NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI



Về vị anh rể họ này của Kim Phồn Vinh, Văn Tranh đã có ấn tượng khá sâu về hắn ta kể từ lần đầu tiên Kim Phồn Vinh ba hoa chích choè trong văn phòng.
Ba mẹ anh chưa bao giờ nhắc đến ông bà anh, sau khi hy sinh lại nhờ sư phụ nuôi anh, cho nên khái niệm của Văn Tranh về hai chữ "họ hàng" phải nói là không có bao nhiêu, càng không biết anh rể họ bình thường có tặng quà gặp mặt là một căn nhà hay không.
Nơi hẹn gặp khá xa hoa, mấy đồng nghiệp đã lén thảo luận mấy việc cần chú ý trong nhóm chat, ví dụ như tốt nhất nên mặc mấy bộ đồ nghiêm túc.
Văn Tranh lục tủ quần áo, lôi ra một bộ vest màu đen.

Tuy quá trang trọng, nhưng là đồ may riêng, ôm chặt đôi chân dài của anh, khiến anh trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Người trong gương có một khuôn mặt điển trai.

Sống mũi vừa cao vừa thẳng, lông mày đẹp đẽ, không quá thô, nhưng cũng không gọn quá lại trông như con gái.
Không biết tay áo xắn lên dính bụi hồi nào, Văn Tranh bèn vào nhà vệ sinh lấy khăn tắm lau, nhưng lau hoài không sạch, bèn đi ra, lúc đi ngang qua nhà bếp còn muốn bước vào, xong bỗng sực nhớ Đại Hắc không còn nữa.
Thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ, sau khi thói quen được hình thành, muốn bỏ là cả một quá trình đau đớn.
Hôm nay anh cũng gọi điện thoại cho Cục Cảnh Sát, đối phương lại dùng giọng điện xin lỗi trả lời anh, hy vọng của Văn Tranh càng ngày càng vơi.
Càng đáng sợ hơn là, anh hoàn toàn không tưởng tượng được cảnh mình mang một con mèo khác về nhà.
Không phải mèo nào cũng là Đại Hắc.
Ngẩn ngơ một lát, Văn Tranh vào phòng ngủ, lôi một cái hộp ra khỏi tủ đầu giường, dùng một cặp khuy măng sét vàng che vết dơ.

Do dự một hồi vẫn quyết định không đeo cà vạt, cứ thế ra khỏi nhà.
Cho dù Kim Phồn Vinh không nói chuyện anh rể họ của gã ta với anh, có lẽ anh cũng sẽ đồng ý.

Gần đây anh không muốn ở trong nhà lắm.
Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn cao cấp, ai vào ai ra cũng mặc đồ sang trọng, đúng chuẩn giới thượng lưu mà Kim Phồn Vinh hay khoe khoang.
Văn Tranh cầm điện thoại quét mã trả tiền xe, vừa xuống xe đã được bảo vệ dẫn đến sảnh nhỏ nào đó bên trong.
Đèn chùm mạ vàng xoay vòng trên trần, khiến cả sảnh chìm trong ánh đèn lung linh.


Ánh đèn kia chói vào mắt Văn Tranh, khiến anh híp mắt rồi lại chớp mắt, tuy thế nhưng bước chân vào trong vẫn không ngừng, không biết vì sao mọi người bên trong lại yên tĩnh lại.
Anh không hiểu lý do tại sao mình lại thành trung tâm sự chú ý, nhấc chân đi đến cái góc nào đấy, lấy một ly rượu trên khay phục vụ.
"Anh.....Văn Tranh?" Lý Hiểu Đình không biết tại sao bản thân lại hưng phấn lạ thường, vờ dịu dàng thục nữ đi lại, khuôn mặt chốc xoắn tít lại chút lại thả lỏng ra: "Anh đẹp đẹp đẹp trai quá đi....."
"?" Văn Tranh lịch sự khen lại cô nàng: "Cô cũng rất đẹp."
Đồng nghiệp khoảng năm mươi người, không đông đến mức như một cái tiệc buffet, cho nên chính giữa sảnh chỉ có năm cái bàn tròn khá lớn, đợi khi nào mọi người đến đông đủ rồi sẽ bê đồ ăn lên sau.
Tuy khung cảnh cao cấp đấy, nhưng đa số người dự tiệc là công nhân viên chức bình thường, cũng không quen lắm, mặc đồ trang trọng cũng chẳng giống Thái Tử.
Lý Hiểu Đình mặc một bộ lễ phục hở vai màu hồng nhạt xua tay liên tục, mặt đỏ bừng: "Không có đâu mà, đầm này em đi mượn ấy, đôi giày này cũng cao quá em không quen, ngại lắm luôn......anh xem mấy chị kia kìa, không tin được luôn, còn cầm quạt che miệng, ôi trời đất ơi, ngại nhắm nhuôn!"
Văn Tranh nhìn mấy người đằng xa....thiếu chút nữa phì cười.
"Nói chung là anh không giống mọi người." Lý Hiểu Đình nhỏ giọng nói: "Anh vừa vào đã thu hút ánh nhìn của mọi người.

Cái này......à khí chất phù hợp! Giống cái gì ta...."
"Giống vệ sĩ?" Văn Tranh nói.
Lý Hiểu Đình: "....."
Giai đoạn đón khách tra tấn người khác kết thúc, mọi người ngồi vào chỗ theo danh sách đặt trên bàn.
Không biết Kim Phồn Vinh xếp thế nào, mà xếp Văn Tranh vào cái bàn chính giữa.

Văn Tranh cũng không có ý kiến, dù sao, anh cũng muốn đến nghía thử mặt anh rể họ trong truyền thuyết của Kim Phồn Vinh một chút, ngồi đây view đẹp.
Mười phút sau, anh lập tức hối hận đến mức muốn treo cổ tự tử bà nó cho rồi.
Kim Phồn Vinh năm nay hai chín, chị họ vừa mới kết hôn, Văn Tranh đoán người chị này chắc cũng ba mươi hơn.
Chị họ của gã ta không khác những gì anh tưởng tượng lắm, nhưng anh rể họ thì khác "hơi" nhiều.

Nhìn một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kéo một quý ngài trung niên đầu hói bụng bia mặt mày dữ dằn bước vào, rượu Văn Tranh vừa mới uống bắt đầu biểu tình trong dạ dày.
Nếu Đại Hắc ở đây thì tốt rồi.
Một chân đập vỡ bàn, anh có thể đứng lên xin lỗi, đền tiền, sau đó đi về.
Nhớ Đại Hắc quá.
"Nào nào nào, giới thiệu với mọi người, này là anh rể họ của tôi, Hồng Chí!" Mặt Kim Phồn Vinh đỏ ửng, lời khen ùa đến như vũ bão, khiến mặt của gã ta đỏ đến mức như một quả bong bóng được bơm căng sắp nổ.
"Chào Hồng tổng!" "Hồng tổng buổi tối tốt lành!" "Hồng tổng tôi kính ngài một ly...." "Hồng tổng vất vả rồi!" Hồng tổng Hồng tổng hết đợt này đến đợt khác.
Văn Tranh sợ vị Hồng tổng này sẽ biểu diễn một màn vì dân phục vụ quá.
"Ha ha ha, chào mọi người, mọi người là bạn của tiểu Kim, cũng chính là bạn của tôi!" Hồng tổng vừa nói, cái bụng như chửa tám tháng của hắn cũng rung rung theo: "Hôm nay mọi người ăn nhiệt tình, chơi hết cỡ vào nhé!"
"OK!" Vỗ tay, rót rượu, trên mặt ai cũng là nụ cười tươi rói.
Chỉ có mỗi Văn Tranh là mặt mày vô cảm, rượu đến thì uống, cũng không chủ động đi mời rượu ai.
Văn Tranh im lặng nghe mọi người nói chuyện một hồi, nghi ngờ trỗi dậy, tên này thật sự đứng đầu công ty game à? Hắn ta có biết là game mình đang làm là game gì không?"
Mặc dù Văn Tranh không nói gì cũng không cạn chén nâng ly, nhưng anh vẫn vô cùng lấp lánh trong cái bàn này.

Ánh mắt của Hồng tổng liên tục dừng lại trên mặt Văn Tranh, Kim Phồn Vinh vừa nói chuyện vừa để ý nhanh chóng điểm danh người im lặng nhất trên bàn tiệc nãy giờ: "Đây là hot boy của phòng làm việc bọn em, lúc mới vào công ty gần như ngày nào cũng nhận được thư tình....nào nào, Văn Tranh, uống với Hồng tổng của chúng ta một ly nào!"
Văn Tranh cầm ly rượu đồng nghiệp kế bên đưa qua, đứng lên giống mọi người: "Hồng tổng."
"Haizz, nhóc con đẹp trai thật đấy."
"Quá khen rồi." Rõ ràng là rượu tây, mà anh ngửa đầu một ngụm uống hết, hầu kết chuyển động lên xuống, uống rượu tây mà khí thế như uống rượu trắng.
Cả bàn ngây ngẩn, không biết tại sao lại giơ tay vỗ tay hoan hô.
"Công ty của Hồng tổng, làm game gì vậy?" Văn Tranh ngồi xuống, bởi vì uống hơi vội, thành ra vành mắt hơi hồng hồng, khiến gương mặt của Văn Tranh dịu xuống.
Trái tim của vị Hồng tổng kia run nhẹ: "Là game 3D, là cái game mà người trẻ tuổi khá thích chơi ấy, gần đây còn đang tổ chức hoạt động....."
"Thể loại gì?"
"Haizzz, nếu cậu thấy hứng thú, vậy để bữa nào tôi lấy sách tuyên truyền cho, ha ha ha!"
"Tôi hỏi, là game thể loại gì?" Mặt Văn Tranh vẫn không đổi sắc, mắt hơi ngấn nước, kiên trì hỏi lại lần nữa.

Kim Phồn Vinh cảm thấy sai sai, vội vàng đứng ra giảng hòa, bảo mọi người cụng ly.
Văn Tranh thất vọng, tên trong đầu ngoại trừ mỡ ra chắc chắn chả có gì này ngay cả game công ty của mình làm cũng không biết, còn có thể làm ban quản lý công ty game của > ?
Cho dù chi nhánh ở Trung Quốc không so được với trụ sở chính, ngay cả thiết kế hay kế hoạch gì đấy cũng không liên quan, nhưng cũng là chi nhánh lớn.....
Mấy câu Đặng Phác Ngọc nói bỗng nhiên vang vọng trong đầu.

Nụ cười khoan dung của Sơn Vũ Dục La, biểu cảm trống rỗng của Đại Vương trước khi offline, căn nhà rỗng tuếch sau khi Đại Hắc bỏ đi.

Cảm xúc bùng nổ, Văn Tranh quơ mấy chai rượu gần đấy nốc sạch, cứ như muốn chuốc say bản thân càng nhanh càng tốt.
Rượu quá ba tuần, Văn Tranh đứng lên, xin lỗi một câu rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Anh chui vào toilet kế bên đại sảnh, tìm buồng trống nào đó ói một hồi, toàn là rượu.

Uống nhiều đến thế, nhưng anh vẫn tỉnh táo, chỉ có dạ dày đang quặn đau, bắt đầu biểu tình.
Chả có tác dụng gì, Văn Tranh, uống rượu không thể giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, đối với anh mà nói, ngay cả khiến anh chìm vào mơ màng dù chỉ vài giây cũng không thể làm được.
Duỗi tay lau nước mắt sinh lý tràn ra vì ói, anh móc điện thoại ra quẹt quẹt vài cái, mở truyện cười Đặng Phác Ngọc gửi, tính chờ khi nào đỡ hơn mới ra ngoài.
Bỗng nhiên, biên ngoài vang lên tiếng gọi điện thoại, giọng nói quen tai lạ thường.

Văn Tranh lập tức tắt loa điện thoại, video hài kịch đang chiếu trở thành kịch câm.
"......Sao lại thành chú không giúp con rồi? Chấn Vũ à, con phải thấy đủ chứ....Haizzz, đừng có nói mấy thứ đó với chú, mấy câu đấy là chú dạy cho con đấy......Lúc trước đã nói với con rồi, chỉ có hồ sơ của tháng đầu thôi, không có tháng thứ hai, ngay cả chú còn không chạm vào tệp ấy được, làm sao có thể cho con?.....Chấn Vũ! Con còn như vậy nữa, chú sẽ tức giận!.....Haizzz, con biết là được rồi, tiền nhớ chuyển vào tài khoản của chú....Haizzz, chúng ta tế thuỷ trường lưu...."
Tinh Hà: tui thề tui không hiểu câu tế thuỷ trường lưu này luôn, ai hiểu thì comment cho tui biết là cái tế thuỷ trường lưu ở trong cái câu này nghĩa là gì với.
Văn Tranh tắt ghi âm rồi nhét điện thoại vào túi quần, đi đến trước cửa buồng người kia, nhấc chân đá văng cửa.
Rầm!
Người bên trong hết hồn la lên, di động rớt trên mặt đất, màn hình hiển thị giao diện kết thúc cuộc gọi.
"Cái, cái gì? Cậu cậu cậu....." Hồng tổng sợ hết hồn, run rẩy nhìn Văn tranh đi lại cầm điện thoại di động lên, tìm nhật ký cuộc gọi – cuộc gọi gần nhất: [Chấn Vũ].
".....Đây không phải tiểu Văn à?" Hồng tổng kia cuối cùng cũng phản ứng lại, bất ngờ nhìn Văn Tranh, mỡ trên mặt rung rung, làm Văn Tranh phải nhíu mày quay đầu sang chỗ khác.
Người này không biết ngu bẩm sinh hay uống nhiều quá, quên luôn vừa nãy mình đã hú hồn thế nào, bước lên trước muốn nắm tay Văn Tranh: "Sao cậu ở đây thế này? Không phải trong sảnh có nhà vệ sinh à? Hay uống nhiều rượu quá, tìm không thấy? Ha ha ha, càng nhìn gần càng đẹp..."
Đôi mắt híp lại cộng động tác "đen tối" kia làm Văn Tranh mắc ói đến mức lập tức lùi về sau rút tay về, nhưng chưa kịp lùi về sau đã bị một chai xịt gì đấy xịt thẳng vào mặt.
"!" Văn Tranh vội vàng nín thở, nhưng đã muộn.

Bình xịt gây mê mới nhất, chỉ cần hít vào sẽ hôn mê ngay lập tức, là hàng cấm được quản lý rất nghiêm ngặt.
Lưng đang dựa tường của anh từ từ trượt xuống.
Hồng tổng cười dâm: "Lúc mới nhìn thấy ảnh của cậu, tôi đã cứng ngay tức khác, cục cưng....đi, đi với chú nào.....Á!"
Người lẽ ra phải mất ý thức đột nhiên trợn mắt, cong eo, nhấc chân đá văng Hồng tổng ra ngoài.
Lực hút của Trái Đất cứ như bỏ qua ông chú cả trăm ký này, một đường parabol hoàn hảo xuất hiện, đích đến là bức tường cách đó mười mét.

Rầm một tiếng vang trời! Bên ngoài nhà vệ sinh rất nhanh đã truyền đến tiếng bước chân, cộng với tiếng hỏi han của nhân viên phục vụ.
Văn Tranh ho hai tiếng, run rẩy đứng lên, trong lòng bàn tay là một vết nhéo đỏ chót, anh phải nhéo bản thân mạnh đến thế mới có thể đè cảm xúc muốn đánh người của mình xuống được.

Anh xoay người nhảy lên, bám vào bệ cửa sổ, chân đạp vỡ cửa kính nhảy ra ngoài.

Lúc đáp đất bị mảnh vỡ dưới chân đâm trúng, đau đớn truyền thẳng từ chân lên não.
"Có tập kích!"
"Mau gọi xe cứu thương —"
"Có khách hôn mê!"
"Sao lại thành ra thế này, mau gọi giám đốc!"
....
Văn Tranh run rẩy đỡ tường ra ngoài, hít sâu, nhanh nhẹn né mấy cái camera, rời khỏi khách sạn từ cửa hông của vườn hoa nào đó.
Mùa đông sắp đến, nhiệt độ ngày càng thấp.
Đầu Văn Tranh đau đến mức như sắp nứt ra đến nơi, gửi ghi âm và tên của Hồng tổng cho Bách Sương, nhờ anh ta điều tra thêm.
Hồng tổng và Sơn Vũ Dục La đều họ Hồng, khả năng là họ hàng rất cao, một khi mọi chuyện lòi chành té mứa ra, tội còn nặng hơn cả tội có ý định hiếp dâm người khác nhiều.
"Tiện nghi cho lão ta." Văn Tranh nghiến răng nghiến lợi, không biết Kim Phồn Vinh có biết đầu anh rể họ mình có cái ý tưởng đen tối này không, nhưng cho dù thế nào thì, nhà của gã ta cất cánh bay mất là cái chắc.
Hai mắt bắt đầu mơ màng, hiệu quả của thuốc mê bắt đầu bùng lên, Văn Tranh biết mình đã đạt cực hạn, bèn cố gắng đỡ đường đi đến sau một gốc cây lớn nào đó mới mặc kệ bản thân mình trượt xuống.
Làn sóng mệt mỏi dần ăn mòn ý thức.
Văn Tranh nghĩ: May Đại Hắc đi rồi, nếu không anh một đêm không về, có lẽ nó sẽ sốt ruột lắm nhỉ?
....

Một con mèo đen lớn chạy vùn vụt trong màn đêm.
Nó giống như một tia chớp đen, xuyên qua dòng xe cộ, chạy qua cửa thuỷ tinh, đạp lên mái xe bán kem ven đường, bật người nhảy lên dưới ánh trăng sáng tỏ —
"Mẹ ơi!" Đứa nhỏ đứng kế bên xe bán kem chỉ lên trời: "Có mèo kìa!"
"Ơi? Mèo ở đâu vậy?" Người mẹ ngẩng đầu nhìn theo hướng con mình chỉ, nhưng chỉ thấy mặt trăng treo trên cao, nào thấy con mèo nào.
Bà bế con mình lên: "Sao lại có mèo bay trên trời được? Nhìn nhầm rồi đứng không...."
"Mèo mà...." Đứa nhỏ vẫn không buông tay, mở to mắt nhìn lên bầu trời đêm.
Chỉ chốc lát sau, một con mèo đen to lớn xuất hiện trên con đường yên lặng nào đấy cách trung tâm thành phố mấy cây số.
Nó giảm tốc độ, ngửi ngửi khắp nơi, rất nhanh đã phát hiện mục tiêu của mình đằng sau một gốc cây lớn.
Đó là một chàng trai nồng nặc mùi rượu.
Anh ta cuộn tròn bên cạnh bức tường, đồ vest nhăn nhúm, tóm cũng rối tung, vài sợi rũ xuống đáp trên má anh.

Lông mi thẳng và dày, vì đang nhắn lại nên trông còn đen hơn cả bình thường.

Anh ta mới uống rượu xong, tuy xung quanh tối thui, nhưng vẫn nhìn thấy đôi gò má tắm trong ánh trăng của anh ta đo đỏ, môi càng đỏ hơn, không nhạt như thường ngày.
"...." Mèo đen lớn gấp gáp xoay ba vòng tại chỗ, thở dài y hệt con người, cái đuôi to bông xù kéo sàn sạt trên mặt đất.
Xung quanh không có ai, đằng sau gốc cây lớn kia đột nhiên xuất hiện một luồng sáng nhạt, lát sau, một người đàn ông cao lớn xinh đẹp thay chỗ con mèo, tóc dài đến eo, che đi đường cong cơ bắp quyến rũ trên cơ thể.

Hắn phất tay, mặc cho cơ thể đang trần truồng của mình một bộ quần áo hoa lệ.
Áo lót màu trắng, áo khoác đen hoạ tiếng nước, cổ áo chéo sang phải, thắt lưng bản to.

Vạt áo còn lấp loé tơ vàng, nhẹ nhàng phất phơ dưới ánh trăng, giống tia nắng, mà cũng giống những chú đom đóm nhỏ.
Anh chàng trẻ tuổi kia không biết tại sao, tự nhiên run người, mí mắt run run mở ra, nhưng chưa được bao lâu đã phải nhắm lại vì cơn buồn ngủ bủa vây.
Người mặc đồ cổ trang nheo mắt, giữa mày nhăn nhúm, răng nanh nhòn nhọn cắn nhẹ lên môi dưới, duỗi tay bế ngang anh chàng đang ngất xỉu kia lên.
"Sẽ chăm sóc bản thân? Ha." Hắn ta cáu kỉnh thầm thì, nhún chân, lập tức biến mất trong màn đêm.
Hậu trường nhỏ:
Bắc Tư Ninh: Ta đẹp quá chời!
Chú thích:
Động tác "đen tối": Từ gốc của nó là cái này (油腻的动作), tức là động tác "nhờn".

Thế động tác "nhờn" là gì? Theo như mình dùng google dịch dịch ra cái trang mình tìm được, thì nó có nghĩa là rất cả những đặc điểm khiến người khác thấy ghét hoặc thậm chí buồn ói.

Ví dụ thích khoe mẽ trong khi chả có cái giống gì, hay quá xuề xà cẩu thả.

Dường như không có ranh giới cho cái từ này.

Mà mình thấy từ này được dùng để miêu ta mấy ông già trung niên đầu hói bụng phệ vân vân có ba cái hành động sàm sỡ người khác hơn á.

Nói chung thì mình cũng không rõ cái nghĩa của cái từ này lắm, nhưng trong chương này, thì từ này có nghĩa là ý chỉ hành động tính sờ mó dâm dê người ta của mấy ông chú trung niên, nên mình mới sửa thành "đen tối" cho nó dễ hiểu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc