NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI

Đầu tóc Nhược Phong bù xù, chật vật chạy trong rừng. 

Cậu đã mặc bộ y phục này tận mấy năm, vải vóc bị cành cây cào rách, làn da lộ ra ngoài vì không có linh lực hộ thể nên bị xước chảy máu. Nhưng cậu ta cứ như không cảm nhận được đau đớn, cứ cắm đầu cắm cổ chạy như bay. 

Thử bỏ trốn chỉ là ý định bất chợt, không ngờ lại thật sự thành công, con sói yêu kia uống say, bị cậu khen đến mụ mị, mơ màng thả người. 

Nhược Phong cũng không ngờ lại dễ đến thế. 

Tuổi thọ của tu sĩ rất dài, cho dù ngày nào cũng bị rút cạn linh lực, rút đến mức cơ thể cậu gầy sọp đi thì cũng không dễ chết. Nhưng cậu vẫn rất sợ, sợ con đường tăm tối phía trước, sợ cái cảnh không biết chuyện gì đã đang và sẽ xảy ra. 

Cậu không biết chạy đi đâu, nhưng cậu cứ chạy, cũng không biết có đúng hướng hay không, nhưng cậu không dám dừng lại. 

Nhịp thở của Nhược Phong càng ngày càng gấp, hô hấp bắt đầu nặng nệ, cổ họng chua lét. Bỗng nhiên cậu lảo đảo ngã ra trước, đập mặt vào bụi cỏ làm mấy con côn trùng sợ hãi bay ra. 

Dưới chân cũng không có chướng ngại vật gì, chỉ đơn giản là cậu chạy không nổi nữa, hai chân bủn rủn lặng im, không chống đỡ nổi cơ thể, giống một phàm nhân nhỏ yếu như kiến hôi. 

Nhược Phong đột nhiên lạnh run, sao cậu có thể là phàm nhân? Cậu… cậu rõ ràng không phải phàm nhân. 

Tủi thân khiến hai mắt cậu đỏ bừng, muốn lớn tiếng gào khóc. 

Cậu không phải người phàm, phụ thân của cậu là chưởng môn phái Lục Hợp, cho dù tư chất cậu có kém đi chăng nữa thì cũng không phải phàm nhân. 

Phàm nhân là gì? Là kiến hôi tầm thường, là súc vật không có linh hồn chờ lên bàn mổ, bọn họ chỉ vì miếng ăn mà hao hết toàn bộ thời gian trên ruộng đồng, cực khổ làm lụng, đến khi già rồi thì đau đớn trên giường.

Chỉ biết khóc lóc không làm gì được, cực kì thảm thương, bọn họ không chung loài với tu sĩ.

Như người và yêu không giống nhau, tu sĩ và phàm nhân cũng không giống nhau.

Nhược Phong khóc đến thương tâm, sâu trong lòng còn có một hối hận không tài nào gạt bỏ được, cũng không muốn thừa nhận. 

Cậu hối hận. 

Si mê và yêu thương của cậu biến dạng khi nào? Không rõ. Nhưng cậu biết, lần đầu tiên gặp Bắc Tư Ninh, đêm trăng ấy, đối phương như thần tiên hạ phàm, đẹp đến mức khiến cậu tự ti. 

Quá khứ đẹp biết bao, nếu có thể quay ngược thời gian, nếu có cơ hội thứ hai, cậu nhất định sẽ, nhất định sẽ. 

Nhược Phong suy sụp khóc rống, cậu lăn một vòng trên đất, cố gắng bước về phía trước, sau khi đi thêm vài chục thước thì cậu ra khỏi khu rừng, trước mặt là một dòng sông như đang toả sáng dưới ánh trăng. 

Cậu ngẩng gương mặt vẫn đang rơi nước mắt của mình, xuyên qua những giọt nước trong suốt bên khoé mắt, cậu nhìn thấy biển đèn lồng trên đầu. 

Chẳng lẽ, lại đến Lễ hội Lạc Vũ rồi?

Cậu ngừng khóc, bắt đầu nhớ lại ngày xưa. Bắc Tư Ninh đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức trước giờ cậu chưa bao giờ nghĩ đến cái ngày mà tình yêu ấy sẽ bị hắn lấy lại. 

Nhược Phong không biết mình đã nhìn bao lâu, khu rừng đằng sau bỗng có tiếng sột soạt, cậu tỉnh hồn, sợ hãi kích thích trái tim cậu, vội tìm chỗ trốn. 

Nhưng mà quá gần, gần đến mức cậu chưa kịp chuyển động đã bị người khác nhìn chằm chằm. 

Cơ thể Nhược Phong căng cứng, chậm rãi quay đầu. 

Người đến là Nhân tộc.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao lại có chút thất vọng, mặc dù cả cơ thể vẫn đang căng cứng, nhưng cậu vẫn nặn ra một nụ cười, đáng thương nói: “Đạo hữu, đến tham gia Lễ hội Lạc Vũ à? Ta, lạc đường, bị kẹt trong ngọn núi này hơn một tháng rồi…”

Cậu càng nói thì Nhân tộc lại càng đến gần cậu hơn. 

Ánh trăng và ánh đèn hoà vào nhau làm nơi này sáng trưng, giọng Nhược Phong càng ngày càng nhỏ. Cậu nhìn thấy gương mặt của người đến, tim run lên. 

Thiếu niên anh tuấn, đôi mắt lạnh lùng, y phục màu đen được thêu trận pháp phòng ngự mạnh mẽ, mặc dù có cả bụng kiến thức nhưng cậu vẫn không biết nó được dệt thành từ thứ gì, chỉ cảm thấy một luồng uy áp vô cùng mãnh liệt. Chỉ vài phút thôi cũng đủ chứng minh gia thế người đến bất phàm. Có thể là đệ tử hoặc con cháu của mấy môn phái lớn vừa mới thành niên mấy năm gần đây cho nên cậu mới chưa từng gặp bao giờ…..

Nhược Phong tính toán, cảm thấy cơ hội của mình đã đến, bỗng nhiên đổi giọng, rơi lệ. 

“Ta xin lỗi, ta đói quá, ta ăn hết Ích Cốc đan mang theo rồi, có thể…. cho ta chút thức ăn được không? Chờ ta tìm được phụ thân, nhất định sẽ báo đáp ngươi, ngươi muốn gì cũng được…” Khoé mắt Nhược Phong chảy chút nước mắt, trông vừa yếu đuối lại đáng thương.

Câu này ít chữ nhiều ý, thứ nhất, Nhược Phong sợ mình không có linh lực, sẽ bị người khác tưởng là phàm nhân. 

Tu sĩ giết phàm nhân như đè chết một con kiến, cho dù cậu muốn kêu oan cũng không có chỗ để kêu. 

Thứ hai, đói đến mức phải xin đồ ăn, cho thấy cậu đã vứt hết cả lòng tự trọng chỉ để cái bụng rỗng của mình được lấp đầy. Chuyện này sẽ khiến người mới đến hạ cảnh giác, còn sẽ đồng cảm, thương cảm cho cậu, dần dần đánh mất lí trí. 

Thứ ba, cậu cố tình nhắc đến người lớn trong nhà, còn nói muốn gì cũng được có thể cho thấy gia thế cậu không tầm thường. Nếu người kia thông minh một chút thì sẽ biết, đây chỉ là tạm thời mà thôi, không nên coi thường cậu. 

Nhược Phong đã nghĩ rất kỹ, thậm chí còn mê mẩn trí thông minh của mình. 

Quả nhiên, con người có thể đứng trên đỉnh cao là do đầu óc. Mấy con yêu quái ngu si kia, rạng rỡ nhất thời thì thế nào? Cũng không thể rạng rỡ mãi mãi được. 

Nhưng mà chưa đợi cậu mê mẩn được hai giây, bỗng bốp một tiếng thật lớn, mắt cậu mờ đi, cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, sau đó là cơn đau ập vào đại não. 

Sau khi hôn mê mười mấy giây, cậu mới hiểu được, cậu bị người khác đánh cho đập đầu vào đá!

Đầu cậu đập vào đá, máu chảy lênh láng, cả cơ thể tê liệt trên mặt đất như một con cá chết, cố gắng gom góp không khí vào buồng phổi. 

Văn Tranh chậm rãi đến trước mặt cậu, trong mắt Nhược Phong chỉ còn lại một đôi giày dính bùn đất. 

“Khụ…. khụ….” Nhược Phong không sao thở nổi, hai mắt trợn trắng, thật lâu sau mới có thể nói: “Ngươi… ngươi là ai….”

“A.” Văn Tranh đạp lên mặt cậu: “Cậu nghĩ thế nào?”

Văn Tranh ghê tởm người dưới chân. 

Anh chỉ trùng hợp xuất hiện ở đây mà thôi, chúng yêu chia nhau ra tìm Nhược Phong, anh đi theo một con chim đen to chừng bàn tay. Nó bay trên cao, thấy chỗ nào có dấu vết thì sẽ báo cho người khác, chỉ là Văn Tranh đến trước mọi người mà thôi. 

Không bao lâu nữa, bọn Bắc Tư Ninh sẽ đến. 

Văn Tranh không ngờ, tên luôn tồn tại trong đầu anh lại thế này. Tạm thời bỏ qua chuyện đã thành ra thế này rồi còn tính toán đủ chuyện, cơ thể tiều tuỵ đến đáng sợ. 

Cho dù có đẹp đến thế nào đi chăng nữa, nếu không tươm tất thì vẻ đẹp đấy cũng biến mất, huống chi cái bộ xương di động Nhược Phong này chỉ được coi là thanh tú, nếu là trước kia, cậu ta vờ đáng thương ôm chân thì Văn Tranh cũng có thể hiểu. 

Nhưng bây giờ…. quần áo rách rưới, tóc như cỏ khô, mặt gầy như đầu lâu, hai con mắt trợn trừng.

Có thể nói là kinh khủng

Hoàn toàn không có chút uy hiếp nào. 

Anh đột nhiên cảm thấy, để Bắc Tư Ninh nhìn thấy cũng không tệ, rửa sạch toàn bộ ký ức trong đầu chỉ chừa mỗi bộ xương kinh khủng này lại. 

“Ngươi, ngươi…. là người phái Tu La?” Nhược Phong vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ngươi hiểu lầm rồi, phái Lục Hợp chúng ta có quan hệ rất tốt với các ngươi, sẽ không vì một con yêu quái mà làm mất tình nghĩa…”

Văn Tranh im lặng một hồi, quyết định nói cho cậu ta biết một tin dữ. 

“Phái Lục Hợp của cậu, đã bị xoá sổ.” Anh từ trên cao nhìn xuống: “Không ai nói với cậu à?”

Nhược Phong ngây người, không nhúc nhích, như một con vịt trời bị tên xuyên ngang cổ. 

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, nếu bọn họ chưa chết, sẽ ngần ấy năm trôi qua mà không một ai đến cứu?” Văn Tranh không biết Nhược Phong này đang vui hay đang buồn, anh lạnh lùng nói tiếp: “Sở dĩ không có ai đến, là vì tất cả mọi người trừ cậu, đều đã chết.” 

“Không thể nào…” Nhược Phong đột nhiên hét lớn, tiếng hét kia như dã thú đã ngã xuống, rất kinh người. 

“Chắc chắn không thể! Sao chưởng môn có thể chết? Phụ thân ta là tu sĩ Hoá Thần! Tư Ninh đâu? Ta muốn gặp Tư Ninh!” Cậu không giấu giếm gì nữa, run rẩy muốn bám vào tà áo của Văn Tranh, đau khổ van xin: “Van xin ngươi! Mang ta đi gặp Tư Ninh, ta là đạo lữ của huynh ấy, do chính miệng huynh ấy thừa nhận! Lâu vậy rồi huynh ấy không gặp ta, có lẽ không biết ta bị bắt nạt, van xin ngươi, mang ta đi gặp…”

Văn Tranh cầm vạt áo, còn chưa kịp kéo ra thì một cái bóng đen đã vụt qua bên cạnh anh. Cái bóng này tung cước đá Nhược Phong bay vào tảng đá lớn kia lại, mới có vài phút mà một tiếng bốp khác vang lên. 

Bắc Tư Ninh tức giận: “Ai cho ngươi chạm vào y phục của em ấy!”

“Anh ta… là ai?” Nhược Phong khó khăn ngồi dậy, đôi mắt mơ màng không có tiêu cự. 

Văn Tranh tiến lên một bước, ra hiệu cho Bắc Tư Ninh lùi về sau, tự mở miệng nói: “Tôi là bạn lữ của anh ấy.”

“…….” Nhược Phong như không nghe rõ, phải chừng một lúc lâu sau mới phản ứng lại được: “Hả… cái gì?”

“Bạn lữ.” Văn Tranh nói: “Cậu không muốn anh ấy, tôi muốn.”

Nhược Phong mềm oặt ngã ra đất, chống chịu đến bây giờ đã không nổi, cuối cùng cũng phun ra một búng máu. 

Bắc Tư Ninh lo lắng, hắn có kế hoạch riêng, ai dè bị làm cho rối tung hết cả lên, nhưng khi nghe Văn Tranh nói thế, tự nhiên nội tâm phức tạp của hắn xuất hiện chút mừng thầm, còn muốn anh nói nhiều hơn. 

“Trên đời này không bán thuốc hối hận.” Văn Tranh không hề muốn đánh cậu ta cho nên nói không ít. Mấy yêu quái nhỏ tìm người cũng chạy đến, vây kín nơi này đến mức gió còn không lọt, tò mò vểnh tai nghe Văn Tranh nói. 

“Anh ấy móc tim cho cậu, cậu coi như không thấy.” Văn Tranh nói: “Không chỉ thế, còn muốn giết người.” 

Văn Tranh hít sâu, nhỏ giọng: “Cậu thật sự là một tên cặn bã.”

Tên cặn bã lại tỏ vẻ đáng thương, nhưng lần này, trong mắt các yêu quái xung quanh chỉ có ghê tởm. 

“Tôi còn một vấn đề muốn hỏi.” Văn Tranh không thèm quan tâm cậu ta có đồng ý không, anh hỏi thẳng: “Tại sao cậu lại xem thường Yêu tộc?”

Tại sao vậy?

Đến tận bây giờ, Nhược Phong vẫn không rõ. Rất nhiều tu sĩ con người đều nghĩ vậy về Yêu tộc, nó giống như luật bất thành văn, không được phép nghi ngờ hay khiêu khích, thích hợp để tự tôn của con người bành trướng.

Quả thật cậu xem thường Yêu tộc, cho dù có hối hận với phút chốc tham lam ngày xưa, nhưng sự xem thường đó vẫn ăn sâu vào trong máu tuỷ cậu. 

Không đợi cậu nghĩ ra lý do, Văn Tranh lại hỏi: “Cậu thuộc lòng kinh, sử, tử, tập không? Cuốn nào cũng được.”

Nhược Phong ngẩn người, ngón tay gầy tong teo cứng ngắc. 

“Hiển nhiên.” Cậu khó hiểu hỏi: “Ta cũng không phải Yêu tộc.” 

Im lặng tràn lan. 

Văn Tranh vẫn đứng sừng sững đó, cúi đầu nhìn cậu, trong đôi mắt kia là ghê tởm và thản nhiên. 

Nhược Phong mở  miệng, cố gắng phá vỡ bộ dạng bình tĩnh của anh, nhưng những câu thơ cậu từng thuộc làu làu, bây giờ một chữ cũng không đọc được.

“Không thuộc?” Văn Tranh nói: “Yêu tộc nào cũng thuộc, cậu không thuộc?”

Nhược Phong hét lớn: “Ta thuộc! Ta thuộc!”

“………. Nhiêu đây còn không biết, cậu lấy cái gì để xem thường Yêu tộc?”

Nhược Phong thở gấp, con ngươi lồi ra, trán dính máu khô đỏ thẫm. Lẽ ra cậu phải cao cao tại thượng, thông minh nhất, có đầu óc. Chứ không phải như bây giờ, bị một đám yêu quái chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như một…. phàm nhân. 

Cậu hoảng hốt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Văn Tranh, bỗng nhiên hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. 

Yêu tộc kinh ngạc tránh ra tạo thành con đường, Văn Tranh chỉ dùng mấy bước đã đuổi kịp, anh bóp cổ Nhược Phong, nhấc lên như đang nhấc một con gà. 

“Văn Tranh.” Bắc Tư Ninh lên tiếng, giọng nghiêm túc. Hắn đặt tay lên vai anh, lo lắng nói: “Em đừng làm gì, để ta giết.”

Văn Tranh lắc đầu: “Không giết cậu ta.” 

“Hả?” Bắc Tư Ninh nhìn Nhược Phong đang quẫy đạp trên không trung: “Nhốt lại?”

“Không.” 

Văn Tranh ném người xuống đất, đạp chân lên ngực cậu ta. Cặp băng cổ tay Cầm Ma mới tặng phát huy tác dụng, anh dùng linh lực quấn quanh bàn tay, nắm đấm mang theo linh khí, dọng thẳng vào đan điền của Nhược Phong.

Nhược Phong yếu ớt phun ra một búng máu, ngất xỉu, Văn Tranh vỗ tay, bình tĩnh nói với yêu quái xung quanh: “Ném, ném đến thôn trang của con người.”

Nhược Phong không còn đan điền, từ bây giờ đã không còn là tu sĩ. 

Nếu cậu ta tự xưng mình có trí tuệ, không bằng để cậu ta làm người phàm, nếm thử cảm giác ưu việt hơn người.

Bắc Tư Ninh kéo tay Văn Tranh quay lại Lễ hội Lạc Vũ, mắt nhìn về phía mấy yêu quái đang mang Nhược Phong xuống núi. 

“Đừng nhìn.” Văn Tranh nói, ánh mắt dịu dàng: “Em biết, anh thông minh hơn cậu ta rất nhiều.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc