NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI



Trong cửa hàng bên kia đường, có hai thanh niên đội nón lưỡi trai đeo khẩu trang giơ camera đang xầm xì to nhỏ.

"Anh, chụp nhiều tấm lắm rồi nhỉ? Anh gửi tin nhắn chưa, anh Vũ nói sao?"
Camera của người còn lại còn đang tanh tách không ngừng "Anh Vũ không trả lời, hay anh gọi điện?"
"Nhưng anh Vũ nói không có việc gì thì đừng làm phiền ảnh, đừng làm phiền ảnh ghẹo anh chàng kia à?"
"Này không phải là đang bận sao!"
Hai anh em này là thân thích của Sơn Vũ Dục La, sau khi tốt nghiệp đại học chuyển sang trạng thái thất nghiệp, ngày nào cũng phè phỡn, cho nên mới giúp anh họ mình ba cái việc trời đất không dung thứ này.

Hôm nay hai người bọn họ gánh trên vai một trọng trách, chụp lén hộ anh Vũ.

Trước khi đến, anh Vũ đã lải nhải cả ngày, cái gì mà kế hoạch A kế hoạch B, hai người nghe mà muốn trợn trắng mắt, đã thế còn phải tỏ ra mình biết nhiệm vụ hôm nay quan trọng thế nào.

Tóm lại — nếu cậu bé hắn gặp xấu, vậy thì chụp vài tấm thôi rồi đi về.

Còn nếu đẹp, vậy thì, chụp mấy tấm hai người bọn họ gần nhau một chút, sau đó lén đang lên diễn đàn game của anh Vũ.

Còn thế nào gọi là xấu thế nào gọi là đẹp, anh Vũ quyết định.

"Anh Vũ dài dòng quá, chụp xong rồi còn phải gửi cho ảnh."
"Giải thích cho mà nghe, trái tim già cằn cỗi của ổng đang nhảy cha cha cha."
"Nhưng không phải nói đăng trước khi bọn họ ăn xong hả? Nếu không không giống người qua đường lắm....Anh, hay mình gọi cho ảnh đi?"
"Gọi đi gọi đi, tên này đẹp thật, anh chụp phải nói đỉnh chóp, hời cho anh Vũ rồi."
Điện thoại hiển thị kết nối thành công, điện thoại đang để trên bàn của Sơn Vũ Dục La bên kia cũng rung rung.


Hắn đang nói chuyện mật mã với Văn Tranh, bầu không khí cũng không tệ lắm, bởi vì Văn Tranh vừa không dễ gạt cộng thêm tính tình tương đối lạnh lùng, cho nên hắn không có thời gian nhìn điện thoại.

Hắn biết, hai đứa em họ của mình đang rất nóng lóng, thật ra hắn cũng thế, hắn cũng đang chờ ai đó gọi đến cứu mình đây.

Sơn Vũ Dục La cười cười "Xin lỗi, tôi có điện thoại...."
Đại Hắc nghe thấy tiếng điện thoại rung, hai tai vểnh lên, hứng thú nhìn cái hộp hình chữ nhật trên tay Sơn Vũ Dục La.

Nó giơ chân ra với tốc độ sét đánh, dùng tốc độ không mắt thường nào theo kịp đạp bàn nhảy lên cào điện thoại trên tay Sơn Vũ Dục La.

Chớp mắt, điện thoại biến thành năm sáu mành.

Hãi hùng.

Yên lặng.

Bà nội cha nó cái này là điện thoại di động đó! Điện thoại di động bây giờ có rớt từ tầng mười xuống cũng chả nứt được đâu, móng vuốt của con mèo này là pháo hạt nhân hay gì!?
Ngay cả Văn Tranh cũng hết hồn, vội vàng nắm chân Đại Hắc sờ sờ, chắc chắn mèo nhà mình không làm sao.

Sau đó anh quay sang nói với Sơn Vũ Dục La: "Xin lỗi, tôi bồi thường tiền điện thoại cho anh."
Sơn Vũ Dục La:.....Đây hình như không phải chuyện có tiền hay không có tiền!? Mà là chuyện con mèo nhà cậu có vấn đề chứ???
Đại Hắc vỗ hư điện thoại nhà người ta thản nhiên nằm ườn ra đấy, thậm chí còn có thể thấy được nó đang tỏ vẻ cái điện thoại kia đập không đã.

Văn Tranh cưng nó không làm gì, tuy anh không biết tại sao hôm nay nó phá ghê vậy, nhưng anh không giận, thậm chí còn đút sashimi vừa mới được cắt nhỏ cho nó.

Hai anh em ở trong cửa hàng đối diện nhìn điện thoại tắt máy, trố mắt nhìn nhau.

"Anh? Vậy có đăng không?"
"....Đăng chứ? Dù sao mục đích của anh Vũ cũng là tạo xì căng đan mà, anh chụp đẹp đến thế, chẳng nhẽ ảnh còn chê?
"Chắc chắn không! Anh của em là bậc thầy chụp ảnh mà!"
"He he, không dám nhận không dám nhận!"
Hai anh em tâng bốc nhau một hồi, đăng mấy tấm hình mình chụp lên diễn đàn về game của kênh livestream Ái Miêu.

— Hú hồn! Đang ngồi ở nhà hàng đối diện, vô tình nhìn thấy Sơn Vũ Dục La tiếp xúc thân mật với anh chàng nào đó, tôi đoán ảnh là Z đại á á á á á
****
Trong vòng nửa tiếng tấm hình này leo lên top những bài viết được đọc nhiều nhất.

Độ phân giải 4K, mặt nhân vật chính rõ đến từng hột mồ hôi, mặc dù hơi chói, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của người đối diện Sơn Vũ Dục La.

Mặc dù tiêu đề bảo là đoán, nhưng cư dân mạng không gì không biết đã nhanh chóng xác minh người này là ai từ hai thứ.

Thứ nhất, sợi dây chuyền Z đại chưa bao giờ tháo ra, đang nằm trên cổ của người thần bí kia.

Thứ hai, con mèo trên bàn quen vcl!
Này không phải mèo nhà Z đại hả!
Đại Hắc ung dung quý phái dựa người vào cửa sổ, tấm hình kia bắt ngay khoảng khắc nó quay mặt về i16ng kính, đôi mắt vàng kim sâu hoắm khắc sâu vào lòng mỗi người xem.


Ánh mắt lạnh lùng sắc bén, cực kì hung dữ.

Cư dân mạng A: Đã hiểu, cơ mà sao mèo của Z đại —- có thể lớn đến thế?
Cư dân mạng B: Ối mẹ ới aaaaaaaaaa Z đại của tui aaaaaa aaaa đang yêu đương kìa
Cư dân mạng C: Rốt cuộc Đại Hắc thuộc loài gì vậy!???? Sao có thể to vật vã như thế??? Thuận tiện khinh bỉ kỹ thuật chụp hình xầu òm của Z đại
Cư dân mạng D: Kích cỡ của Đại Hắc éc éc éc há há há há làm tôi nghĩ cái bàn kia không đủ cho nó nằm! Cơ mà nó trông dữ quá.....nhìn một cái thôi mà tôi cũng hết hồn
Cư dân mạng E: Mọi người! Tập trung vào chủ đề chính! Đừng có nhìn mèo của Z đại nữa mà nhìn ảnh đi! Mấy người không hết hồn khi thấy nhan sắc chói lòa của Z đại hả
Cư dân mạng F: Hú hồn chứ, tui la hét ầm ĩ xong rồi, bây giờ là lúc bình tĩnh chiêm nghiệm
Cư dân mạng G: Giống lầu trên, tui cũng la hét ỏm tỏi xong rồi, nhà hàng xóm còn gọi cảnh sát kìa
Cư dân mạng H: Tôi đã chạy mười vòng quanh khu nhà mình xong, hiện tại rất bình tĩnh.

Công bằng mà nói, khí chất của Z đại ấy, nhìn một cái đã biết đẹp từ trong trứng nước đẹp ra, fan già bọn tôi đã sớm nhìn thấy linh hồn của ảnh xuyên qua vẻ ngoài, khen ảnh đẹp không biết bao nhiêu lần
Cư dân mạng I:..đến bây giờ tôi vẫn không thể tin vào mắt mình được...!người gì đâu mà đẹp trai, nam tính, mặt cũng không trang điểm, vì sao cũng là đàn ông như nhau, mà có thể chênh lệch đến thế.....!
Cư dân mạng J: Tôi!!!! Phải nói!!!! Nhìn đến tấm thứ hai, cái tấm Z đại nhìn mèo của ảnh á, chính là ánh mắt dịu dàng cưng chiều nức tiếng á á á á á á á á á á á á
Đến đây, chủ lầu nhanh chóng hướng mọi người đến một chi tiết hka1c.

Mọi người cứ thảo luận mãi, Đại Hắc vừa xấu (Z đại hông thấy, hông thấy, hông thấy gì hết), vừa dữ, lại to oành, hoàn toàn không phải mấy bé mèo mềm èo bằng bàn tay kêu meo meo, làm sao có thể thu hút được Z đại.

Và, tại sao người đàn ông nam tính và mèo hung dữ đứng chung một khung hình lại có cảm giác vi diệu vcl vậy.

Sơn Vũ Dục La về đến nhà, khi mở máy tính mở diễn đàn lên, trong cổ họng lập tức trào lên một ngụm máu, phun ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.

Cầm điện thoại dự phòng chứng minh thân phận xong, tin nhắn tra hỏi của Hiên Viên Thiên Lộ đã ngập màn hình, tin nhắn càng ngày càng khó nhìn.

Hắn tắt điện thoại, tiếp tục đọc bài đăng kia, một đống bình luận thế kia, nhưng không có lấy một cái tò mò quan hệ của hắn và Z?
Rõ ràng hai người và một con mèo ăn cơm, mà hắn cứ như người vô hình.

Hai thằng em họ ngu si của của hắn, không biết xóa con mèo kia đi hả? Tụi bây chụp ảnh tạp chí động vật hay gì? Không gọi được cũng đừng có đăng? Nhưng mà rốt cuộc tại sao con mèo kia có thể đập vỡ điện thoại của hắn như đập bánh vậy?
Sơn Vũ Dục La bên này lâm vào tự hỏi, Hiên Viên Thiên Lộ bên kia tức đến mức muốn treo cổ tự tử.

Tiếng tăm của Z lên như diều gặp gió, nhiều người nhìn thấy chiến thư trước của anh hơn, cho nên nó cũng bị lôi ra.

Fans của Hiên Viên Thiên Lộ cũng không vui, hỏi gã tại sao không ứng chiến, sợ à? Muốn làm rùa rụt đầu?
Cuối cùng, chuyện càng ngày càng lớn, người đại diện ép gã phải ứng chiến, lúc này gã mới lên Weibo, tỏ vẻ hai ngày trước bận nên giờ mới có thời gian lên ứng chiến.

Thách đấu xoá acc, acc không cần xoá, nhưng nhục thì chắc chắn rất nhục.

Nhưng không ứng chiến, càng nhục hơn.

Gã đã chọn cái đỡ nhục mặt nhất.

Một lời đã định, trên mạng lập tức trở nên sôi nổi.

Nhất thời, trận 1 VS 1 này trở thành chiến trường để người chơi > và > mắng nhau.

Z đại bùm một phát leo lên cái ghế người đại diện cho toàn bộ streamer >, trách nhiệm trên vai lại càng trở nên nặng hơn bao giờ hết.


Văn Tranh chưa biết mình đã hot rần rần trên diễn đàn, anh có viết mật mã trên mặt dây chuyền cho Sơn Vũ Dục La lúc cả hai ở trong nhà hàng, đối phương đã hứa là sẽ giải thử.

Anh có chút hoài niệm, sau khi bế mèo về nhà, lại ngồi đó lật lật cuốn sổ ố vàng.

Sơn Vũ Dục La nói, tuy có thể thử liên tục nhiều mật khẩu khác nhau, nhưng quan trọng nhất vẫn là tìm ra manh mối.

Sổ của bà Lưu toàn là những thứ vụn vặt khi bà còn sống, cách ghi cũng lung tung xà beng, vừa nhìn đã biết đánh cá ba ngày, mà phơi lưới tận hai ngày.

Đến khi Văn Tranh lật đến một tờ, khoé miệng nhếch lên.

[Hẹ tăng giá, tận tám đồng ba, đùa nhau à]
[May ghê dạo rày Văn Tranh không muốn ăn hẹ, đỡ tốn]
[10.3, 6.2, quần áo 867.

Giảm giá giảm giá a ha ha]
[....]
[???? Chuyện gì vừa mới xảy ra? Mới không ghi sổ có ba ngày thôi, tiền của mình đâu?? Tiền đâu mất tiêu rồi...........]
"...." Văn Tranh đọc đến đây cũng cười hết nổi nữa.

Bữa ăn hôm nay chẳng ăn được bao nhiêu, còn phải bồi thường tiền điện thoại di động hết năm ngàn.

Tiền của mình đâu.

Nó bay đi đâu rồi.

Anh nghĩ, Đại Hắc dỏng đuôi đi ngang qua mặt anh, ngáp một cái, dùng ánh mắt bảo Văn Tranh mau hầu nó lên giường.

Văn Tranh: "...."
Chân của Đại Hắc bây giờ chưa thể nhảy, cho nên Văn Tranh bế nó lên giường.

Đại Hắc thoải mái nằm kế bên kính 3D toàn vết cào.

Văn Tranh đột nhiên nghĩ, với cái sức kia của Đại Hắc, anh có nên cảm ơn nó vì đã không giết luôn cái kính hay không.

Hậu trường nhỏ:
Đại Hắc: Đúng vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc