NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI

Mấy câu trả lời hiện ra chẳng được bao nhiêu cái ra hồn, cái nào cũng xàm với lố lăng.

Văn Tranh thấy cái gì mà tỏ tình bị từ chối thì đừng nên mạnh mẽ đuổi theo, bạn cứ biểu diễn một màn xoạc chân đầy dẻo dai…

Văn Tranh không làm được, Bắc Tư Ninh thì chắc làm được đó, nhưng cái này có tích sự gì!?

Đến khi chơi game cũng không bình tĩnh được. 

Bắc Tư Ninh quá tập trung xem tivi nên không lên mạng. Văn Tranh chào khán giả xem livestream một mình, sau đó mở chế độ chọn phó bản ngẫu nhiên.  

Phó bản được quay ngẫu nhiên hôm nay rất đặc biệt, vừa mở mắt đã thấy ngay một mảng xanh lam trong vắt, nhìn kỹ mới phản ứng lại được, cách đó không xa là nước biển bị thủy tinh trong suốt ngăn lại. 

Nơi đây là một thủy cung trống rỗng, chỉ có các loài cá nhiệt đới đầy màu sắc đang giành giật thức ăn trong nước biển nhân tạo. 

Văn Tranh lướt qua danh sách đồng đội, không ngờ lần này anh gặp được người quen, là loli tóc hồng bồng bềnh Thành Mỹ. 

Hơn nữa còn đứng cách anh không xa. 

Loli tóc hồng hình như không thấy Văn Tranh, mặt cô lạnh lùng, khác hoàn toàn phong cách lần trước, khiến anh có cảm giác lạ lẫm kỳ lạ. Nếu không phải bộ đồ kia đặc trưng quá thì chắc anh đã không nhận ra. 

“A….. Z đại!” Chờ đến khi cô xem danh sách đồng đội xong, thấy Văn Tranh đang nhìn mình thì giống như một món đồ chơi được sạc đầy pin, cười tươi đến mức hai mắt híp lại, đôi chân nhỏ nhắn chạy đến cho Văn Tranh một cái ôm thật mạnh. 

“Lâu rồi không gặp! Anh có livestream hông?”

Vốn Văn Tranh định lùi về sau một bước, nhưng Thành Mỹ vừa ôm xong đã thoải mái rụt tay về, tỏ ra rất có chừng mực. 

Anh nhớ lại chuyện liên quan đến kiến trúc sư May Yu mà mình hỏi Rick, tự nhiên cảm thấy không chắc lắm. 

Là nam. Rick nói vậy đấy. 

Thật…. hả?

“Cô……” Văn Tranh muốn hỏi nhưng lại sợ cô không muốn lộ thông tin cá nhân, do dự chút rồi quyết định tạm đóng livestream. 

“Tôi đã tạm đóng livestream rồi, tôi hỏi cô một câu, cô có thể trả lời hoặc không.” Văn Tranh hỏi: “Cô là kiến trúc sư May Yu hả?” 

Thành Mỹ hất cái đuôi ngựa màu hồng của mình: “Hiển nhiên! Không phải em có cho mọi người xem hộp Pandora rồi hả~ có đang livestream cũng khum sao đâu!” 

Văn Tranh lúng túng: “Tôi có nghe trụ sở nói, May là nam…….”

“Thì sao?” Thành Mỹ vẫn cười híp mắt như cũ: “Chưa thấy nam giả nữ bao giờ à?”

Văn Tranh: “…..”

Im lặng mở livestream lại. 

Làn đạn điên rồi, khán giả đóng phim tập thể. 

- A a a tối quá aaaaa! Đây là phòng tối trong truyền thuyết ư, thả ta ra, mau thả ta ra!

- Hức a……. ta không thở được….. không thở được…..

- Nhĩ Khang, sao chàng không thắp đèn?

- Nếu chàng cho ta thêm ba ngày được nhìn thấy ánh sáng nữa……

Văn Tranh: “………. đừng diễn nữa, muốn giới thiệu với mọi người một người nên phải xin phép người ta.” Anh đi đến bên cạnh Thành Mỹ: “Chủ nhân hộp Pandora, kiến trúc sư cấp truyền thuyết của [Không Gian Sinh Tồn] – May Yu.”

Thành Mỹ: “Hello xin chào mọi người! Ngạc nhiên chưa bất ngờ chưa!” Cậu ta nói tiếp: “Nhân tiện, đã lên cấp sử thi từ năm ngoái.” 

- ??? Nói lại lần nữa coi. 

- May không phải nam hả……. tôi có nghe lúc trụ sở phát thưởng. 

- Chắc không ai khùng đi xạo ke mấy chuyện này đâu ha!

- Không dám tin, đứa nhỏ dễ thương của tui, người đã làm Sơn Vũ Dục La thương tích đầy mình, lại chính là May?

“Thành Mỹ, khán giả xem livestream muốn thấy vũ khí của cậu.” Văn Tranh nhắc nhở, đây là cách chứng minh thân phận nhanh gọn lẹ nhất để khán giả xem livesteam không nghi ngờ nữa. 

“Được.” Thành Mỹ mỉm cười rút thanh kiếm to sau lưng, thanh kiếm phát sáng rồi biến thành một hình vuông khắc đầy hoa văn trong ánh sáng chói mắt, hình vuông thôi chưa đủ, nó còn biết phát sáng.

Chỉ riêng phần hiệu ứng thôi cũng đủ ăn đứt cây thước đã gãy của Văn Tranh. 

Không hổ là kiến trúc sư. 

Văn Tranh bật chế độ chia sẻ thông tin vũ khí rồi chạm nhẹ vào hộp, thông tin của nó hiện lên giữa không trung. 

Là hộp Pandora real. 

Văn Tranh không muốn cho nhiều người thấy thông tin chi tiết nên nhanh tay tắt bảng thông tin, cái hộp đang bay lơ lửng trên tay Thành Mỹ cũng biến thành thanh kiếm to rồi chui vào vỏ kiếm sau lưng cậu. 

Trước thời đại game nhập vai thực tế ảo lên ngôi, giới tính nhân vật trong game và giới tính ngoài đời thật không liên quan gì đến nhau là chuyện rất bình thường, nhiều người chơi game nhìn nhân vật như đang nhìn con mình. 

Nhưng giờ đã khác xưa, chơi game nhập vai có cảm giác rất chân thật, ít người chơi nào sẽ chọn giới tính khác giới tính ngoài đời của mình lúc thiết lập nhân vật, cho dù ban đầu là vì tò mò đi chăng nữa thì trước sau gì cũng đổi về. Dù sao đa số mọi người cũng không có chướng ngại trong việc nhận thức giới tính. 

Tại sao Thành Mỹ lại chọn hình tượng loli như thế này, hình dạng thật của cậu ta trông như thế nào?

Sự tò mò của Văn Tranh nổi lên nhưng bị anh nhanh chóng áp xuống. 

Chuyện này không liên quan đến anh, anh im lặng nghĩ.

Nhưng có một chuyện anh muốn nói với Thành Mỹ lâu rồi. Mật mã đầu tiên, nhắc nhở của Thành Mỹ trong phó bản kia đã cho anh một gợi ý rất lớn. Sau này khi giải được mật mã rồi, anh vẫn luôn muốn nói một câu cảm ơn. 

Bọn họ đi dọc theo bể cá thủy tinh lớn, Thành Mỹ cười nói: “Khách sáo quá rồi Z đại! Nếu muốn cảm ơn thật, nói suông không bằng hành động thực tế hen?”

“Cậu nói đi.” Văn Tranh nói. 

Thành Mỹ nghĩ một chút: “Cho em hôn một cái được không?”

Văn Tranh: “….”

Anh hít sâu một hơi: “Không. Đổi cái khác.”

- ???????

- Đù mé!!!!

- Ngọc Trai @Ngọc Trai điên cuồng Vương Ngọc Trai ai ai ai Đại Vương ơiiiiii

- May thần chủ động vậy luôn!? Nhưng tôi ngẫm lại, nếu như là tôi…… tôi cũng……..

- Triệu hồi Ngọc Trai!!

…….

Bắc Tư Ninh trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm màn hình, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm xúc kì lạ trong lòng trào dâng như thủy triều, ghen đến mức mặt rúm ró cả lại.

Tại sao lại ghen?

Ai rảnh quan tâm nhân loại này hôn ai?

Hắn chỉ tò mò nhấn vào máy tính mình chưa chơi bao giờ, tại sao cái trang livestream này lại nhảy ra như đang chờ thời, còn để hắn nhìn thấy đoạn đối thoại vậy?

Rõ ràng là nhân loại hắn nuôi, mắc cái mớ gì lại đi gần người khác như vậy!?

Bắc Tư Ninh nổi điên làm đồ đạc trong nhà đồng loạt chớp tắt.

Hệ thống quản gia thông minh bỗng bật đèn đỏ, chưa kịp lên tiếng nói câu “Chủ nhân thân yêu” đã đứt nguồn điện tắt máy.

Cả căn nhà chìm vào u tối, kính thực tế ảo của Văn Tranh cũng tắt ngúm.

Bắc Tư Ninh biến thành mèo, hai mắt rực lửa, hắn nhìn thấy Văn Tranh kinh ngạc ngồi dậy gọi Đại Hắc theo bản năng. Anh ta bước chân không trên sàn giống như muốn nhờ ánh trăng soi đường để vào bếp vậy. 

“Grào.” Hắn đứng trước cửa phòng kêu nhẹ một tiếng, Văn Tranh dừng chân lại, muốn qua bế hắn.

Bắc Tư Ninh lùi về sau một bước.

Hắn không biết làm sao, quá phiền phức. Hắn thấy Văn Tranh gọi thợ đến sửa, hắn phá hư nhà của Văn Tranh thế mà lại đứng im không cử động trên bàn trà như một bóng ma.

Ánh trăng dần chuyển, đến tận khi hệ thống điện nhà Văn Tranh trở lại bình thường, Bắc Tư Ninh vẫn không cho Văn Tranh chạm vào mình.

Lúc đi ngủ hắn cũng không nằm trên cái giường lớn kia mà lại nằm trên sofa suy nghĩ cả đêm.

Nhân loại ai cũng gian xảo, dối trá, nhưng Văn Tranh không phải.

Văn Tranh không biết gì ngay từ đầu, lúc hắn chỉ là một con mèo anh đã nuôi hắn vô điều kiện. Sau này khi dùng hình người ở trong ảo cảnh với Văn Tranh, hắn biết đối phương không biết gì nhưng vẫn dẫn hắn đi chung, thậm chí còn cản đạn giúp hắn.

Cố gắng đối xử tốt với tất cả mọi người.

Ngu ngốc.

Còn xin lỗi một con thú cưng không hiểu anh nói gì, để ý đến cảm xúc của nó.

Yếu xìu, không biết bảo vệ bản thân, thường xuyên để lộ biểu cảm cô đơn.

Con ngươi đen của mèo giãn ra rồi thu lại, cứ thế cả đêm.

Hắn nên giải quyết nhân loại này thế nào đây?



“Hai người sao vậy?” Bách Sương mặc áo bông như thể đang trùm bao tải, rụt tay vào trong ống tay áo, ghé vào tai Văn Tranh hỏi: “Em chọc giận người đẹp rồi? Thì dỗ đi! Cần anh dạy không? Miễn 20% tiền học phí, còn có thể làm thẻ năm.”

“Cút.” Tâm trạng Văn Tranh không tốt, đứng trong khu tránh nắng cuộc thi hoa hậu thú cưng nheo mắt nhìn bãi cỏ.

Hôm nay là thứ ba.

Tâm trạng Đại Hắc mấy hôm trước không tốt, Văn Tranh hoàn toàn không hiểu gì hết. Sau khi gửi tin nhắn thăm dò cho Bắc Tư Ninh, anh nhận lại một câu trả lời hết sức sâu xa: “Bình tĩnh đừng vội, chờ ta viết xong kế hoạch tương lai.”

Là sao!?

Văn Tranh đọc mấy ngày rồi vẫn không hiểu gì hết, còn thần bí hơn cả gợi ý ba mẹ để lại cho anh.

Hôm nay Bắc Tư Ninh đến rất đúng giờ, đang đứng nói chuyện với nhóc tóc vàng gần lan can, còn không cho Văn Tranh nghe. Anh chỉ đành chui vào trong lều tránh nắng.  

Đại Hắc đã được đưa ra sau, được nhân viên đeo một chiếc vòng cổ có đánh số của chương trình lên rồi bỏ vào trong lồng. 

Thật sự có rất nhiều mèo đến tham gia, trên trời dưới biển đủ loại, cho nên cứ bỏ mười một con tương đương nhau vào một cái lồng, làm Văn Tranh vô cùng hối hận khi mang mèo đen nhà mình đến cuộc thi sắc đẹp này. 

Nó không quậy phá gì cả, bỗng nhiên đến nơi ồn ào thế này chắc chắn sẽ không thoải mái, nhất là khi nó là một chú mèo tinh, mèo mà tủi thân là tại anh hết. 

Trước khi Đại Hắc bước vào lồng, Văn Tranh đã bị nhân viên cản lại nên chỉ có thể cúi đầu nghiêm túc xác nhận với nó: “Mày thật sự muốn tham gia? Chúng ta bỏ quyền cũng không sao.”

Đại Hắc còn khinh bỉ nhìn anh.

Khóa lớn đóng lại khiến Văn Tranh nghẹt thở. Dù không phải Đại Hắc nhưng khi thấy mấy con mèo bị giam lại xung quanh, anh cứ như quay về lúc ở cửa hàng của Galaxy Pet Chains, không biết nó có khó chịu hay không.

Lồng chật hẹp, bị đối xử như hàng hóa, lời nói dịu dàng cũng không đổi được bản chất cho rằng mình là thượng đẳng của con người.

Nhưng nếu Đại Hắc đồng ý bước vào thì chắc chắn phải có kế hoạch gì đó, Văn Tranh không thể hỏi nhiều giống như người lớn đưa trẻ con nhà mình đi thi, bị đưa đến bên cạnh sàn đấu.

Ánh mặt trời dù có chói chang đến mấy thì vẫn là ngày đông, mọi người trong sàn đấu đều mặc áo khoác gió đồng phục.

Bách Sương còn lố lăng hơn, bởi vì cái áo bông Tiểu Ngọc mua cho hắn không chỉ không phong độ mà còn to sụ nhưng hắn đã bận nó mấy ngày liền rồi.

Chỉ có Văn Tranh bởi vì “lời hẹn” hôm nay mà đặc biệt lựa quần áo, áo thể thao sáng màu, quần tây dài đến mắc cá chân, giày đế thấp màu trắng, khác hoàn toàn phong cách tối thui thường ngày của anh.

Tiếc là Bắc Tư Ninh không thấy, nãy giờ cứ lo nói chuyện với nhóc tóc vàng.

“Đó là bạn của người đẹp hả?” Bách Sương cẩn thật quan sát, cuối cùng cũng phán một câu không mấy đứng đắn, đôi mắt hồ ly nheo lại, không biết đang nghĩ cái gì xấu trong đầu.

Văn Tranh hơi lạnh nhưng vẫn ráng gồng: “Ừ.”

Đặng Phác Ngọc có việc nhà, nói buổi trưa mới đến, Bách Sương bắt đầu lảm nhảm tào lao.

“Nhìn không giống tình địch của em lắm, coi người đẹp kia, chữ chê to đùng.” Bách Sương bình luận: “Có phải họ hàng xa không? Ví dụ như em họ đại bác bắn không đến chẳng hạn?”

“Có thể.”

Văn Tranh có nghĩ đến chuyện này rồi, khả năng đúng rất cao.

Bách Sương vỗ mạnh anh: “Thế có gì đâu, thả lỏng đi!  Đừng có nhìn chằm chằm người bên cạnh cậu ta nữa, tập trung vào cậu ta ấy…… quà cáp đến đâu rồi? Theo đuổi người ta là phải có thành ý. Giống anh này, vừa về đã chuyển hết tiền tiết kiệm trong ngân sách cho Tiểu Ngọc, sàn đấu kia quyên cho quốc gia, cái này người ta gọi là vừa có thành ý vừa có giác ngộ, chăm được nhà nhỏ cũng chăm được nhà lớn…..”

Nội cha hắn chứ chăm sóc mọi thứ.

Văn Tranh bị hắn bắn rap tới nhức đầu, anh khó chịu thụi cho Bách Sương một cùi chỏ.

“Tôi định…” Anh thấy hắn quá phiền rồi: “Tôi định tặng anh ta dây chuyền của mình.”

“Cái gì?” Bách Sương ngây người: “Dây chuyền gì?”

“Xích vàng siêu to?” Văn Tranh nhìn hắn.

“Đù.” Bách Sương trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng cũng hiểu anh nói gì, da gà da vịt thi nhau nổi hết cả lên: “Ý là sợi dây chuyền bảo bối… trong cổ áo của em á?”

“Ừ.” Văn Tranh khẽ rũ mắt: “Anh ta hiểu tôi, anh ta cũng không thiếu thứ gì, tôi đưa thứ đáng giá nhất với mình cho anh ta, chắc anh ta sẽ hiểu được thành ý của tôi.”

Bách Sương không ngờ Văn Tranh chơi lớn đến vậy.

Hắn cứ cho rằng Văn Tranh sẽ mang sợi dây chuyền ba mẹ để lại cho cậu ta vào hòm luôn chứ.

Văn Tranh mới biết người kia hơn tháng chứ nhiêu, hay yêu qua mạng, nhưng có đáng tin không? Có thể yêu sâu đậm đến vậy ư?

“Tôi muốn thử chút mà thôi.” Văn Tranh nhìn bóng lưng Bắc Tư Ninh: “Dù sao thời gian cũng không còn bao nhiêu, cứ coi như tôi ích kỷ một lần đi.” Anh dừng lại một chút rồi nói: “Hôm qua sư phụ còn bảo tôi đi xem mắt, đến mức độ mong tôi thuê phòng ngay ngày hôm đó, sinh con đẻ cái càng nhanh càng tốt.”

Bách Sương: “…..”

“Tôi không đi.” Văn Tranh lạnh lùng, trong mắt không còn chút quyến luyến khi xưa: “Không muốn nghe lời ông nữa.”

Lúc họ đang nói chuyện, loa gắn bốn phía sân cỏ rộng bằng nửa sân đá banh bắt đầu phát nhạc, Văn Tranh chờ đến tận bây giờ mới cất bước đi về phía Bắc Tư Ninh.

Bắc Tư Ninh nhìn ra sau lưng anh, hắn bước sang một bước, chừa một chỗ trống cạnh lan can cho Văn Tranh nhưng không chủ động nói với anh lời nào, còn hừ nhẹ.

Văn Tranh cảm thấy filter trên mắt mình hơi dày rồi, hắn ta hừ mà còn cảm thấy đáng yêu.

Hết thuốc chữa rồi.

Anh vẫn còn đang nghĩ ngợi thì mèo đã vào sân.

Sân cỏ được chia thành từng “đường đua” hẹp khác nhau để khán giả có thể thấy rõ từng chú mèo.

Máy quay chuyên dụng được đặt rất thấp, từng bé mèo lần lượt xuất hiện trong màn hình lớn trên đầu, làm các khán giả hú hét gào rống vì sự dễ thương.

Huấn luyện viên đeo một chiếc vòng dụ mèo, chậm rãi lùi về sau trên mỗi đường đua, mấy chú mèo bước chậm theo, bé này nối đuôi bé kia, rất nhanh đã nối thành một hàng dài.

Đây là vòng loại, nghe nói có hơn ba ngàn chú mèo tham gia, một vòng không đủ để xuất hiện hết.

Nhưng đến vòng thứ hai, thứ ba, khán giả đã thấm mệt mà Đại Hắc của Văn Tranh vẫn chưa xuất hiện.

Bắc Tư Ninh lười biếng gác cùi chỏ lên lan can, chán nản chống má. Nhìn là biết không tập trung.

Văn Tranh không làm phiền hắn, chỉ lẳng lặng nhìn.

“Hai ngàn hai trăm bé mèo đã chào sân xong…” MC nói: “Khoan nào, còn mấy bé mèo nhỏ đáng yêu không chịu ra, chắc bị trận thế khi nãy dọa rồi, ngay cả đồ ăn ngon cũng không muốn ăn sao?”

MC nhẹ nhàng trêu, Văn Tranh thẳng lưng nhìn chằm chằm lối mèo vào sân.

Chỉ chốc lát sau, Đại Hắc dẫn đầu một đàn mèo hoang, khí thế bừng bừng, hùng dũng oai vệ bước vào sân như một lực sĩ thực thụ!

Lông của Đại Hắc dẫn đầu mượt mà đen bóng, chân thon dài rắn chắc.

Nó ngẩng đầu dợm bước kiêu ngạo như vua mèo.

Hàng đầu tiên sau lưng là ba chú mèo quất, lông bé nào cũng bóng loáng, không mập không ốm, vui vẻ nhìn thẳng về phía Đại Hắc.

Năm con hàng thứ hai, bảy con hàng thứ ba……. toàn bộ đội hình như một chú chim giương cánh, vừa ngay ngắn vừa đẹp!

“Quay nhanh! Máy quay đâu rồi!” Đạo diễn phát điên đạp ghế, cứ như nó có thể cho gã đứng cao hơn, nhìn xa hơn vậy: “Vũ khí bí mật của huấn luyện viên nào đây… của tập đoàn Galaxy hả? Chủ đề nóng năm nay chắc chắn là của bọn họ rồi! Trời ạ… sao lại có mèo thông minh như vậy chứ!? Nhanh lên, gọi cho Lưu tổng nhanh lên…”

Trợ lí hớt ha hớt hải chạy đi xong lại hớt ha hớt hải chạy về, hoảng sợ nói: “Đạo diễn! Lưu tổng nói đây không phải mèo của ngài ấy!”

“Cái gì?” Đạo diễn ngu người: “Thật á?”

Gã tự lẩm bẩm vài giây, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên: “Quá tốt, hotsearch này là của chúng ta rồi! Nhanh nhanh nhanh, máy quay đâu…”

Mạng xã hội bùng nổ.

Đạo diễn không biết Đại Hắc nhưng khán giả quan tâm đến streamer còn không biết sao?

Mặc dù khán giả xem vòng loại không nhiều bằng vòng chung kết nhưng vẫn rất đông.

Ai mà không thích mấy bé mèo dễ thương chứ, độ thảo luận cũng cao, nhất là khi tập đoàn Ngân Hà mới cho ra vài chủng mèo mới, lanh lợi mềm mại dễ thương, thu hút sự chú ý của con người, làm không ít người rục rịch.

Nhưng Đại Hắc vừa xuất hiện thì tất cả mấy con mèo đều xìu đi trông thấy.

Sao lại có chú mèo thông minh, có khả năng lãnh đạo, hoàn toàn không bị vòng tay của huấn luyện viên mê hoặc như vậy chứ!

Dưới máy quay có độ nét cao, khí khái anh hùng mạnh mẽ của Đại Hắc lan truyền khắp mọi ngõ ngách.

Vài phút sau, một hashtag lặng lẽ leo lên bảng hotsearch.

#Trình độ chụp hình của trai thẳng Z đại#

Văn Tranh nghe Bách Sương bảo có chuyện tốt nên mở điện thoại lên: “….”



Hậu trường nhỏ:

Văn Tranh: Khó chịu, để Ngọc Trai xoạc chân cho mọi người coi đi. 

Ngọc Trai:???

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc