NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI

Bắc Tư Ninh ra ngoài lấy cháo, khi hắn quay lại thì chiếc giường đã trống trơn, túi thuốc vẫn còn treo trên giá, chắc Văn Tranh tự rút kim ra.

Mặt hắn đen như đít nồi, đặt mạnh chén cháo được các “tinh anh” nấu xuống bàn, bắt đầu lần theo mùi để tìm người.

Bệnh mà chạy đâu rồi? Chẳng lẽ cố tình để hắn đau lòng à, quá tâm cơ!

Doanh trại ở Bắc Cực không lớn, Văn Tranh cũng không chạy đi đâu xa được. Bắc Tư Ninh rất nhanh đã chạy đến cửa hông của bộ chỉ huy. Bên kia là chỗ các chỉ huy cấp cao của các quốc gia ở.

Chạy đến đây làm gì?

Bắc Tư Ninh không hiểu, hắn vừa định vào thì cánh cửa đã mở ra.

Văn Tranh mặc quần áo bảo vệ ra ngoài, đeo khẩu trang, kéo mũ trùm đầu lên chỉ để độ đôi mắt đen láy, anh hơi bất ngờ khi thấy Bắc Tư Ninh.

“Cậu yên tâm, tôi đã cam kết thì sẽ làm được…. Ồ, ngài Bắc.” Ông Lưu cười híp mắt.

Sao Văn Tranh lại đến tìm Lưu An Thạch? Em ấy nói cái gì mà để đối phương khách sáo tiễn ra tận cửa thế kia? Cam kết là thế nào nữa?

“Đi thôi.” Văn Tranh không chủ động giải thích, sau khi nói hẹn gặp lại với ông Lưu xong thì lôi Bắc Tư Ninh đi theo mình. 

“Có chuyện gì vậy?” Bắc Tư Ninh hỏi, Văn Tranh ừ một tiếng, không giải thích gì. 

Ừ cái gì mà ừ! Nhìn đi, qua loa vừa thôi chứ! Chẳng lẽ mới có một đêm thôi mà em ấy đổi ý không thèm thích hắn nữa?

Lòng mèo tinh ngũ vị tạp trần, tủi thân đi chung với Văn Tranh, lúc cả hai về phòng, cả căn phòng đều là mùi cháo cá thơm lừng.

“Từ Khiêm nấu đấy.” Bắc Tư Ninh mất hứng giới thiệu: “Cá Tôn Cao Đạt câu, ta bưng đến. Không đủ có thể đến bếp lấy thêm.”

“Ăn chung đi.” Văn Tranh gỡ trùm đầu xuống, mặt còn hơi đỏ vì nóng, môi hơi khô. Anh vẫn chưa nhạt miệng, ngoại trừ choáng đầu và cơ thể nhẹ hẫng như đi trên mây ra thì mọi thứ vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, thậm chí nó còn dễ chịu hơn so với khi bị rút máu. 

Từ Khiêm không hổ là cường đạo có thể tán gái xuyên khoảng cách, miếng cá tươi rói có độ dày phù hợp, miếng nào miếng nấy đều tăm tắp, không biết dùng công thức bí mật gì mà cá không hề tanh, chỉ thấy thơm phức.

Nhà bếp nghe nói có chiến sĩ bị bệnh nên cố tình chọn hành lá mới hái sáng nay, xắt nhuyễn rắc lên cháo, mùi thơm nức mũi, kích thích sự thèm ăn. 

Bắc Tư Ninh thấy Văn Tranh ăn ngon lành, cơn thèm ăn bỗng trỗi dậy, hắn ngoan ngoãn đến nhà bếp lấy thêm một bộ chén đũa, quay lại ăn chung với Văn Tranh. 

Ăn xong lại ngoan ngoãn gom dọn chén, đến lúc quay lại thì thấy bác sĩ mặt mày hầm hầm đổi bịch thuốc khác truyền cho Văn Tranh.

“Giỏi quá đi.” Bác sĩ châm chọc: “Đi dạo ở Bắc Cực với cái đầu nóng bừng bừng, hưởng thụ bầu không khí trong lành lạnh lẽo âm hai mươi độ, nước trong đầu đóng băng chưa bạn?”

Văn Tranh: “….”

Bắc Tư Ninh: “….”

Bắc Tư Ninh nổi đóa: “Ngươi chửi em ấy làm gì! Em ấy đang bệnh đấy!”

“Ồ, còn biết mình đang bệnh cơ đấy, làm tôi tưởng cái đầu đóng băng của hai bây đã quên phứt cái chuyện này rồi! Không tệ, còn đường cứu chữa hén?”

Văn Tranh: “….”

“Tôi sai rồi.” Văn Tranh nhanh chóng tỏ vẻ biết lắng nghe, cứu mèo tinh cãi nhau với người ta trên Weibo mà còn phải vừa chửi vừa lật sách “Làm sao để đấu võ mồm thắng một cách thanh lịch” thoát khỏi cảnh bị bác sĩ treo lên đánh túi bụi, vì để khung cảnh ấy không thành sự thật, anh quyết định cắt câu chuyện tại đây.  

Bác sĩ hừ một tiếng, nhanh nhảu đổi thuốc, đổi xong thì đi ngay, trước khi đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm tên đội viên lắm mồm. 

Thể chất của Văn Tranh thật sự rất tốt, sau khi ăn cháo xong đã thoải mái hơn rất nhiều, lại ngủ thêm một giấc nữa, lúc bác sĩ quay lại cũng đã giảm sốt. Chiều hôm đó, bọn Peppa nghe tin Văn Tranh bị sốt ở đại hội giao lưu nên còn mang bông hẹ trong nhà bếp đến thăm Văn Tranh, Bắc Tư Ninh cắm bông hẹ vào bình thuỷ tinh, đặt trên đầu giường. 

Tuy đại hội giao lưu rất ồn ào rất khiến người khác đau hết cả đầu nhưng mục đích làm quen với nhau đã thành công năm mươi phần trăm. 

Thời gian ngày một qua đi, ngay cả Bắc Tư Ninh nhìn chằm chằm đường cong trên điện thoại cũng bắt đầu cau mày. 

Văn Tranh biết, ngày quyết chiến sắp đến. 

Đêm nay, Văn Tranh bị tiếng còi báo động gọi dậy. 

Bách Sương nhanh hơn anh một bước, hắn vứt đồng phục chiến đấu lên giường anh, vừa thay quần áo vừa nói: “Hèn gì anh mãi không chợp mắt được, giác quan thứ sáu mạnh làm sao.”

Tôn Cao Đạt cũng đang luống cuống tay chân kéo khoá kéo, ngây ngô hỏi: “Huấn luyện viên Bách, anh là phụ nữ ạ?”

Từ Khiêm quẳng cho hắn ta ánh nhìn viên đạn. 

Văn Tranh không tham gia vào màn đùa giỡn trước khi chiến đấu của bọn họ, anh đưa tay sờ soạng sau lưng hòng kéo dây kéo đồng phục. Bởi vì mới dậy nên vẫn chưa tỉnh táo lắm, sau khi sờ soạng một hồi vẫn chưa tìm được khoá kéo thì bỗng bị người khác vịnh lại.

“Đừng gấp.” Bắc Tư Ninh đột nhiên xuất hiện sau lưng, giúp anh cài thắt lưng thật chắc, còn chỉnh quần áo trên lưng anh lại.

“Ừ.” Văn Tranh hít một hơi thật sâu: “Ngài Lưu để anh ở lại bên ngoài à?”

“Ta không vào được, không đi với em được. Nhưng ta sẽ đặt kết giới ở ngoài, thử thu phục cái không gian con này.” Bắc Tư Ninh nói: “Mọi người sẽ an toàn thôi, chỉ cần tranh thủ chút thời gian.”

Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Đừng sợ.” 

Văn Tranh cười: “Được.”

Bong bóng xà phòng vặn vẹo liên tục, hai trăm chiến sĩ được chọn đạp tuyết, mặc quần áo chiến đấu và đeo vũ khí phản vật chất đặc chế trên lưng, lái xe đến nơi bị phong toả. 

Chỉ số của không gian con tăng cao, ảnh hưởng đến từ trường và thời tiết xung quanh. 

Tầng mây thật dày cuồn cuộn trên bầu trời, trông vô cùng đáng sợ, thỉnh thoảng còn có vài tia sét xuất hiện, đánh mạnh đến mức mặt đất cũng run lên. 

Dị tượng này rất mạnh, bắt đầu khuếch tán ra xung quanh. 

Các trung tâm theo dõi khí tượng trợn tròn mắt, điện thoại của các chỉ huy cấp cao reng đến mức muốn nổ. 

Lưu An Thạch bình tĩnh tắt nguồn điện thoại, nhìn các chiến sĩ Trung Quốc trước mặt. 

Đều là thanh niên trai tráng tiền đồ vô lượng. Người nhỏ nhất của đội ngũ chỉ mới mười bốn. Còn có cả đội hậu cần đông hơn đội ra trận, Lạc Vũ và Trương Cẩm Trình đã đồng hành với bọn họ từ khi còn ở căn cứ Bắc Hải, còn có cả nghiên cứu viên khoa học đã ở đây rất lâu….

Nếu lần này may mắn đạt được kết quả tốt, nhất định phải để bọn họ vinh quang về nhà. 

Gió rất to, lãnh đạo Liên Minh và các cường quốc khác lớn tiếng hô hào, ông Lưu há miệng, phát hiện gió to quá, có hét cũng không nghe nên ung dung lấy một cái loa tiện lợi.

Mọi người: “…….”

“Ha ha.” Ông Lưu cười: “Tôi cũng không có gì nhiều để nói, chỉ có một lời muốn nhắn nhủ với các cô cậu.”

Ông nhìn từng đôi mắt kiên định của các chiến sĩ bên dưới.

“Chờ thắng lợi trở về, cùng ăn một bữa lẩu nhé.”

***

“Hách Cường! Đưa tài liệu chưa!? Đối phương bảo vẫn chưa nhận được!” Một ông chú trung niên mặc sơ mi thắt cà vạt với cái đầu lưa thưa vài cọng tóc, đang hét về phía một người nào đó sau vách ngăn. 

Hách Cường giật mình, tay bấm đăng bình luận trên Weibo, ngại ngùng đứng dậy: “Biết rồi thưa giám đốc Ngô.”

“Biết cái gì mà biết!” Mấy cọng tóc le que trên đầu giám đốc Ngô sắp tức đến mức dựng đứng lên: ‘Tôi hỏi cậu đưa chưa!!!”

“Đưa đưa đưa, để đưa!” Hách Cường vội vàng lật mớ túi lộn xộn trên bàn mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài phòng làm việc. 

Ngô ngu ngốc. 

Gã chửi thầm trong bụng, lúc nào cũng như phụ nữ mãn kinh, lúc bảo gã bưng trà, lúc bảo gã rót nước, đưa mẹ gì, ông có cho tôi thời gian để đưa hả?

Gã lầm bà lầm bầm xem sơ mấy tệp tài liệu mình rút đại khỏi chồng. 

Tuyệt vời, tệp tài liệu giám đốc Ngô cần ở trỏng, không cần tìm. 

Nhưng gã không vui nghĩ, năm bao nhiêu rồi còn dùng tài liệu giấy? Có quỷ mới muốn dùng tài liệu giấy, hèn gì tập đoàn sắp phá sản….

Lúc đầu khi gã mới vào gáy cái gì? Tập đoàn Galaxy của chúng ta chắc chắn sẽ trở thành đầu tàu kinh tế của vũ trụ, sẽ đứng vững trong guồng quay thời gian, mà các anh chị chính là huân chương sáng nhất của tập đoàn!

….Hay quá đi. 

Tiếc là xàm xí cả thôi.

Lương tháng trước còn bị giam phân nửa kìa!!!

Hách Cường cầm điện thoại gọi taxi tự động nhưng không biết có chuyện gì xảy ra mà hoài không có thông báo xe đang đến. 

Gã cho là app bị lỗi nên thử lại lần nữa, ngoài ra còn kiểm tra internet….đầy vạch mà? Bị gì vậy hả! Đúng là một ngày xui xẻo mà!

Hách Cường cũng không muốn lên lầu nữa nên vào phòng khách mở Weibo giết thời gian.

Vừa mở lên đã mém tức chết. 

Bình luận mới viết được phân nửa bị gã trượt tay bấm đăng!

Chó ngu không ăn xương: Tâng bốc hay quá nhờ, tao cười bò. Z cho mày tiền à, sao cắn mãi không nhả vậy con? Muốn tao im cũng được thôi, cho tao tiền đi, tao sẽ liếm

Hách Cường: “…”

Gã muốn nói liếm mẹ mày! Nhưng không có từ mẹ mày! Nhìn kiểu gì cũng thấy kì!

Ngón tay gã kéo xuống, nhìn thấy đám người qua đường hóng drama đang cười vào mặt mình, mới có mấy phút thôi mà đã hơn năm mươi bình luận. 

- Chó ăn xương liếm gì?

- Liếm…. chân?

- Đừng nói là liếm tiền nha, bẩn vãi hahhhahaha.

- Hay liếm…. emmmmmmmmm

- May thần thấy thế nào?

……….

Hách Cường chỉ có thể cầu nguyện người gã đang chửi không thấy nhưng gã phải thất vọng rồi. 

Vào tháng 5: Thôi đừng, miệng bạn chắc còn dơ hơn chỗ đó của tôi. 

Sau đó là một đống yooooooo.

Hai mắt Hách Cường tối sầm. 

Má nó! Gã đã chăm chỉ quản lý cái acc này rất lâu!! Sắp thắng đến nơi rồi mà còn để xảy ra chuyện này, cái ngữ này là gã phải bị cười nhạo ít nhất một năm.  

Gã sa sút tinh thần tắt Weibo vờ không thấy, mở phần mềm gọi xe lên, phát hiện đã có thể sử dụng.  

Hách Cường hùng hổ đặt vị trí, bỗng sau lưng gã vang lên tiếng rống giận: “Hách Cường!! Không phải cậu đi…”

“Đi ngay đây!” Hách Cường nhảy cỡn lên như bị đốt mông, vội chạy khỏi tòa nhà rồi sửng sốt đứng khựng lại.

Trên bầu trời là rất nhiều rất nhiều mây đen, bọn nó đang hạ thấp dần.  

Tập đoàn Galaxy cao hơn một trăm tầng, vốn rất cao, khiến những đám mây đen này như đang đè xuống tầng trên tạo cảm giác nặng nề vô cùng.

Rõ ràng đang trưa nhưng cả thành phố lại như buổi tối vì tầng mây này, còn có cảm giác bất an vì thời gian sai lệch nữa.  

Da gà da vịt của Hách Cường nổi lên, nhưng rất nhanh đã về thực tế lại, ai rảnh quan tâm nó gió hay nó mưa, có thế nào thì gã cũng phải đi đưa tệp tài liệu này thôi! 

Xe đến rất đúng giờ, Hách Cường leo lên xe. Gã nghĩ một chốc, quyết định mở radio trên xe lên.  

“Xin chào quý vị khán thính giả, đây là chương trình tiếng nhạc kết nối, tôi là MC A Ly.”

Một giọng nữ khác vang lên: ‘Tôi là MC Tiểu Thính.”

“Vài phút trước, đài khí tượng thủy văn Dung thành vừa báo động mưa bão. Nghe nói sắp có một cơn mưa rất lớn, tạm thời vẫn chưa biết thời gian cụ thể.”

“Đúng vậy A Ly, chị có thấy mây ngoài trời không? Trời ơi khủng khiếp quá đi…chúng tôi cũng xin nhắc nhở quý vị khán thính giả đang lái xe một chút, xin hãy chú ý an toàn, xin hãy kiểm tra thật kỹ dây an toàn. Mặc dù chủ đề chuyển chế độ lái tự động thành tự lái năm nào cũng được nhắc đến, nhưng A Ly à, em cảm thấy, gặp phải chuyện này thật sự không yên tâm chút nào…”

“Ha ha, chị không cảm thấy vậy, quan trọng là đừng nên ra khỏi nhà thôi.”

Hách Cường chậc một tiếng, nghĩ thầm trong lòng, đàn bà đúng là không có kiến thức, người trong xã hội có rất nhiều lúc bất đắc dĩ, nghĩ muốn ở nhà là có thể ở nhà à? Ngu si! 

“Được rồi, chúng ta không nói nhảm nữa. Hai số trước đều phát nhạc EDM, hôm nay đổi khẩu vị một chút, chuẩn bị cho mọi người một bài hát cổ xưa.”

“Đúng vậy! Ca khúc đầu tiên của hôm nay rất phù hợp với thời tiết bây giờ đấy.”

“Hả?”

“Chị nhìn mây đi, giống như giây sau sẽ tuôn mưa đấy, bài hát này được sáng tác hơn hai trăm năm trước, trong đó có một câu hát rất phù hợp với thời tiết bây giờ.”

“Đúng rồi, chính là câu: ‘Cho dù trời đổ mưa nhấn chìm cả thành phố’.”

“Wow, hợp với hoàn cảnh quá đi!” 

“Được rồi, bây giờ hãy cùng thưởng thức bài hát ‘Bản tình ca nhỏ’!”

Giai điệu nhẹ nhàng vang lên nhưng Hách Cường không có tâm trạng thưởng thức. Gã oán thầm trong lòng,  mưa cái gì mà mưa, mưa rồi sao đi được? Gã còn phải đưa tài liệu đây! Có mưa thì chờ gã xong việc rồi mưa…

Nhưng người tính không bằng trời tính. 

Xe taxi vừa dừng lại trước cửa công ty hợp tác, Hách Cường mới xuống xe thì đột nhiên bị thứ gì rơi từ trên trời xuống đập thẳng vào đầu, đau đớn bùng lên! 

Gã vọt vào công ty hợp tác, sợ hãi xoay người.  

Mưa đá, những hạt mưa đá to như trứng ngỗng đang ùn ùn kéo xuống! 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc