NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI

Từ Kê ốm đi rất nhiều. 

Đây là nhận xét đầu tiên của Văn Tranh khi thấy ông.  

Trước kia Từ Kê cũng ốm, nhưng đó là trạng thái gầy gò của bình thường, chứ không phải như bây giờ, hai má hóp lại, xương cổ tay đâm ra, da cũng nhão hơn. 

Mới có nửa năm không gặp mà Từ Kê đã từ một người trung niên thành một người già.  

Nhưng năm nay ông chỉ mới hơn bốn mươi.

Y học phát triển khiến tuổi thọ con người được kéo dài, người trẻ tuổi cũng quan tâm đến vấn đề chăm sóc cơ thể hơn, khiến bọn họ chưa quá năm mươi thì sẽ không lộ bất kì dấu vết gì. Từ Kê cũng từng rất đẹp, ngoại trừ dáng người gầy yếu do không thường vận động, ông nghiêm chỉnh phong độ và vô cùng nhanh nhẹn. Tràn đầy sức sống hơn bây giờ.  

Có thể thấy mấy ngày nay ông cũng không tốt lành gì.  

Văn Tranh nhìn thẳng vào mắt ông, đôi mắt anh không có bất kì biểu cảm nào, tim lại đập như trống.  

Dạ dày bắt đầu co rút, phản ứng sinh lý cũng như ghê tởm bị đè xuống cùng với lửa giận, giống một chai coca bị lắc mạnh, làm anh phải dùng hết sức mới có thể dậy nắp chai lại.  

Anh rủ mắt, nhỏ giọng ừ một tiếng, giơ tay chuẩn bị mở cửa.  

Nhưng giơ tay lên rồi mới phát hiện đầu ngón tay run rẩy. Anh bèn rút tay lại.  

Chưa đến lúc giằng co với ông. Văn Tranh tự nhắc nhở bản thân, nhất định không thể lộ sơ hở.  

“Cậu vào trung tâm điều khiển làm gì?”

Từ Kê từ tốn tán dóc với anh, trong tay là ly trà, có vẻ nghỉ ngơi ra uống miếng nước.  

“Quét dọn.” Văn Tranh mệt mỏi nói.  

Bình thường Clio lúc nào cũng xìu xìu ển ển, cũng lười giải thích, rất dễ giả dạng. Đây cũng là lý do bọn họ chọn gã ta để giả trang.

Giọng nói mơ hồ thoát khỏi khẩu trang, Văn Tranh dùng thời gian thật ngắn khống chế bản thân, giơ tay về phía máy quét vân tay.

“Được.” Từ Kê không hỏi gặng nữa, chỉ cười nói: “Cực cho cậu rồi.”

Cửa nhẹ nhàng mở ra, xoàn xoạt.  

Văn Tranh im lặng dựa vào cửa lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, lưng áo cũng đã đẫm mồ hôi.  

“Cần ta làm không?” Bắc Tư Ninh hỏi.  

“Không sao, anh trông cửa đi, có người đến thì báo em.” Văn Tranh nói: “Wendy, hướng dẫn đi.”

Anh không biết Từ Kê có nhận ra mình không.  

Giống như anh hiểu rất rõ cách nói chuyện của Từ Kê, chỉ cần nghe cũng biết ông đang nói dối, Từ Kê nuôi anh từng ấy năm, chắc chắn phải quen thuộc với vóc người của anh. 

Nếu như ông đã nhận ra rồi, vậy càng phải nắm chặt thời gian hơn nữa.  

Văn Tranh đứng trước máy tính lớn thao tác theo tai nghe, não anh bị ép chia thành hai nửa, một nửa tập trung làm việc, một nửa còn lại muốn xông ngay ra ngoài giữ ông lại chất vấn chuyện mười ba năm trước.  

Văn Tranh, đừng sốt ruột.  

Cho dù ông ta có gọi người đến thì chỉ cần tài liệu gửi thành công, ông ta sẽ bị bắt lại nhanh thôi, khi ấy anh có rất nhiều thời gian để hỏi. 

Không có chuyện gì quan trọng hơn an toàn của Bắc Tư Ninh. 

Máy móc trong phòng thí nghiệm rất hiện đại, Wendy hướng dẫn liên tục, Văn Tranh tập trung cao độ, mồ hôi trượt xuống khỏi mặt.  

“Sắp.” Wendy căng thẳng, anh còn có thể nghe được tiếng gõ bàn phím bộp bộp của cô nàng: “Năm phút nữa là xong.”

Kế hoạch lấy dữ liệu của bọn họ kéo dài trong khoảng từ năm đến tám phút, tình huống hiện tại đã vượt ngoài kế hoạch, bên Wendy đã tụ tập một đống người, Trung Quốc, Liên Minh và đủ mọi bộ trưởng bí thư, ai cũng đang ngồi trong phòng họp chờ thứ bọn họ đang lấy.  

Văn Tranh nghe thấy trong tai nghe vang lên rất nhiều tiếng nói chuyện, càng ngày càng lớn. Rất nhiều người nói: “Chờ chút”, “Vẫn chưa có”, “Đợi lệnh”.  

Rốt cuộc Từ Kê có phát hiện hay không, hay kêu người chậm? 

Văn Tranh hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần bình tĩnh lại. Bắc Tư Ninh đang ở cửa, có gì khác thường là hắn sẽ báo ngay.  

Không nên nóng lòng.  

Nghĩ vậy, năm phút trôi qua, anh gõ dòng cuối cùng xuống, một loạt đoạn mã trắng nở rộ trên màn hình màu xanh như pháo hoa rồi tràn khắp màn hình.  

“Cực khổ rồi!” Wendy hưng phấn nói: “Còn lại để tôi, cậu chắn cửa lại đừng để người khác vào!” Có người nói gì đó, cô lại hét lên: “Ba phút!”

Chuyên viên của Liên Minh rất tức tối. Vẻ mặt khó chịu nhưng cưỡng ép cười xòa. Lần hành động này diễn ra dưới mắt của tất cả các quốc gia, bọn họ không thể từ chối được. Nếu chứng cứ xác thật, bọn họ phải lập tức hạ lệnh bắt toàn bộ đi thẩm vấn.  

Đến bước này rồi, chỉ có thản nhiên bắt người mới có thể duy trì hình tượng.  

Ông Lưu chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Thưa ngài, bình tĩnh lại, đừng gấp.”

Vừa dứt lời, Wendy cuối cùng cũng lấy được dữ liệu, mấy nhân viên khác vội vã chiếu tất cả lên màn hình lớn.  

Ánh mắt chất vấn phóng thẳng về khu vực của Liên Minh, mặt chuyên viên đỏ bừng, một mớ hạng mục thí nghiệm vi phạm hiệp nghị như vả bôm bốp vào mặt hắn. 

“… bắt!” Hắn nghiến răng nghiến lợi hét lên, gào vào điện thoại: “Bắt lại hết cho tôi! Ăn gan hùm mật gấu hết rồi!”

… 

Sương mù vẫn chưa tản đi, còi báo động sở nghiên cứu reo vang. Sau một màn gà bay chó sủa, Văn Tranh và Bắc Tư Ninh thuận lợi rời khỏi, tìm một quán cà phê tầm thường để nghỉ ngơi.  

Wendy thao thao bất tuyệt bên tai, cô nói: “Này dễ quá đi, Liên Minh lần này quá mất mặt! Lúc nhận được thông báo hành động thì không kịp ngăn cản nữa, ngài Lưu còn cố tình mời hết tất cả các quốc gia khác, làm chuyên viên kia nghẹn họng không nói được gì! Ha ha, tối nay đi chúc mừng đi? Tôi muốn ăn buffet hải sản…”

Văn Tranh chữ nghe chữ không, anh nhìn Bắc Tư Ninh vẫn đang cau mày nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh.  

Anh tháo tai nghe xuống: “Có chuyện gì à?”

Mặt trời thành phố NQ lúc này mới treo giữa trời, sương mù tan đi hết, mọi thứ mơ hồ như được bọc một lớp lông xù.  

Người trên đường rất ít, đường phố rỗng tuếch, thỉnh thoảng sẽ có người đi đường hoặc xe chạy ngang qua, phát ra tiếng vọng kì lạ.  

Bắc Tư Ninh lắc đầu, hắn cứ nhìn chằm chằm bên ngoài, nữ phục vụ bê cà phê đến, đỏ mặt hỏi: “Hai anh còn cần gì không ạ? Hôm nay tiệm chúng tôi giảm giá…” 

Cảm giác bất an lên đỉnh điểm khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Văn Tranh bấm nghe, là giọng của ông Lưu.  

“Tiểu Văn.” Ông nghiêm túc nói: “Từ Kê chạy rồi.”

***

Từ Kê ôm một cái túi đi nhanh trên đường, vừa đi vừa thở hồng hộc.  

Ông không thường tập luyện thể dục, cho dù chỉ đi bộ thôi thì mồ hôi cũng túa ra như mưa được.  

Trong đầu Từ Kê có rất nhiều suy nghĩ khác nhau, cuối cùng vẫn là tự trách. Đều do giáo dục của ông có vấn đề mới khiến Văn Tranh phản nghịch đến vậy.  

Gien của nó hoàn hảo vô cùng, lẽ ra nó phải là một người hoàn hảo. 

Rốt cuộc sai ở đâu? Từ Kê không hiểu, lo lắng tiếp tục đi.  

Hồi nãy ở dưới đất, ông nhận ra Văn Tranh ngay, sau đó lập tức về phòng sao chép tất cả tài liệu có giá trị rồi im lặng rời khỏi.  

Sau lưng Văn Tranh không chỉ có cấp cao Trung Quốc mà còn có con yêu quái mạnh mẽ kia, sở nghiên cứu nhỏ này có lẽ không giữ được.  

Từ Kê đau đớn nhưng cũng nhanh chóng quyết định, nếu kiếp này ông không thể nghiên cứu tiếp được, vậy ông phải để lại mồi lửa trên toàn thế giới.

Ông tin rằng còn có rất nhiều người giỏi giang cũng theo đuổi chân lý như ông, biết thả lòng thì sẽ gặp nguy.  

Ai có thể đảm bảo rằng ngày tận thế thứ hai sẽ không đến sớm chứ?

Mọi người sẽ hiểu, sẽ đồng ý, sẽ thừa kế nghiên cứu của ông. Chứ không phải như mấy nhà lãnh đạo không biết lo xa, xem dân chúng như thú cưng nuôi trong nhà.

Từ Kê càng nghĩ càng hăng, bước chân cũng càng ngày càng nhanh.

Ông phải đến một nơi có thể lên mạng, đăng hết những tài liệu này lên mạng, im lặng công khai tất cả.

Văn Tranh nhất định sẽ hiểu ông, chỉ cần ông nói thì thằng bé sẽ đuổi con quái vật kia đi thôi. Dù sao thằng bé rất ngoan.

Rầm một tiếng, Từ Kê vấp chân, đến khi mũi và môi đau rát ông mới biết mình vừa ngã.  

Sau đó một lực rất mạnh đập vào lưng làm ông đau điếng, tiếng hét thất thanh chui ra khỏi miệng, nhức tai đến mức Bắc Tư Ninh phải giật mình.  

“… chậc.” Hắn nhấc chân ra, túm cổ áo ông giơ lên giũ giũ vài cái, nghi ngờ hỏi: “Ngươi chạy làm gì?”

“…” Từ Kê không nói được gì.  

“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình sẽ chạy thoát?” Bắc Tư Ninh không hiểu: “Mấy người xây sở nghiên cứu gì gì đấy, không phải chuyên môn nghiên cứu xem ta mạnh thế nào à? Sao, nghiên cứu đến tận bây giờ, ngay cả chuyện ta có thể bắt ngươi lại bất cứ lúc nào cũng không biết? Thế nghiên cứu làm gì…”

Từ Kê sắp tức đến phun máu.  

Bắc Tư Ninh vừa nói vừa túm cổ áo ông nhấc lên, khiến cổ áo siết chặt họng ông. Cảm giác hít thở không thông khiến hai mắt Từ Kê nổ đom đóm, chân không chịu khống chế mà quẫy đạp khắp nơi.  

“A.” Lúc này Bắc Tư Ninh mới chú ý đến chuyện Từ Kê không thở được, hắn vội vã ném người xuống đất, cảm thán một câu: “Sao tự nhiên như sắp tắt thở đến nơi vậy!?”

Nhân loại cũng quá yếu đuối. Văn Tranh mà so với Từ Kê này chả khác gì mình đồng da sắt…

Hắn chạy đến đây nhờ mùi hương, Văn Tranh phải lát nữa mới đến.  

Bắc Tư Ninh nhìn đống rác dưới chân, hắn càng nhìn càng ghét nhưng lại không dám đánh, hắn sợ hắn chỉ vỗ một cái thôi là Từ Kê chết tươi.

Hắn đau đầu nói: “Văn Tranh quả là xui tận mạng mới gặp ông mà.”

Lời này không biết chọt trúng chỗ nào của Từ Kê, ông ngồi dậy gào thét: “Lẽ ra nó phải cảm ơn tôi! Không có tôi thì sao có một nó hoàn hảo như vậy! Là tôi! Là nhờ giáo dục của tôi nó mới có hôm nay! Nó phải kính trọng tôi! Yêu tôi! Tôi là ba của nó!” 

“Ngươi thích dạy con nít thế sao không tự đẻ một đứa đi? Nhân loại mấy người không phải quan trọng máu mủ nhất à, Văn Tranh có phải con ngươi đâu?” Bắc Tư Ninh chán ghét lùi về sau một bước.  

Văn Tranh chạy khỏi hẻm, lồng ngực phập phồng kịch liệt.  

“Tiểu Tranh!” Từ Kê thấy Văn Tranh, mặt ông bỗng đỏ lên, vặn xoắn trên mặt đất một cái, hai mắt điên cuồng: “Con nói nhanh, ta có phải ba con hay không? Từ nhỏ con đã không có ba mẹ, là ta nuôi con lớn. Ta cho con tình thân, cho con nhà, cho con tình yêu, có phải hay không?”

“Bây giờ tôi không thiếu tình yêu.” Văn Tranh chửi: “Cút mẹ ông đi.” 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc