đi?" Thẩm Thiển Mạch mỉm cười với Quái Y, tiếp theo nhíu lông mày, vẻ mặt đùa giỡn nhìn Môn chủ phái Tử Hà.

Nếu như nàng đoán không sai, Môn chủ phái Tử Hà căn bản cũng chưa ó trúng độc. Nên hắn giả bộ trúng độc hoàn toàn là gì che dấu tai mắt mọi người. Nếu phái Tử Hà là một phần của Ma Cung, sao Đường Ngọc có thể hạ Môn chủ phái Tử Hà lại sử dụng kịch độc đây?!

"Không cần. Lão phu." Môn chủ phái Tử Hà lập tức gấp ðến ðộ ðổ mồ hôi hột, muốn từ chối, nhýng khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, muốn nói cái gì cũng nuốt xuống rồi.

Tình thế bây giờ, ông ta sao có thể nói chuyện?! Rõ ràng Thẩm Thiển Mạch ðang muốn vạch trần tất cả chuyện của mọi ngýời! Vậy phải làm sao bây giờ! Nếu ðể cho ngýời khác biết hắn và Ðýờng Môn cấu kết. Danh tiếng phái Tử Hà sẽ khó mà giữ ðýợc, chỉ sợ tính mạng của ông ta cũng không giữ ðýợc!

Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cýời yêu dị, trong mắt mang theo ánh lạnh khiếp ngýời, tiếp tục nói, "Môn chủ cần gì từ chối?! Chẳng lẽ môn chủ cãn bản không cần giải ðộc sao?! Ðừng nói với ta, ngýời của Ðýờng môn, sẽ xuống tay lýu tình đó."

Thẩm Thiển Mạch khẽ nhếch miệng. Lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh hoảng cùng tuyệt vọng trên khuôn mặt Môn chủ phái Tử Hà cùng Thanh Lam. Nếu dám xuống tay với nàng, nên biết kết quả!

Võ lâm nhân sĩ nhìn một màn trước mắt, càng thêm không hiểu ra sao, nhìn dáng dấp thương thế của Môn chủ phái Tử Hà, hình như có nội tình khác?!

Bình luận

Truyện đang đọc