NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI

Công ty mèo tinh dắt đàn em mèo của mình mở bỗng nhiên trở thành “tập đoàn Bắc Diêu” đã lên sàn chứng khoán.  

Văn Tranh hốt hoảng nhìn trang web chính, Weibo hơn trăm ngàn lượt follow, sản phẩm có lượt mua nhiều nhất với hơn triệu lượt, anh bỗng thấy thật hoang đường.  

Tiền, dễ kiếm quá.  

Nuôi mèo thì mèo sẽ kiếm tiền lại nuôi mình.  

Hãi hùng.

Trên đời này thật sự có chuyện tốt đến vậy.  

Đại Hắc trở mình giấu bụng của đi, há miệng ngáp.  

“Mới mở đây thôi.” Nó quay đầu: “Đừng thấy bây giờ kiếm được không bao nhiêu mà lầm, sau này sẽ nhiều lên. Tập đoàn Galaxy gì gì đấy, nửa năm sau chết chắc.”

“Hả? À.” Văn Tranh cũng sắp quên tập đoàn Galaxy đấy rồi, anh ngơ một hồi mới hỏi: “Đúng, không phải bọn họ là tập đoàn chuyên sản xuất vật dụng và thức ăn thú cưng hàng đầu sao, anh muốn đấu với bọn họ?”

“…” Bắc Tư Ninh bỗng biến thành người, kéo Văn Tranh vào lòng, dụi đầu vào cổ anh, thở phì phò nói: “Em làm gì có quan tâm đến ta đâu! Tập đoàn Galaxy bây giờ không có cửa cạnh tranh với ta!”

“…..”

Văn Tranh: Thế giới bây giờ nhanh quá, anh đã già rồi ư? 

Ngày hôm sau, sau một buổi bổ túc cấp tốc, Văn Tranh đã nắm được tình hình. 

Tập đoàn Galaxy sa sút rất nhiều.

Rết trăm chân đang hấp hối, mặc dù gần chết đến nơi nhưng duy trì được. Mỗi tháng cũng thu vào được chút đỉnh, miễn cưỡng trả được lương cho nhân viên.  

Ông chủ Lưu Ngân Hà của bọn họ vì mua giải nên bị bắt vào tù, cho dù có kỷ nguyên mới cũng không có cơ hội được “ân xá”. Mấy họ hàng còn lại bắt đầu giành giật quyền sở hữu con quái vật khổng lồ này. 

Quản lý công ty không phải chuyện đơn giản, phải có thực lực, tầm nhìn rộng và cả thủ đoạn.  

Họ hàng của mình cãi còn không lại thì sao có thể lãnh đạo tập đoàn đi lên được? Huống chi bọn họ vẫn chưa giải quyết xong scandal “chế tạo” mèo lần trước, dư luận lần này trực tiếp chìm vào vực thẳm.  

Người khổng lồ càng ngày càng sa sút.

Bán trụ sở chính, sở nghiên cứu bị phá hủy, các cửa hàng thú cưng khắp thế giới đổi chủ, không còn bán độc quyền sản phẩm của tập đoàn Galaxy. 

Có vài nơi còn tồi tệ hơn nữa, ngay cả tòa nhà Galaxy cũng đổi chủ. 

Phân nửa nhân viên nhảy đi ăn máng khác, mấy người còn ở lại là vì vẫn chưa tìm được việc mới nên miễn cưỡng đi làm nhưng một khi đã mất lòng tin với công ty rồi thì sao có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình? 

Nhỏ lớn giờ Văn Tranh chưa bao giờ tiếp xúc với người làm ăn, sau khi nhìn mấy bài báo kia mới thấy thổn thức. 

Kinh doanh quá khó khăn, lên voi xuống chó, một tập đoàn sừng sững như thế mà vẫn có thể sụp đổ sau một đêm. Đáng tiếc thật.  

“Đáng tiếc cái gì.”

Phạm Linh Nhu đang châm trà cho Văn Tranh trong phòng tiếp khách, nghe anh nói thế thì nhướn mày: “Đây là đáng đời!”

Trụ sở chính tập đoàn Bắc Diêu sáng sủa sạch sẽ, trải qua khoảng thời gian cống hiến không ngừng, Phạm Linh Nhu đã có thể thuê được cả tầng lầu này.  

Bàn ghế và tường trắng bóc, gối dựa gối ôm đủ màu nằm tán loạn trên thảm nhung xám tối màu, trong phòng tiếp khách rộng lớn toàn là giá mèo và cây mèo, còn có rất nhiều đồ chơi nho nhỏ, không hỗ là nhà của mèo.  

“Có phải tập đoàn Galaxy chưa làm gì đâu.” Đây là lần đầu Phạm Linh Nhu gặp “bà chủ”, vốn định thể hiện hình tượng lão luyện thục nữ khéo léo của mình, ai dè vừa nghe nhắc đến tập đoàn Galaxy là máu điên đã đổ lên não: “Do cậu không biết bọn họ làm cái gì thôi.”

Phạm Linh Nhu mặc bộ vest trắng, cô ngồi đối diện Văn Tranh: “Tiền thưởng cả năm của bà vẫn còn trong tay bọn họ đấy, tận tám trăm ngàn, tức chết đi được.”

Tiền thưởng tám trăm ngàn.  

Văn Tranh bình tĩnh ồ một tiếng. 

“Thì ra cô là nhân viên tập đoàn Galaxy à? Chức vụ gì?”

Phạm Linh Nhu bỗng có áp lực như bị ông chủ tra hỏi, bèn quy củ nói: ‘Tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng.”

“Khi ấy cả bộ phận quan hệ công chúng đều do tôi quản lý, dưới trướng hơn năm mươi người, đều là mấy cô nàng anh chàng tràn đầy sức sống.” Cô có chút hoài niệm.  

“Trước khi cuộc thi hoa hậu thú cưng diễn ra là bận nhất. Tài trợ cho cuộc thi này vừa lợi vừa hại. Lợi là có thể mở rộng tầm ảnh hưởng, hại là sẽ có người nghĩ chơi bẩn.”

“Nhưng tập đoàn Galaxy lại độc quyền mảng thú cưng của Trung Quốc, cho nên bọn tôi cũng không tốn sức quảng bá sản phẩm.” Phạm Linh Nhu nói đến đây bỗng cười tự giễu: “Nhắc mới nhớ, mặc dù tôi cũng không phải con dân của chính nghĩa gì nhưng vẫn tin rằng công ty mình trong sạch. Nếu không phải bên trên cứ liên tục gạt tôi thì tôi cũng không ra quyết định đó.”

Phạm Linh Nhu thở dài, Văn Tranh không xen ngang cô, cũng không tùy tiện nghi ngờ, cảm giác này khiến người khác thoải mái rất nhiều.  

Cô hớp một ngụm trà, cũng không phát hiện Văn Tranh mới châm thêm cho mình. 

“Sau đó cậu có tham gia nên chắc không cần tôi nói. Sau khi hai người rời khỏi cuộc thi, trên mạng ầm ĩ hết cả lên, tôi với mấy cô cậu trẻ tuổi của mình thức không biết bao nhiêu đêm vừa làm vừa chờ câu trả lời từ tập đoàn. Làm việc này, nhận lương của bọn họ thì nên làm hết trách nhiệm, bất kể có thật sự gian lận hay không…”

“Tôi chỉ cần chút tin tưởng, như vậy mới có thể hoàn thành công việc được.”

Phạm Linh Nhu xoa mi tâm, nhớ lại trận cãi nhau gần như phá sạch toàn bộ sự nghiệp của mình: “Lưu Ngân Hà là một thằng cặn bã.”

“Cho nên cô từ chức?”

“Đúng.” Phạm Linh Nhu cười khổ: “Không từ chức thì biết làm thế nào? Tôi làm bên mảng ngoại giao nhiều năm, là người hiểu rõ nhất chỉ mỗi dư luận cũng có thể phá hủy một công ty. Hơn nữa ông chủ không tin tôi, lúc nào cũng cảnh giác với tôi, vậy tôi còn ở lại đó chịu tội làm gì?… hiển nhiên, lần từ chức đó hơi bốc đồng, không lấy được tiền thưởng, tiền vay ngân hàng mỗi tháng cũng không trả nổi, cho nên tôi bất đắc dĩ chọn đại một công ty để làm, đó là lý do tôi đến đây.”

Cô cầm ly lên, ngạc nhiên khi thấy bà chủ không chỉ nghe mình than phiền mà còn rót nước cho cô! Vừa sợ vì được ưu ái vừa ngại: “Chủ tịch Văn, để tôi tự làm.”

Văn Tranh không giống như trong tưởng tượng của cô. Tính tình không tệ, hơi im lặng, không tự cao tự đại như giới trẻ hiện giờ, cả quá trình đều im lặng nghe cô tâm sự.  

Điều này làm hảo cảm của Phạm Linh Nhu với Văn Tranh tăng lên gấp bội, cô càng cảm thấy lựa chọn của mình khi ấy quá sáng suốt.  

“Cô đến lúc nào?” Văn Tranh hỏi.  

“Ngay từ đầu.” Phạm Linh Nhu nhớ lại: “Cũng tầng này, khi ấy bọn họ chỉ thuê có ba phòng mà thôi, tôi gia nhập công ty từ lúc đó.”

“Mặc dù tập đoàn Galaxy bị một tên cặn bã phá hủy nhưng nguồn vốn nhiều, mà Bắc Diêu gì cũng không có. Trong hoàn cảnh trắng tay như thế, tôi cũng hơi thất vọng vì chênh lệch môi trường, huống chi công ty nhỏ mới xây dựng rất dễ sụp đổ giữa đường, tôi vừa làm được một nửa là đã nản.”

“Thế sao lại ở lại?”

“…” Phạm Linh Nhu bị Văn Tranh nhìn chằm chằm, bất tri bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng: “Vì bọn họ đối xử với mèo rất tốt.”

Mặc dù sếp đẹp cũng là một liều trợ tim cao cấp nhưng thứ khiến Phạm Linh Nhu quyết định ở lại đây mãi chính là mấy nhân viên mèo suốt ngày chỉ biết ăn uống ngủ nghỉ chơi đùa kia.  

Cô vẫn không thể quên được cảnh tượng khi đẩy cánh cửa phòng tổng giám đốc ra trong giai đoạn bị áp lực trả nợ đè nặng. 

Đó là một đám mèo con, không con nào hơn ba tháng, đang yếu ớt meo meo.  

Bọn nó được đặt trong giỏ trúc xếp thành hàng, giỏ nào cũng được lót đệm mềm mại. 

Trong không khí là mùi sữa nồng nàn. 

Có hai nữ nhân viên rất đẹp đang chăm sóc bọn nó, một người đang chỉnh rèm cửa sổ để ánh mặt trời không chiếu thẳng vào tụi nó, người còn lại dùng bình đút sữa cho tụi nó, động tác không nhuần nhuyễn lắm nhưng kiên nhẫn có thừa.  

Mà Phạm Linh Nhu biết mấy con mèo kia. 

Chính là đám mèo con biến mất khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất.  

Khi ấy cô có một suy nghĩ lớn gan trong đầu nhưng lại không dám để lộ, cô sợ bị diệt khẩu, cho nên chỉ vờ tò mò hỏi sao nhiều mèo con thế này. 

Hai nữ nhân viên cũng khá ngu ngốc, bọn họ bảo ông chủ giao nhiệm vụ nên họ phải chăm sóc thật kỹ. 

“Nhiều mèo thế này, định bán à?” Phạm Linh Nhu hỏi.  

“Không phải nha~” Một người nói: “Chờ tụi nó lớn thêm chút nữa, chắc chắn không nuôi ở đây được, chắc mang về quê nhỉ?”

Một người khác nói: “Chứ sao, nhà trong thành phố đắt muốn chết, không nuôi nổi, vẫn nên mang tụi nó về núi thôi, để bọn nó chạy chơi thoải mái, núi cũng lớn.” 

Mấy sản phẩm thí nghiệm của tập đoàn Galaxy này, Phạm Linh Nhu biết bọn nó từng bị đối xử thế nào. Bọn nó không phải mèo, bọn nó chỉ là đối tượng quan sát. 

Trên lỗ tai của mèo con bị lazer đánh số, ngày nào cũng ghi tình trạng cơ thể lại, bệnh cũng không được cứu, bởi vì xác suất phát bệnh cũng như tình trạng bệnh rất cần để biết có xuất hiện đột biến gien hay không, đột biến gien có giá trị hay không.  

Nếu không thấy dáng vẻ chăm sóc chu đáo của bọn họ, Phạm Linh Nhu cũng sẽ không cảm thấy phòng thí nghiệm máu lạnh.  

Chuyện gì cũng chỉ sợ so sánh, cô nhìn căn phòng ấm áp, hốc mắt đỏ lên.  

“Ban đầu tôi rất chê nhân viên sếp mang đến, còn đang nghĩ đâu ra mà nhiều họ hàng thế… bọn họ vừa lười, cũng không thông minh. Sau này nói chuyện mới biết, tiền thân của Bắc Diêu chỉ là một cửa hàng đồ dùng thú cưng nho nhỏ, mở ở trung tâm thương mại cách đó không xa.”

Phạm Linh Nhu nói, thấy Văn Tranh có vẻ hứng thú thì nói kỹ hơn: “Tiểu Hoàng là ông chủ, cửa hàng buôn bán cũng được. Cho đến khi tập đoàn Galaxy thu mua cả trung tâm thương mại, ép bọn họ phải di dời.”

“Tiểu Hoàng từng nói với tôi, bọn họ là thanh niên rời khỏi quê để đi làm, cũng không tốt lắm. Vì… vài lý do, bọn họ chưa từng đi học, lại không muốn về quê, bọn họ thích mới mẻ trong thành phố nên chỉ có thể làm công việc tự do kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.” 

“Tiểu Hoàng mở cửa hàng là đã kiếm được nhiều lắm rồi.”

“Cậu ấy có một tầng hầm, bình thường họ hàng sẽ tụ họp ở đó nói chuyện gì đó. Lần thu mua này của tập đoàn Galaxy, cửa hàng của cậu ấy sẽ không mở cửa tiếp được, bọn họ rất buồn… là sếp giúp bọn họ.”

Cho dù Phạm Linh Nhu là người phụ nữ mạnh mẽ nhưng cô cũng là phái nữ đa sầu đa cảm. Nói đến đây, mắt cô hơi đỏ lên, Văn Tranh lấy tờ khăn giấy đưa cho cô.  

Có hiệp định giữ bí mật nên cô không dám nói thẳng thân phận của chúng mèo yêu ra, chỉ nói: “Không còn gì khác, chỉ thế thôi, tôi cảm thấy sếp là một người tốt. Ngài ấy rất có tình người.”

“Mặc dù sếp hay hất tay bỏ bê công việc, đưa tài liệu cho cũng không đọc, ký tên cũng sai chỗ, họp hành thì cho người ta leo cây, mặc kệ nhà đầu tư, công khai chơi game trong phòng làm việc, muốn dùng tài khoản công ty đi cãi nhau với anti fans, ăn uống thì kén cá chọn canh, làm vỡ bàn của công ty không biết bao nhiêu lần, công việc đã bàn bạc xong xuôi thì giở quẻ giữa chừng, đột nhiên bảo muốn đi du lịch, nói xong thì cắp sách đi luôn, lần nào tìm tôi cũng không vì chuyện công mà toàn chuyện không đâu.”

Phạm Linh Nhu nói một tràng, cuối cùng mới nở nụ cười vui vẻ: “Nhưng sếp là một ông chủ tốt.”

Văn Tranh: “….”

Hắn tốt hay không tôi không biết, nhưng tôi cảm nhận được sự cay cú của cô.  

“Đúng rồi” Văn Tranh đứng dậy hỏi: “Sao lại gọi tôi là chủ tịch Văn?”

“!” Phạm Linh Nhu kinh ngạc: “Cậu không biết hả, lúc công ty đăng ký kinh doanh thì có cả tên cậu nữa. Mấy lúc ký tá gì đó không tìm được cậu, toàn là tôi tìm người làm hộ.”

Lúc đăng ký kinh doanh? 

“Đó là…”

“Khi ấy tôi chưa có mặt, chuyện năm ngoái rồi. Chắc Tiểu Hoàng biết á.” Phạm Linh Nhu nói. 

Khi ấy còn đang chiến tranh lạnh mà? 

Tại sao lại thêm tên của anh vào? 

Văn Tranh đi trên hàng lang, khu làm việc bây giờ đã có rất nhiều nhân viên là con người, mấy con mèo con cũng đã trưởng thành, đang chạy loi nhoi trong phòng làm việc. 

Anh bỗng thấy rất vui.  

Bắc Tư Ninh lưu lạc thế giới xa lạ nhưng hắn vẫn không quên thân phận Yêu vương của mình. 

Chơi game thì bắt người khác gọi mình là Đại Vương, nhặt vài đàn em mèo cũng phải quan tâm bọn họ ăn uống thế nào. 

Ngoài miệng thì bảo nhân loại dối trá, suốt ngày đi tính kế người khác, sẽ không bao giờ tin nhân loại… quay đầu đã ghi tên anh cùng hàng với tên hắn.  

Là anh may mắn. Chỉ mình anh có thể. 

Văn Tranh thấy Bắc Tư Ninh đang ngồi trong phòng tổng giám đốc ký giấy muốn điên đầu, ký hoài ký mãi, cuối cùng thấy phiền quá nên quăng bút không ký nữa. Bút bi được phép thuật thần kỳ điều khiển, tự chuyển động trên giấy, Bắc Tư Ninh cầm điện thoại như con nghiện internet, nằm dài trên sofa lướt Weibo.  

Thái độ làm việc rất không nghiêm túc! 

“Đứng dậy.” Văn Tranh đá sofa một cái, Bắc Tư Ninh sợ hết hồn, hắn vội bật dậy nhường chỗ cho Văn Tranh. 

“Thấy sao? Tổng giám đốc kia cũng tốt.” Bắc Tư Ninh đắc ý: “Rất chăm chỉ, cũng không ngu. Còn mua sách hộ ta.”

“[Làm sao để cãi thắng một cách thanh lịch]? Mua cũng không được tích sự gì, anh biết áp dụng à?” Văn Tranh ngồi xuống bàn làm việc, ném bút cho Bắc Tư Ninh. 

Mèo tinh hậm hực chụp cây bút: “Mấy cái này cô ta cũng xem rồi, không có vấn đề gì cả, nếu có ai dám hố chúng ta… ai dám hố?”

Văn Tranh liếc hắn, anh cầm bút ký nói, vừa ký vừa nói: “Anh chơi đi, để em ký.”

“… Vậy ta đi đây?”

“Ừ.” Văn Tranh bỗng phì cười: “Để em thử xem làm chủ tịch có cảm giác gì.”

Mèo tinh rất dễ gạt, mới nói tí đã bị gạt, vui vẻ đứng lên ra ngoài.

Văn Tranh cảm thấy mình còn chưa ký được bao nhiêu tờ thì cửa lại bị đẩy ra.

Bắc Tư Ninh kì lạ nói: “Em ra đi, Rick và Peppa đến bảo có việc tìm em.”

***

“Ôi ánh mặt trời hôm nay thật đẹp quá đi! Trời cao mây thưa! Trong ngày hạnh phúc này, tôi, tìm được tình yêu đời mình!”

Văn Tranh vừa mở cửa vào phòng tiếp khách thấy cảnh này đã muốn quay đầu, đáng tiếc anh bị Rick phát hiện, đành phải cứng người quay lại chào. 

“A! Văn!” Rick hưng phấn: “Đây là nhân viên của cậu hả? Ôi một tinh linh thuần khiết xinh đẹp biết bao! Sao em ấy không trả lời tôi? Tôi nhất kiến chung tình với em ấy mất rồi!”

Văn Tranh nhìn theo tầm mắt của anh ta, thấy Diệp Ngữ Băng đang sợ hãi giơ giẻ lau về phía anh ta.  

Anh phất tay bảo Diệp Ngữ Băng ra ngoài, lúc này Rick mới tiếc nuối về chỗ ngồi. Peppa đang ngồi thì vừa chê vừa nhích cơ thể vạm vỡ của mình sang một bên, chậc lưỡi: “Mặt mày non choẹt.”

Hai vị không liên quan gì đến nhau kia bị đối phương hấp dẫn sự chú ý, bắt đầu cãi nhau chí chóe, Văn Tranh nghe mà đau hết cả đầu, vội vàng lên tiếng cắt ngang. 

Cũng gọi trợ lý của Rick cứ đứng một bên ngồi xuống giữa hai người kia. 

“Văn…” Rick nói: “Hôm nay tôi tới là vì có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cậu.”

Anh ta rất nghiêm túc: “Một chuyện rất quan trọng.”

Peppa bên cạnh xùy một tiếc, đắc ý nói: “Chuyện của tôi cũng rất quan trọng, không tin thì hỏi Văn đi, là anh ta gọi tôi đến đây.”

Bắc Tư Ninh nghiêng đầu nhìn anh, mắt lấp lánh như đang hỏi hai người thêm số liên lạc nhau khi nào!? Văn Tranh vỗ lưng mèo tinh, nói: “Peppa nói trước đi, tôi thuê anh ta điều tra vài chuyện thôi, cũng không phải chuyện mờ ám gì.”

Lúc này Bắc Tư Ninh mới ngồi im.  

“Được rồi.” Hiển nhiên Peppa nghe chủ thuê: “Người anh nhờ tôi điều tra, Từ Kê đấy, tôi tra xong rồi. Ngày 18/4, cũng chính là hôm qua, ông ta đi hãng hàng không của Liên Minh, hạ cánh ở sân bay NQ, thời gian rời khỏi sân bay là 18:36.”

Ngón tay Bắc Tư Ninh giật nhẹ, nhìn sang gò má của Văn Tranh.  

Văn Tranh rất bình tĩnh, im lặng nghe tiếp. 

“Trước đó, 10/4, ông ta từng thuê một khách sạn ở thủ đô, ở đó một ngày. Khoảng thời gian còn lại chắc ở Dung thành.” Peppa nhìn cuốn sổ nho nhỏ trên tay mình. 

“Tôi qua nhà của người thì không thấy ai, điện thoại cũng không gọi được.” Văn Tranh nói: “Sở nghiên cứu dưới lòng đất của Dung thành đã đóng cửa, tôi có thử nhưng không vào được. Cho nên, tôi không đồng ý với suy luận người đang ở Dung thành của anh lắm.”

Peppa giải ngũ rồi nhưng lòng vẫn tràn trề nhiệt huyết, quyết định đi làm lính đánh thuê… à bậy, thám tử tư. Không ai được khiêu chiến danh dự của một thám tử gia, gã mất hứng nói: “Văn, anh bảo tôi đoán thì đây chính là suy nghĩ của tôi. Tóm lại, 90% là ông ta ở Dung thành! Đến nhà bạn của ông ta gì đó, ai biết?”

Đổi thành người bình thường thì có khả năng xảy ra, nhưng Văn Tranh sống với ông nhiều năm thế rồi, anh biết ông không có bạn.  

Tất cả các mối quan hệ của ông đều là quan hệ xã giao, ở viện nghiên cứu cũng một mình, cứ duy trì mối quan hệ hòa thuận nhưng không thân thiết.

Ngay cả mấy cô gái sư phụ giới thiệu cho anh đi coi mắt đều do ông vào trang mai mối trên mạng tìm.  

Bắc Tư Ninh không biết anh còn âm thầm làm chuyện này, hắn im lặng một chốc rồi hỏi: “Sao không báo cảnh sát?”

Người không tìm được, có thể báo mất tích đúng không? 

Mặc dù quan hệ nuôi dưỡng đã kết thúc nhưng trước giờ Văn Tranh vẫn chung hộ khẩu với Từ Kê, báo cảnh sát chắc chắn đủ điều kiện lập án nhỉ? 

“Em chờ một khoảng thời gian.” Văn Tranh nhỏ giọng nói với Bắc Tư Ninh, sau đó hỏi Peppa: “Cho nên anh thấy người ở sân bay Liên Minh, có bám đuôi tiếp không?”

Peppa lúng túng: “Đi chứ, nhưng đối phương đột nhiên leo lên một chiếc xe màu đen, chưa được bao lâu đã bỏ xa bọn tôi.”

Văn Tranh lạnh lùng liếc gã một cái, Peppa đột nhiên cảm thấy muốn đào cái lỗ chui xuống.  

Gã vội vàng bổ sung: “Sẽ tìm tiếp, chỉ cần có tin là báo cho anh ngay!” 

Trong tài khoản của Văn Tranh có tám trăm ngàn, cộng thêm một triệu một trăm ngàn tiền thưởng nữa, bây giờ anh có tổng cộng một triệu chín trăm.  

Sau khi Bắc Tư Ninh nói nghi ngờ của hắn cho Văn Tranh, anh chỉ chừa lại một trăm ngàn, còn lại chuyển hết cho Peppa để nhờ gã điều tra Từ Kê hộ.

Văn Tranh cũng không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ của mình.

Mèo tinh còn phải quản lý công ty, anh còn phải đi học, chỉ vì một nghi ngờ thôi mà phá hủy sự bình yên khó có thì không đáng.

Nhưng Văn Tranh bắt đầu nghi ngờ, một triệu tám của mình có phải lỗ rồi không? 

Rick ngồi nghe một lúc, bỗng nói: “Mọi người tìm người thì có thể hỏi tôi mà!”

“…?” Ba người nhìn anh ta.  

“Tôi là người Liên Minh đây, làm game lâu như vậy rồi, không lẽ không lên được ghế tổng giám đốc? Muốn tiền có tiền, muốn quan hệ có quan hệ… hả, sao dùng ánh mắt này nhìn tôi.” 

Rick chán nản lẩm bẩm một hồi, đột nhiên nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó cúi người, che miệng thì thầm: “Mọi người biết thân phận ngài Bắc không?”

“…” Văn Tranh đỡ trán: “Phòng này ai cũng có thể biết, chỉ có anh không thể. Có thể đừng giả bộ nữa được không?”

Mặc dù Rick nhìn có vẻ không đáng tin nhưng anh ta không ngu, anh ta mất thời gian tinh thần dẫn dắt cả đội làm phó bản đó cho Bắc Tư Ninh, hẳn cũng đoán được nó là thật. 

Peppa đã biết Bắc Tư Ninh có chỗ không bình thường khi ở Bắc Cực, sau này cũng vô tình thấy hắn biến thành mèo, cho nên gã cũng biết. 

Rick cười híp mắt thả tay xuống: “Vậy còn giấu giếm chi cho mệt, dù sao tin tôi nói cũng lớn.”

Anh ta bỗng đen mặt: “Tôi nghe được một tin, Liên Minh mở hạng mục thí nghiệm bí mật, mục đích là nghiên cứu kết hợp với thú cũng như sinh vật biến hình.”

“Mọi người biết ý nghĩa của nó không?” Rick nhìn Bắc Tư Ninh: “Cậu bị phát hiện rồi.”

Anh ta còn nói tiếp: “Cậu đang trong tình thế nguy hiểm.”

…  

Từ Kê mặc áo khoác rời khỏi siêu thị, đi bộ trên đường của thành phố N. Chạng vạng, lối kiến trúc khác hẳn, người đi trên đường cũng nói thứ ngôn ngữ lạ lẫm.  

Đây là Liên Minh, ông phải trải qua mười năm tiếp theo ở đây theo hiệp định đã ký.  

Trên tay là túi bảo vệ môi trường, bên trong là khoai tây, thịt bò, bột mì, còn có vài loại gia vị khác. Tâm trạng của Từ Kê không tệ, ông gọi một chiếc taxi không người lái chạy ra ngoại ô.  

Rất nhiều người rất ghét lòng đất, nhưng Từ Kê lại rất thích.  

Bầu không khí ẩm ướt khiến người ta thoải mái, không có tia tử ngoại đốt cháy da, ông chỉ thích những dụng cụ thí nghiệm kia, tất cả là kết tinh của trí tuệ, có thể khiến con người đi xa hơn. 

Từ Kê quẹt thẻ đi vào một cái xưởng nhỏ, đi thang máy xuống dưới, cánh cửa mở ra, ông bước vào một không gian sáng bừng.  

Từng căn phòng thí nghiệm xếp thành hàng, nhiều nghiên cứu viên đang cố gắng không ngừng. Tốt biết bao, đây mới là dáng vẻ mà một sở nghiên cứu nên có, không nên giống như Trung Quốc yếu đuối, chỉ vì hiệp định với một người mà ngừng hẳn toàn bộ kế hoạch nghiên cứu không gian con.  

Trung Quốc sẽ mãi mãi không tìm được chân lý. 

Bước chân Từ Kê vững vàng, ông đi sang khu kế bên khu thí nghiệm. Đây là nơi nghỉ ngơi của nghiên cứu viên, mỗi người một phòng, đầy đủ từ bếp đến nhà vệ sinh, đủ để ông sống tốt. 

Hôm nay Từ Kê khá rảnh nên quyết định nấu một món thưởng cho bản thân.  

Bánh thịt bò, ông nhớ Văn Tranh rất thích ăn món này, hồi anh còn bé cứ bám theo đòi ông nấu cho ăn. Có một lần đi chơi ngoại khóa với trường, bé Văn Tranh cứ năn nỉ ông làm cho anh một hộp cơm để mang đi khoe bạn bè. 

Thật là một cậu bé ngoan. 

Từ Kê nhớ đến Văn Tranh, hai mắt dịu dàng, nhưng rất nhanh lại trở về lạnh lùng và cương nghị.  

Đứa bé ngoan như vậy sao có thể sống chung với một con quái vật được? 

Lẽ ra nó phải có một cuộc đời đẹp nhất, kết hôn với một người phụ nữ hiền thục, sinh hai hay ba đứa bé gì đó, trong đó nhất định phải có một đứa con gái.  

Tại sao hư quá vậy? Ngày xưa ngoan lắm mà. 

Từ Kê lạnh mặt, vì mãi suy nghĩ nên quên lật mặt bánh thịt bò.

Kết quả là miếng bánh thịt bò vốn hoàn hảo cháy đen hết một mặt, Từ Kê tiếc nuối ăn hết cái bánh.

Chín giờ tối, người phụ trách dự án gõ cửa phòng ông.

“Từ.” Người phụ trách kia chào ông: “Đây là Sở trưởng của bọn tôi, nghe nói ngài đã đến nên đặc biệt ghé thăm.”

Từ Kê lịch sự mỉm cười rồi mời bọn họ vào trong.

Liên Minh có rất nhiều sở nghiên cứu, chỉ cần có nguồn vốn là có thể bắt đầu vận hành.

Nhưng sở nghiên cứu này không phải, chống lưng cho nó là quốc gia, trước đây không lâu, nó được rót một khoảng đầu tư khổng lồ.

Từ Kê biết ý của người phụ trách là gì, ông thuận theo gã, lặp lại những câu đã từng nói rất nhiều lần.

“Trung Quốc bọn tôi có câu nói, sinh trong hoạn nạn, chết nơi an lạc. Ý là, dù bây giờ không có nguy hiểm nhưng chúng ta cũng không được thả lỏng quá mức, nếu không sẽ khiến con người diệt vong.”

Ông chân thành nói: “Mặc dù không gian con đã bị phá hủy nhưng theo dòng thời gian, chúng ta có thể gặp nhiều tai ương hơn. Tia vũ trụ, sinh vật ngoài hành tinh, sinh vật tiến hóa, vi khuẩn đột biến… không ai biết thứ gì đang chờ đợi chúng ta. Cho nên, chúng ta không thể ngừng nghiên cứu, bất kì phát hiện mới nào đều xứng đáng với những gì chúng ta đã bỏ ra.”

Sở trưởng hết sức cảm động, khen ông giỏi giang, không vụ lợi, cống hiến cả thanh xuân cho khoa học.

Nhưng gã đổi chủ đề, nói: “Nhưng mà Từ, chúng ta đã bàn bạc với Trung Quốc, bọn họ nhất quyết không chịu thả người. Cho nên, anh chàng có siêu năng lực này khi nào mới phối hợp nghiên cứu với chúng ta được?”

“…” Từ Kê thở dài: “Tôi cũng không biết.”

Sở trưởng vỗ vai ông: “Không sao, hàng mẫu chúng ta lấy được tạm thời đủ cho anh nghiên cứu. Chúng tôi sẽ cố gắng tìm thêm.”

Sau đó gã lại cảm thán: “Quá thần kỳ, con người mà có thể biến thành động vật, còn có sức mạnh phi phàm, có năng lực ảnh hưởng đến từ trường và không gian! Từ, nếu làm tốt, không chừng tương lai sẽ thay đổi!”

Từ Kê gật đầu, tiễn bọn họ đi. 

Đúng vậy, lúc ông mới điều tra được cũng không tin. 

Nhưng đây là sự thật.  

Nhất định ông phải gỡ được bí mật này trước khi lìa đời, Văn Tranh sau khi mất con quái vật kia đi chắc cũng sẽ trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn trong trí nhớ của ông nhỉ? 

Từ Kê nở nụ cười ấm áp, tiếp tục ăn miếng bánh thịt bò vẫn chưa ăn hết kia. 

***

Sau khi tiễn Peppa và Rick đi, Văn Tranh cũng không còn tâm trạng để ký tên nữa, nhanh chóng học thói hư của Bắc Tư Ninh, bảo hắn dùng phép thuật điều khiển cây bút của anh luôn.  

“Đừng lo.” Bắc Tư Ninh nói: “Khoa học kỹ thuật của nhân loại không chung đẳng cấp với ta, có là ai cũng không làm được gì ta.”

Thật ra Văn Tranh không lo chuyện này, đừng nói Bắc Tư Ninh mạnh, cho dù hắn có yếu thì hắn còn được quốc gia bảo vệ mà. 

Nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không ai muốn đối đầu với mèo tinh. 

“Vậy em không vui cái gì?” Bắc Tư Ninh hỏi.  

“Người thật sự có vấn đề.” Văn Tranh áy náy: “Em không chỉ không phát hiện ra mà còn để người làm chuyện bất lợi với anh.”

Cho dù có người chỉ nghĩ đến hắn thôi chứ chưa làm gì, cũng làm Văn Tranh có cảm giác như bị một ngọn lửa giận hừng hực bao vây.  

Huống chi bây giờ anh còn là một trong những đầu sỏ.  

Mèo tinh thấy anh tự trách, tự nhiên hơi đắc ý.  

Em ấy vẫn thích hắn lắm! 

Thật hết cách mà.  

Bắc Tư Ninh nghĩ một chút, quen đường quen nẻo biến thành Đại Hắc, nhảy lên sofa cho Văn Tranh sờ từ đầu đến đuôi, còn kêu grừ grừ thoải mái.  

Haizzz… vẫn nên ít biến thân thì hơn.  

Nhưng ai bảo Văn Tranh là người hắn thích làm chi? Thôi, bạn lữ của mình, chỉ có thể chiều thôi chứ biết làm sao bây giờ. 

Nhưng nó không thấy, khóe miệng Văn Tranh nhếch lên, không có một miếng buồn nào. 

… 

Đêm đó, ánh trăng sáng rõ, Bắc Tư Ninh chờ Văn Tranh ngủ rồi thì im lặng bò dậy.  

Mấy ngày nay yêu đan có chuyển biến mới, ấn đỏ của không gian trên tay hắn cũng ngày càng tươi. Hắn có cảm giác, tối nay sẽ là lúc hắn kết đan lần nữa.  

Sau khi kết đan, hắn cũng không còn cần người khác chăm sóc nữa, Văn Tranh sẽ có nhiều thời gian và tinh thần để giải quyết chuyện của sư phụ mình hơn.

Bắc Tư Ninh nhịn cảm giác muốn bấm thủ quyết lao ngay đến trước mặt Từ Kê bóp cổ ông lại.  

Thứ Văn Tranh cần là một câu trả lời chứ không phải một cái xác lạnh ngắt.  

Nếu thật sự giết người kia, Văn Tranh sẽ không bao giờ tìm được câu trả lời mất. 

Nhân loại phiền thật.

Ánh trăng như dải lụa bạc trải đầy sân, hai tay Bắc Tư Ninh nắm lại, chân xếp lên nhau.  

Không biết bao lâu trôi qua, một cơn gió nhẹ thổi đến từ nơi xa xa, nhiệt độ quen thuộc truyền từ đan điền đến tứ chi, cảm giác đau nhói đặc trưng xuất hiện.  

Bắc Tư Ninh nhắm chặt hai mắt, bắt đầu điều khiển luồng khí tuần hoàn khắp cơ thể.  

Luồng khí này chuyển động càng ngày càng nhanh, chọc thủng màng chắn kinh mạch khiến má hắn đỏ lên và mướt mồ hôi. Thứ khiến hắn bất ngờ là ấn đỏ trong tay truyền đến vài tín hiệu kết nối như có như không.  

Là sức mạnh bị không gian vẫn chưa luyện hóa xong này hấp thu? 

Bắc Tư Ninh không quan tâm, chỉ tập trung kết đan, cuối cùng cũng thành công, một tia sáng vàng bắn thẳng lên trời.  

Văn Tranh bỗng mở mắt. 

Tia sáng ngoài ban công quá chói, Văn Tranh không kéo rèm cửa sổ mà vẫn thấy được. Anh nhớ đến chuyện ban ngày, bèn hoảng hốt vọt ra ngoài, thấy bóng lưng Bắc Tư Ninh rồi mới yên tâm.  

Sau đó anh tức giận.  

Tại sao không nói với anh? Có phải não con mèo này để trưng cho đẹp không? 

Anh dạy không biết bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì thì nói với anh, sao không nghe? 

Bắc Tư Ninh ngồi im bao lâu thì Văn Tranh đứng sau lưng hắn nhìn bấy lâu.  

Đến khi tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, ngón tay Bắc Tư Ninh mới giần giật, chậm chạp đứng dậy.  

Hắn ngơ ngẩn đẩy cửa, mặt mày nghiêm túc như đang suy nghĩ nan đề chưa thể giải quyết của thế giới. Nhưng bình thường mèo xem phim cũng trưng cái biểu cảm này ra, Văn Tranh quen rồi, không hề lo, chỉ hừ một tiếng.  

Bắc Tư Ninh giật mình, nhìn thấy Văn Tranh thì cứng họng.  

“… chào buổi sáng?”

“Ha.” Văn Tranh chọt hắn: “Ban đêm lén chạy ra đây, không nói không rằng, thuần thục nhờ. Còn một lần nữa…”

Anh dừng một chút, thấy tai Bắc Tư Ninh gấp đến mức dựng đứng lên mới chậm rãi nói: “Thì vô lồng mèo mà ngủ.”

Bắc Tư Ninh: “…?????”

Bắc Tư Ninh nổi giận: “Ta không muốn!”

Văn Tranh ghẹo hắn một chút, tâm trạng cũng tốt hơn, thấy mèo không có gì khó chịu mới hỏi: “Anh xong chưa?”

“Tốt lắm!” Hắn vẫn khó chịu, nhìn ánh mắt nghi ngờ của Văn Tranh bèn nhấn mạnh: “Em không nhốt được ta đâu, đừng mơ nữa.”

Bắc Tư Ninh quả thực rất nhiều năng lượng, Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm, xoay người vào bếp, thuận tiện hỏi: “Khôi phục được bao nhiêu?”

“Chắc là ba phần.” Bắc Tư Ninh lấy trứng gà khỏi tủ lạnh: “Không chênh lệch lắm với trước khi thu phục không gian.”

“Sao anh có vẻ không vui vậy?”

Bắc Tư Ninh không đáp, im lặng một hồi, hắn đặt trứng gà lên kệ bếp, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Em muốn kết hôn với ta à?”

Rắc, tay Văn Tranh run một cái, một trái trứng gà trượt dọc thành chảo. 

Không may, vỏ trứng rớt vào trong chảo còn lòng đỏ và phân nửa lòng trắng rơi xuống bếp. 

“…” Hô hấp Văn Tranh nặng hơn: “Anh nói cái gì?”

“?” Bắc Tư Ninh cau mày: “Cái gì? Em không muốn kết hôn với ta?”

Hai người trố mắt nhìn nhau.  

Văn Tranh cúi đầu: “Anh vẫn còn để ý cái tờ giấy đăng ký kết hôn của con người à?” Anh cố tỏ ra là mình ổn nhưng động tác tay hết sức không bình thường, anh cầm xẻng đâm nát vỏ trứng, làm nó nổ tứ tung trong chảo dầu.  

Mèo tinh đang cầu hôn anh? 

Đầu Văn Tranh ầm ầm, anh đã từng mơ vô số giấc mơ kì cục, bây giờ tụi nó đang lướt qua trong ký ức của anh – “Mẹ, nhìn mèo tinh nè.”, “Con muốn kết hôn với anh ấy.”, “Anh ấy đáng yêu quá, con muốn kết hôn với anh ấy.”.

Trước căn nhà đang bốc cháy, trên bàn ăn, trong công viên nhỏ trước nhà, trước cửa hàng đồ ngọt anh thích nhất.  

“Ba mẹ, con muốn kết hôn với anh ấy!”

“…” Văn Tranh đập thêm trái trứng khác vào chảo, trộn đều nó với vỏ trứng, đảo qua đảo lại, không còn biết mình đang làm gì nữa.  

Anh cảm thấy mình đã mất chức năng ngôn ngữ, trong đầu toàn là kết hôn kết hôn và kết hôn. 

Cưới chứ! 

Anh nằm mơ còn nhớ mà! 

Miệng của anh sao đột nhiên không cử động được vậy!? 

“Ta biết.” Bắc Tư Ninh bỗng nói, giọng man mác buồn, xoay người muốn đi.

Văn Tranh thấy cả người mình tê cứng, tỉnh hồn hơn phân nửa, anh vội vàng giơ tay túm cổ tay hắn. 

Cuối cùng miệng anh cũng cử động được nhưng giọng lại nghẹn lại trong họng, làm anh giật mình.  

“Anh, anh biết cái gì?” Anh căng thẳng, tuy người đang run lên nhưng ánh mắt nhìn Bắc Tư Ninh lại rất nghiêm túc: “Em, tất nhiên là muốn, anh không biết à?”

Vì tối qua mèo tinh kết yêu đan cho nên bộ quần áo hắn đang mặc là của chính hắn, rất hoa lệ.  

Trạng thái của hắn rất tốt, môi đỏ răng trắng, là bộ dạng thần tiên đã từng làm server đóng băng kia.  

Chỉ là biểu cảm không đúng lắm, cứ như đang giấu gì đó.  

Cuồng phong trong lòng Văn Tranh nhanh chóng biến mất, trầm mặt hỏi: “Rốt cuộc là sao? Hôm qua anh tu luyện ra chuyện gì rồi?”

Mắt mèo tinh cứ nhìn dưới đất, bây giờ mới quyết định, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng về phía anh: “Ta cảm nhận được đá đồng sinh của mình.”

Một gáo nước lạnh tạc thẳng vào khoảnh khắc tốt đẹp này.  

Văn Tranh không biết làm sao, bỗng nhớ trong quá khứ từng có một bài hát tên là [Khi tỉnh mộng]. 

Ý gì đây? Cảm nhận được đá đồng sinh? Đá đồng sinh kia không phải ở thế giới cũ của hắn à? Đây là… muốn quay về? 

Anh nghĩ xằng nghĩ bậy.  

Nhưng giọng Bắc Tư Ninh rất nhanh đã kéo anh khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn của anh.  

“Nếu em muốn kết hôn với ta, ta sẽ đi lấy nó về.”

“…” Văn Tranh mém nữa đã đứng tim, anh thở hổn hển, bỗng giận đến mức không muốn nấu ăn nữa, vứt chảo: “Lấy tiên sư nhà anh, biến.”

Bắc Tư Ninh: “…???”

Chiều nay có tiết, Văn Tranh bật chế độ lặpi, bài tức giận hại thân kia cứ lặp lại hết lần này đến lần khác trong nhà, còn anh thì ngồi trên ghế bấm điện thoại.  

Bắc Tư Ninh tủi thân giải quyết chảo trứng chiên đáng sợ trong bếp. 

Sau khi rửa sạch nồi xong thì có người bấm chuông. Hệ thống quản gia báo số điện thoại của anh trai bên ngoài, Bắc Tư Ninh vừa lau tay đi ra thì đụng ngay Văn Tranh cầm hai bịch đồ ăn to bự vào. 

“Có thể tắt nhạc được không, dở quá.” Mèo tinh tự giác ngồi xuống bàn, chê bai. 

“Không.” Văn Tranh mở hộp đựng sủi cảo chiên, bánh bao chiên, sau khi rót giấm vào dĩa nhỏ rồi mới nghiêm túc nói: “Đây là một bài hát rất tốt, đạo lý vô cùng sâu sắc. Anh nghe kỹ vào, ghi nhớ nó đi.”

Vừa nói xong, nữ ca sĩ đã cất tiếng hát.  

“Đời người giống như trò chơi, hữu duyên mới có thể gặp được nhau~~~~ vợ chồng với nhau là phải hòa thuận, phải biết quý trọng duyên phận~~~~”

“Đừng mất bình tĩnh vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, chậm lại một giây để suy nghĩ~~~~ phải nhanh nói tiếng xin lỗi~~~~”

Bắc Tư Ninh dừng tay, hắn liên tục nhìn Văn Tranh.  

Văn Tranh liếc hắn.  

Bắc Tư Ninh cúi đầu ăn sủi cảo chiên.  

Sau khi nghe xong, cuối cùng Văn Tranh cũng tắt ma âm muốn thủng màng nhĩ kia, hỏi Bắc Tư Ninh: “Anh nói rõ chuyện đá đồng sinh đi?”

“Ừ.” Bắc Tư Ninh khuấy cháo, hắn rủ mắt, hơi run nói: “Ta cũng rất bất ngờ.”

Đá đồng sinh chính là viên yêu đan thứ hai của mèo Tư Mệnh, cũng là cái mạng thứ hai của bọn họ. Chỉ cần nó còn tồn tại thì có cách xa vạn dặm cũng vẫn cảm nhận được.  

Nhưng “vạn dặm” cũng có mức độ, từ khi Bắc Tư Ninh xuyên qua kẽ hở không gian để đến đây thì chưa từng cảm nhận được đá đồng sinh của mình nữa.  

Có hai khả năng, một là đá đã nổ tan tành, hai là hai thế giới cách nhau quá xa.  

Mà hôm qua, sau khi yêu đan của hắn khôi phục, không gian con cũng được luyện hóa thêm một chút. Mặc dù còn lâu hắn mới có thể kiểm soát hoàn toàn nó được nhưng Bắc Tư Ninh đã xóa quy luật của nó, tự tay ấn dấu ấn của mình lên.  

Tòa tiên phủ di động từng bị nổ hư kia cũng được cái không gian không lành lặn này bổ trợ, làm mèo Tư Mệnh vốn có thiên phú trong khoảng không gian lấy được không ít chỗ tốt.  

Nhưng thứ làm hắn kinh hãi nhất là cái không gian con này liên kết với thế giới cũ của hắn.  

Đá đồng sinh của hắn vẫn nguyên vẹn.  

Có đá đồng sinh chỉ dẫn, chờ đến khi hắn khôi phục được thực lực, thậm chí có thể thử bước vào kẽ hở không gian, đến thế giới có đá đồng sinh.  

Văn Tranh dừng một chút mới hỏi: “Vậy sao anh về?”

Bắc Tư Ninh cà lơ phất phơ nói: “Để yêu đan lại chỗ em.”

Đáp án thật sự rất bất ngờ, Văn Tranh muốn chửi hắn to gan nhưng không biết sao lại không nói được gì, cổ họng anh bây giờ nóng như lửa đốt.  

“Quá nguy hiểm, không phải nói không thể cách quá xa à?”

“Không quá lâu là được.” Bắc Tư Ninh nói: “Nếu gần thì tầm ba ngày. Còn xa quá thì cũng cầm cự được một ngày.”

Văn Tranh cố gắng bình tĩnh: “Lỡ có gì bất ngờ xảy ra thì sao? Ví dụ đá đồng sinh bị bọn họ giấu, hay là biết anh muốn đến nên cố tình đặt bẫy nhốt anh lại? Đám người kia không có ranh giới đạo đức, không phải không có khả năng làm chuyện đáng sợ hơn, nếu như…”

“Văn Tranh.”

Bắc Tư Ninh nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, Văn Tranh im lặng.  

“Đầu tiên, ta sẽ không đến đó khi đang không khỏe.” Bắc Tư Ninh nhỏ giọng dịu dàng nói.  

“Thứ hai, ta không yếu đến vậy.”

“Nếu ta rơi vào tình cảnh đó, là do ta xứng đáng chứ không phải vì không đủ mạnh. Cả Nhân tộc cộng lại, bày thiên la địa võng đi chăng nữa, chỉ cần lòng ta muốn ra thì không ai có thể giam được ta.”

“Khi lòng ta đang ở chỗ em, không gì có thể đánh bại được ta.”

Văn Tranh im lặng nghe hết, lát sau mới nói: “Em chỉ là người bình thường, cũng không quan tâm anh có đưa đá đồng sinh cho em hay không. Loài người kết hôn là ký giấy đăng ký kết hôn, chỉ cần mang cơ thể, tình cảm để cam kết là được. Những thứ này anh cũng có.”

“Em đồng ý?” Bắc Tư Ninh bật dậy: “Em không muốn đá đồng sinh của ta?”

“Em nói em muốn khi nào?” Văn Tranh chậc một tiếng: “Chỉ có anh để ý cái này. Nhưng anh về thì cũng có thể nhìn thử Yêu tộc của mình một chút, em thấy anh sẽ để ý cái này hơn.”

Văn Tranh dừng một chút, mắt anh xẹt qua một chút lạnh lùng: “Thuận tiện em cũng muốn hỏi, cái thằng ất ơ năm đó, nếu chưa chết… thì có thể băm nhuyễn không?”

–—

Chú thích:

Sinh trong hoạn nạn, chết nơi an lạc: Mạnh Tử nói khi Thiên thượng muốn giao trọng trách lên thân một người, chắc chắn trước tiên phải khiến nội tâm người ấy thống khổ, khiến họ lao tâm khổ tứ, khiến họ đói khát mà thân thể tiều tuỵ, khiến họ thiếu thốn tiền bạc, phải chịu đựng cảnh nghèo khó, khiến những việc họ làm không được thuận lợi, làm việc sai sót, rối ren, dùng những điều này khiến họ chấn động trong tâm, khiến tính cách họ thêm kiên cường, phát triển những tài năng mà trước đây họ không có.

Mạnh Tử cho rằng một người thường phạm phải sai lầm, như vậy sau đó mới có thể quy chính lại, tâm ý nghi hoặc, tư duy bế tắc, sau đó mới có thể nỗ lực phát triển. Tâm tình thể hiện trên nét mặt, biểu đạt trong giọng nói, mới có thể được người khác thấu hiểu. Lo nghĩ tai ương khiến con người phát triển, an dật hưởng lạc khiến con người diệt vong.

[Khi tỉnh mộng] nghe tại đây. 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc