NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI

Người mình mong cầu, giai điệu mình muốn nghe, giờ khắc này Văn Tranh đã hiểu được cảm giác mất rồi lại có.

Tiếng đàn chợt ngừng, nhưng ngay sau đó đã bước vào hồi tiếp theo, khoảng dừng ngắn ngủi không làm đứt nhịp của cả bài, khán giả bên dưới khán phòng vẫn tập trung lắng nghe.

Văn Tranh đứng ở hàng cuối cùng trên tầng hai, khống chế nhịp thở mình ổn định, cho đến khi tiếng đàn kết thúc.

Sự rung động to lớn vây quanh anh, cùng với nó là niềm hân hoan không ngớt.

Cũng may đến kịp, nếu không anh sẽ không nghe được tiếng đàn như vậy, dù có coi bản phát lại cũng không có cảm giác như coi tại hiện trường.

Bắc Tư Ninh đàn xong, ánh đèn mờ dần, tiếng vỗ tay từ khán phòng dâng lên như thủy triều. Lần này không mang theo chút chế nhạo nào mà là thật sự khâm phục.

Mấy giây sau, khán phòng chuyển từ tiếng vỗ tay mạnh đến sưng tấy lên sang tiếng bất ngờ và bàn tán xôn xao, mọi người liên tục xì xầm hỏi nhau, bài này bài gì vậy? Còn nữa, không ngờ Ngọc Trai thật sự biết đàn.

Thánh gì thánh dữ vậy, sao người thế này mà không có chút tung tích nào trên mạng hết vậy?

Văn Tranh xuống cầu thang trong âm thanh ồn ào đó, tìm được bàn của gia tộc Đại Vương bọn họ, đi vào trong bóng tối rồi ngồi xuống.

Đặng Phác Ngọc đang xem điện thoại thì bị người đột nhiên xuất hiện dọa hết hồn, sau đó vui vẻ nói: “Anh Tranh!”

Văn Tranh ừ một tiếng, dựa vào lưng ghế, thả lỏng toàn thân, tay buông lỏng hai bên người rồi thở dài.

“Anh đi đâu vậy? Nãy anh có nghe được không, anh Ninh ngầu quá!” Đặng Phác Ngọc líu ríu: “Giám đốc Lưu sắp gấp chết rồi…….”

Văn Tranh nói: “Phải giữ bí mật, không nói được, có nghe rồi, rất đỉnh, Bách Sương theo sau.”

Đặng Phác Ngọc a lên, cụp mắt xuống: “Em biết rồi, ảnh có nhắn cho em.”

Eo Bách Sương bị thương, nếu có thể không cần vận động kịch liệt thì đừng đâm đầu vào chỗ chết. Sau khi Văn Tranh xuống phi hành khí đã vọt ngay đến đây, Bách Sương chạy sau phải mất đến mười phút nữa mới đến.

Văn Tranh biết Đặng Phác Ngọc không vui, nhưng anh không nên chen miệng vào chuyện của hai người họ làm gì, chỉ có thể nói: “Có chuyện gì thì tìm tôi, dám làm cậu không vui, thế giới này cũng không chỉ có mình tên đó giới tính nam.”

“…… ha ha ha.” Đặng Phác Ngọc cười cười rồi lái sang chuyện khác: “Còn ba tiết mục nữa, Bách Sương đến chúng ta lập tức ra hậu trường chuẩn bị. Anh Ninh cũng sắp về rồi.”

Chốc lát sau, quả nhiên Bắc Tư Ninh xuất hiện bên cạnh hậu trường, thu hút ánh mắt của mọi người trong ánh đèn yếu ớt.

MC trên sân khấu bước xuống, bản nhạc mới lại vang lên, Bắc Tư Ninh nói gì đó nhưng Văn Tranh không nghe được.

“Hả?” Văn Tranh nhích lại gần tai hắn, lớn tiếng hỏi.

Bắc Tư Ninh không nói gì nữa, cũng không thèm nhìn anh.

Văn Tranh do dự một hồi, lại gần nói: “Tôi quay lại rồi.”

Mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng anh đã trở lại.

Dựa vào giá trị chập chờn thì không gian con có thể chia thành vài giai đoạn.

1-20 là kỳ mai một, 20-50 là kỳ ngủ đông, 50-80 là kỳ thức tỉnh, 80-100 là kỳ hoạt động. Khi con số vượt quá 100, số càng cao, càng có nguy cơ bùng nổ cắn nuốt mọi thứ.

Nếu muốn tưởng tượng thì nó sẽ giống như một trứng lỗ đen, nếu mặc kệ nó sẽ tiếp tục phát triển, càng ngày càng to. Một khi phá vỏ, thời gian và vật chất sẽ xung đột với nhau, va chạm, và rồi cả thế giới sẽ bước vào ngày tàn.

Một trăm năm trước, không gian con được phát hiện lần đầu ở Bắc Cực, rất nhiều chiến sĩ và nhân viên nghiên cứu tiên phong đã hy sinh, trải qua hai năm tra xét và tính toán đã cho ra một kết luận cực kì nguy hiểm.

Không gian con hoạt động rất mạnh, va chạm với trật tự của Trái Đất, sinh ra đủ hiện tượng quái dị: rối loạn điện từ trong thời gian ngắn, hai cực đảo ngược, gió bão không trật tự, thời gian bùng nổ tiến lên hoặc lùi lại……. nó có sức mạnh to lớn, chỉ mới to bằng trái trứng mà đã có thể khiến Bắc Cực khác hẳn, nếu mặc kệ nó chắc chắn tận thế sẽ không còn xa.   

Đáng sợ nhất là, mọi người không thể đoán được khi nào nó sẽ nổ, có lẽ là ngày mai, có lẽ là tháng sau, thậm chí là ngay giây tiếp theo, văn minh Trái Đất sẽ hoàn toàn biến mất.

Sự phát hiện này làm mọi người hoảng sợ, vì phòng ngừa chuyện này thành khủng hoảng mà các quốc gia đã ký hiệp ước giữ bí mật. Đồng thời trải qua một khoảng thời gian kiên trì nghiên cứu dài đằng đẵng, loài người cũng đã tìm được cách giảm bớt năng lượng phản vật chất của không gian con: chỉ cần có chiến sĩ có thể vào “Trứng lỗ đen”, sử dụng một số chất phóng xạ phản vật chất là có thể từ từ cắt được bớt giá trị chập chờn của không gian con về cả kích thước và năng lượng của nó, từ đó sẽ đạt được mục đích tiêu diệt nó.

Cũng không phải người nào cũng vào được không gian con, có vài người thích ứng khá tốt, có vài người sẽ bị không gian bài xích vô cùng mạnh và đạp ra khỏi không gian.

Ban đầu có không ít người có năng lực có thể bước vào, thế hệ đầu tiên vào không gian con được chọn từ tất cả quốc gia, trải qua hai mươi năm đấu tranh, số chiến sĩ hy sinh là năm mươi ngàn người, mới có thể trầy trật chém đứt một đầu nhọn của thanh gươm Damocles.

Ngọc Thụy: Damocles là một nhân vật xuất hiện trong một giai thoại thường được gọi là “thanh gươm của Damocles”, một ám chỉ về mối nguy hiểm sắp xảy ra và mãi mãi mà những người nắm giữ vị trí quyền lực phải đối mặt.

Trong giai đoạn này, các nghiên cứu viên cũng đã phát minh ra hệ thống giám sát, dùng giá trị để chia nó thành nhiều giai đoạn khác nhau, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không gian con ổn định.

Chỉ cần giữ trị số dưới 100, tận thế sẽ không đến.

Cho dù hy sinh bao nhiêu người cũng chỉ là những con số lạnh băng mà thôi, chỉ cần Trái Đất vẫn còn xoay, người bình thường có thể vui vẻ là bọn họ sẽ tiếp tục kéo dài.

Nhưng các nghiên cứu viên vui mừng quá sớm, không biết vì năng lượng giảm hay lý do khác mà năng lượng bài xích của không gian con ngày càng mạnh, không còn ở trạng thái đa số mọi người có thể vào nữa.

Hơn nữa nó luôn chập chờn trong mức nguy hiểm khiến người theo dõi lo lắng. Sau một hồi thảo luận thật lâu, cuối cùng phía trên quyết định chọn thế hệ chiến sĩ bước vào không gian con thứ hai, trở thành bộ phận chiến đấu đặc biệt, chiến đấu để cứu lấy Trái Đất.

Đa số chiến sĩ đời hai là con của các chiến sĩ đời đầu, nghiên cứu viên đã phát hiện quy luật này trong lúc nghiên cứu: có bị không gian bài xích hay không đều lên quan đến gien, mà gien lại di truyền qua huyết thống. Các chiến sĩ là con ruột của chiến sĩ đời một có tỷ lệ thừa kế năng lực nhất định, đây chính là đặc tính đặc biệt của gien.

Một cuộc nghiên cứu dài bắt đầu. Bọn họ nghiên cứu các biểu hiện, muốn tăng số chiến sĩ lên, cũng không quên ủng hộ bọn họ sinh con đẻ cái.

Nhưng hy sinh nối tiếp hy sinh, mong muốn sinh con của các chiến sĩ giảm xuống cũng là chuyện không tránh khỏi được. Chiến sĩ đời hai từ gần mười ngàn giảm dần theo từng năm, đến khi đời ba thành lập, số lượng toàn cầu đã giảm xuống chưa đến ba ngàn người.

Đây là lúc sàng lọc xã hội bắt đầu.

Lấy tất cả thông tin kiểm tra sức khỏe, kiểm tra trẻ sơ sinh, vơ vét toàn bộ người có năng lực “lọt lưới” trên toàn thế giới, gom vào tổ chức bằng đủ loại thủ đoạn, cũng chỉ tăng lên tầm hơn hai ngàn năm trăm người.

May mắn làm sao, không gian con đã thu nhỏ lại còn một phần trăm so với kích thước ban đầu, giá trị cao nhất cũng chỉ vòng vòng 80, giảm đến mức 50 ngủ đông quanh năm.

Thắng lợi trong tầm tay.

Giá trị thấp hơn 80 là trạng không không thể vào, chiến sĩ đời ba được thay phiên nhau nghỉ dài hạn, dần dần trở lại cuộc sống của người bình thường.

Có người đi học lại lần nữa, có người dấn thân vào con đường nghệ thuật, có người làm công việc phổ thông bình thường, thành gia lập nghiệp, tưởng như cơn ác mộng đã qua.

Nhưng ngày nào đó mười ba năm trước, không gian con đang ngủ đông bỗng nở to bằng tốc độ chóng mặt, tất cả các chiến sĩ khắp nơi bị gọi về. Vượt qua trận chiến kịch liệt không ai biết, bọn họ giành được thắng lợi to lớn nhưng cũng hy sinh toàn bộ người tham gia trận chiến đó.

Cái giá này quá đau đớn, mấy đứa nhỏ bị bỏ lại toàn thế giới chỉ tầm năm trăm, mà hai trăm trong số đó đã không có năng lực.

Toàn thế giới có ba trăm, Trung Quốc có tám bảy, đến giờ trừ những người đã giải ngũ do bị thương giống Bách Sương hay vì lý do gì đó, hoặc hy sinh, thì còn năm mươi bảy.

Đây là trách nhiệm to lớn không thể trốn tránh được. 

Văn Tranh sống đến bây giờ vẫn luôn buông thả, bởi vì cho dù có được thứ gì cũng có thể mất đi trong nháy mắt. 

Nhưng khi nãy trên hạm trung tâm, lúc nghe tin con số đỏ tươi đang chạy ngược trên đầu mình dừng lại, anh như sống sót sau tai nạn tay chân nhũn hết ra. Mặc dù báo động chỉ tạm ngừng kêu nhưng anh vẫn có thể quay lại đây, kịp chạy đến để nhìn thấy Bắc Tư Ninh đánh đàn, còn có thể ngồi chung bàn nói chuyện với hắn. 

Rõ ràng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, nhưng lại như ơn trời đối với người mới trải qua thăng trầm như anh, rung động cứ như mầm nhọn đang phá vỡ đất để tắm nắng. 

Vui quá.

Văn Tranh cảm thấy bây giờ bảo anh lên sân khấu nhảy điệu nhảy meo meo meo anh cũng không từ chối. 

Muốn uống rượu. 

Bắc Tư Ninh mặc cái này hợp thật. 

Muốn vuốt lông Đại Hắc. 

Lỗ tai siêu nhạy của Bắc Tư Ninh bị hơi thở nóng rực của anh hun đỏ, Văn Tranh dựa gần hơn, còn nói: “Tôi mới chạy về, hơi mệt, lát nữa biểu diễn với nhau.”

“………” Bắc Tư Ninh tức giận nhìn anh: “Ngươi căn bản không đến kịp!” 

“?” Văn Tranh nhìn hắn. Tại sao, anh có lỡ đâu, không phải Bắc Tư Ninh chỉ có một tiết mục thôi à, anh còn coi cả làn đạn nữa. 

“Đoạn kết hồi hai ngươi mới đến, chỉ có ba hồi mà thôi!” Bắc Tư Ninh nghiến răng nghiến lợi: “Hai hồi trước là khó nhất, rất rất khó, ngươi không nghe được.”

“……. Hồi ba cũng rất hay.” 

“Hồi ba không khó!” Bắc Tư Ninh buồn rầu ôm hộp kem tan phân nửa vào lòng: “Ngươi muốn khen ta thì khen hai hồi trước đi, chậc, ngươi có thể về xem lại.” 

Văn Tranh muốn phì cười đến nơi, đè tâm trạng đang dao động kịch liệt của mình xuống, nói: “Anh muốn gảy à? Dù sao đàn này cũng là của chúng ta, chúng ta về nhà cũng có thể đàn.” 

“………” Bắc Tư Ninh phản ứng lại kịp, mặt lạnh xuống: “Ai rảnh đâu đàn riêng cho ngươi nghe, mơ đẹp quá.” 

Trợ lý giám đốc Lưu đột nhiên chui từ đâu ra sau lưng bọn họ. 

“Zzzzzzzzz đại!” Trợ lý hưng phấn: “Cuối cùng anh cũng trở lại! Tiết mục này kết thúc là đến các anh rồi, có thể vào hậu trường ngay bây giờ luôn! A! Đừng cắt danh sách tiết mục mà!Hu hu hu! Ơ này, ngài Bách đâu ạ?” 

“Lát nữa anh ta mới đến, mọi người nhờ người kéo dài thời gian một chốc.” Văn Tranh nói. 

Bắc Tư Ninh còn đang suy nghĩ ba hồi của hắn, đứng lên nghiêm túc hỏi trợ lý: “Phát lại của mấy người có bằng nghe tại hiện trường không?” 

“Hả?” Trợ lý đơ người nói: “Chắc qua sóng vô tuyến sẽ không được như hiện trường…….”

Bắc Tư Ninh trừng Văn Tranh: “………. Vậy ngươi được lợi rồi.” 

Ý là sẽ cho anh một buổi trình diễn trực tiếp.

Văn Tranh nghĩ, rốt cuộc anh có tài đức gì mà có thể may mắn gặp được hắn. Sau khi về nhất định sẽ nấu cho hắn thật nhiều món ngon, thuận tiện học tập Tiểu Ngọc. 

Nếu không cảm giác tội lỗi hôm nay sẽ thành vô ích. 

Điện thoại di động bỗng sáng lên, có thông báo tin nhắn, là của đội trưởng Lạc. 

[Ba tháng sau về căn cứ Bắc Hải bắt đầu khôi phục huấn luyện. Giá trị có khuynh hướng đi lên, nghỉ phép kết thúc.]

Ba tháng, anh phải nắm chắc thời gian. 

Văn Tranh trở về màn hình chính, thuận tay xóa tin nhắn. 

***

Tiệc tối đại hội streamer cũng chỉ mang tính giải trí mà thôi, sẽ không ai đòi hỏi tiết mục hoàn hảo, kỹ thuật cao siêu gì gì đấy, chuyện này không lên kế hoạch thì khán giả cũng biết. 

Nhưng nếu vừa hoàn hảo lại vượt trội hoàn toàn, khán giả và fans chắc chắn sẽ hóa rồ hóa dại. 

Sau khi tiết mục Bắc Tư Ninh kết thúc, suốt mười lăm phút bình luận nhiều đến mức không thấy rõ. 

- Tôi đơn phương tuyên bố, tôi với Ngọc Trai chính thức là của nhau.

- Má nó ổng là bảo bối tuyệt vời gì vậy, bỗng nhiên tôi phát hiện ra tại sao mình không ghét được cái nết tự do phóng khoáng quá đà của Ngọc Trai rồi, thì ra do người ta có vốn liếng để làm thế!

- Em yêu anh (la lớn)

- Rốt cuộc bài này là bài gì vậy, tôi mang bản nhạc này đi dò cũng không có kết quả, mấy cổ khúc trong kho cổ khúc tuổi tôm khi so với mấy bài này. 

- Có ai học nhạc không đến xem chút đi.

- Học nhạc bình thường không đánh giá được, phải học nhạc cụ cổ.

- Bây giờ ít người học nhạc cụ cổ lắm, nhiều lắm là đàn tranh, đàn này tôi còn chưa nghe bao giờ. 

- Ngồi xổm chờ….

…….

- Nếu nói học đàn tranh thì tôi xin giơ tay. Tôi học đến năm nay mới ngừng, luyện mười năm. 

Tôi chỉ có thể nói, trình độ này của Ngọc Trai đã vượt qua tiêu chuẩn của thầy tôi từ lâu. Bởi vì âm sắc của đàn tranh tương đối sáng, nó là một nhạc cụ dễ học, mà đàn cổ lại khác, âm sắc thấp, vì ít dây đàn nên kỹ thuật cũng khó, cảm giác như một chiếc loa siêu trầm ấy. 

Mặc dù giáo sư của tôi cũng học đàn tranh nhưng thầy lại biết rất nhiều về nhạc cụ cổ, tôi vừa mới cho thầy xem bản cắt chính thức, thầy bảo nếu người này không phải cao nhân ở ẩn thì cũng chính là quốc bảo. 

Sau đó tôi bị chửi rằng sao ngu quá vậy (mỉm cười mệt mỏi).

- …….quốc bảo???

- Bạn trên chờ đã, bạn nói giáo sư nào!

- Trường nào.

….

- Sau khi có sự đồng ý của thầy, tôi xin trả lời: Học viện âm nhạc đệ nhất Trung Quốc, giáo sư Hạ Nhã Thu.

- ??????

- Đù má nay tui coi livestream một bữa tiệc thôi mà còn có thể thấy được tình tiết kịch tính như thế này. 

– Hạ Nhã Thu!??????

- Đù má giáo sư Hạ khen thẳng mặt luôn kìa, rốt cuộc Ngọc Trai là ai vậy, thật sự đây chỉ là một bữa tiệc của kênh livestream thôi á hả? Xuân vãn năm ngoái còn không mời được giáo sư Hạ ấy………..

- Tôi không thích nghe nhạc hòa tấu thế này, nhưng tôi thấy bản nhạc của Ngọc Trai rất hay. 

- Tôi ban đầu: Ngọc Trai có thể làm gì? Ảnh chỉ cần mặt đẹp là được rồi ~ có hát như shit cũng khum sao ~

Tôi của sau này: Thế giới này thật sự có người vừa đẹp vừa giỏi.

- Tôi hiểu, hèn gì Ngọc Trai bận đồ cổ trang đẹp thế này…… hẳn ảnh đã luyện đàn cổ thành khí chất của chính bản thân ảnh nhỉ. 

Bỗng nhiên tôi tưởng tượng ra cao thủ gảy đàn không rành thế sự trên đỉnh núi tuyết.

- Trời má cao thủ gảy đàn à há há há há

…….

- Thích thú rung chân, video của Ngọc Trai được nhiều Weibo truyền thống share rồi, trong đó còn đủ các loại hội nhóm nhạc cụ khác nhau nữa. 

- Nói gì? Chỉ bảo đàn hay thôi?

- Không, bọn họ xoáy vào lam nhan thịnh thế của Ngọc Trai hơn.

- Éc éc éc éc éc.

- “A aaaaaa Ngọc Trai đẹp quá aaaaaaa” kiểu vậy à? Này không phải chúng ta của ngày thường sao?

- Mặc dù đã có kết luận từ trước nhưng giờ phút này tôi đột nhiên tin rằng, lam nhan  thịnh thế của ổng là hàng real.

Mấy người nghĩ mà xem, một cao thủ đánh đàn sao có thể dành thời gian cho mặt được? (tức cười).

- Kết án.

………

- Bây giờ tôi rất muốn biết tiết mục thứ ba của bọn họ là cái gì. 

- Tui cũng thế, hy vọng Ngọc Trai lại làm gì đó rúng động lòng người nữa. Tạm thời, Dương Hà và Ngọc Trai biểu diễn không tệ, đủ vả mặt 80% streamers dày công tập luyện và chuẩn bị kỹ lưỡng khác, gia tộc này thật sự lợi hại á ha ha ha ha.

- Tôi bị tài lẻ của hai người họ khơi gợi hứng thú rồi, tôi còn gọi cả phụ huynh tới coi livestream nữa cơ, tôi nói sẽ có một anh trai cực kì đẹp trai biểu diễn tiết mục làm con người ta rúng động.

- Chị em!!!! Tin nội bộ!!! Nghe nói tiết mục cuối này là do Z đại lên ý tưởng. 

- Hợp lý, mặc dù tên là gia tộc Đại Vương, nhưng nòng cốt không phải Z đại à.

- Cho nên Z đại cho chúng ta xem cái gì? Hào hứng quá, tôi chưa nghe Z đại hát bao giờ, ngay cả huýt sáo còn không huýt, cảm giác cứ như không có tế bào văn nghệ ấy, nhưng ảnh biết đánh đấm!

- Đừng nói nhảy nhóm nha, nhảy bài trẻ con thì không khó lắm, kỹ thuật và thể lực của Z đại cũng hơi bị trâu, học một bài nhảy chắc không khó lắm đâu. 

- Tôi đoán là xoạc chân á.

- …… Bạn trên có độc hay gì!???

- Xoạc kìa má ơi cứu!! Nhưng tôi nghĩ Z đại có thể chạm đất á, khẳng định luôn. 



- Thống kê cái nào, trước mắt có 28 phiếu cho dùng ngực đập vỡ đá lớn, 5 phiếu xoạc, 3 phiếu xiếc, 67 phiếu cho ương ca* Đông Bắc.

- Mấy người thích ương ca Đông Bắc đến vậy á hả?

- Có hát, có nhảy, có xiếc (ném khăn), còn có biểu diễn. Tốt biết bao! Anh em, tôi cũng thích ương ca Đông Bắc.

- Chờ đợi kết quả, ôi cái tay hào hứng tội nghiệp của tôi. 

***

“Ba, mẹ, hai người đang coi gì thế? Livestream?”

Trong biệt phủ ở ngoại ô Dung thành, hình chiếu trong phòng khách vang tiếng ồn ào của buổi tiệc tối. 

Lưu Ngân Hà vừa mới tắm xong, còn đang đội khăn tắm ướt trên đầu, bước xuống cầu thang xoắn ốc có hơn chục con mèo đang nằm, nghiêng đầu tò mò nhìn. 

“Hai người thích cái này khi nào thế, ngay cả con còn chả thèm xem, không vui gì hết.” Gã lầm bầm lau tóc rồi quay ngược lên trên. 

“Lăn xuống đây cho ba!” Trên ghế sofa, một ông chú trung niên tóc đen quát: “Ba mẹ vừa mới xem một tiết mục rất văn hóa xong, đứa nhỏ này rất tốt, vô cùng tài hoa!”

Bên cạnh ông là một người phụ nữ trung niên đeo khăn choàng cổ thêu hình mèo, mặt đầy nước mắt: “Khi nãy ba mẹ còn bảo nhau, già đầu thế này rồi, có vài đạo lý đơn giản đến giờ mới hiểu được, không nên kì thị và thành kiến, nếu không sẽ bị vả mặt!” 

Khóe miệng Lưu Ngân Hà giật giật, cảm thấy ba má mình điên rồi. 

“Tiết mục văn hóa? Ba mẹ nhìn mấy con nhỏ bận bikini này nhảy choi choi rồi hát hò, thế mà bảo này là tiết mục văn hóa?”

Gượng gạo. 

Khóe miệng Chủ tịch tập đoàn Galaxy hằn sâu dấu vết thời gian, ông mắng: “Mẹ vừa nói mà không nghe à? Chính cái chương trình bị chúng ta coi là low này, mới vừa có một thiên tài biểu diễn xong, kỹ năng đàn đó làm người khác chết mê chết mệt.”

Phu nhân chủ tịch vội vàng gật đầu: “Là thật, cục cưng đợi lát nữa coi phát lại đi.”

“Có hay gì gì đó đi chăng nữa thì cũng diễn xong rồi, ba mẹ coi tiếp gì chứ? Còn muốn xem xem còn thiên tài nào nữa không hả?” 

“Haizzzz, không phải, mẹ đập chết con giờ!” Phu nhân ngoắc tay, đè Lưu Ngân Hà bất đắc dĩ xuống sofa: “Chờ lát nữa biết, mẹ có điều tra rồi, internet người ta bảo cậu ta còn biểu diễn một tiết mục nữa!” 

“Hừ.” Chủ tịch cũng không tự nhiên lắm: “Cứ để cho nó bỏ qua thiên tài thế này đi, là tổn thất của nó!” 

Lưu Ngân Hà: “……..”

Hắn bế một con mèo bò sữa dưới đất lên, ôm vào lòng, bản thân cũng ngồi ngay ngắn.

Đôi mắt nhỏ rũ xuống nhìn chằm chằm TV không chớp mắt.

Hắn cũng muốn nhìn thử xem là người nào có thể làm ba mẹ gã u mê thế này, bình thường chỉ có mấy người tốt nghiệp bằng xuất sắc ngành Sinh Vật Học mới có thể khiến cả hai nhiệt tình đến thế.

Mấy cô gái trong tivi nhảy xong, MC lập tức xuất hiện.

“Tôi tin mọi người đã chờ đợi rất lâu rồi!”

“Aaaaaaaaaaaa…” Bên dưới gào thét.

“Gia tộc Đại Vương thành lập tạm thời, chỉ mất một đêm đã chuẩn bị xong tiết mục, mọi người mong đợi chứ?”

“Mong~~~đợi~~~”

“Vậy tôi cũng không nói nhiều nữa, mời năm thành viên của gia tộc Đại Vương, Z đại, Đại Vương, Tiểu Ngọc, Bách Sương, và cả Dương Hà, mang đến cho mọi người tiết mục ‘Người dùng nhất định phải biết’!”

“………???”

Lưu Ngân Hà và ba mẹ gã cũng không phản ứng kịp, chỉ nghĩ trong đầu, cái tên tiết mục gì kì cục vậy, chẳng lẽ là kịch ngắn?

Ba người tò mò kinh khủng, nhìn chằm chằm tivi như sợ bỏ qua bất kì hình ảnh đặc sắc nào.

Sân khấu đen như mực từ từ sáng lên, ánh sáng chiếu vào một người trên sân khấu.

Giọng người nọ rất hay, trầm ấm dịu dàng như chiếc đàn được người thợ mộc dành mười năm để đánh bóng, rất tao nhã.

Hắn nói: “Chào mừng bạn đến với mục đăng ký tài khoản của ‘Livestream Ái Miêu’. Để bạn có thể sử dụng thuận tiện hết mức có thể, mời bạn đọc thật kỹ người sử dụng phải biết. Thứ nhất, vốn trang web……..”

Sau đó là đến giọng của một cậu chàng nhỏ nhắn, đằng hắng một cái, đọc tiếp: “Thứ hai……..”

Lại có hai người khác đi ra, vừa cao vừa đẹp trai, Lưu Ngân Hà thấy một người trong đó rất quen mắt, hình như đã từng gặp đâu đó rồi, nhưng gã đã bị cái hướng dẫn sử dụng này làm cho mụ mị đầu óc đến mức mất luôn năng lực suy nghĩ, nghe xong điều thứ tư bèn chầm chậm quay đầu.

“……. Tiết mục văn hóa?”

Chủ tích và phu nhân im lặng không lên tiếng, tỏ vẻ mình đang coi, Lưu Ngân Hà không nên ồn ào, tiếp tục nghiêm túc xem tiết mục, bởi vì thiên tài họ mới thành fans chưa xuất hiện.

“Thứ năm.” Ánh đèn di chuyển, Bắc Tư Ninh mặt không đổi sắc đọc: “Nội dung trang web cung cấp, do các streamer và trang web cùng nhau phụ trách. Trang web tuân thủ pháp luật và luật pháp liên quan, đối với những video, phụ lục, nội dung lệch lạc, trang web sẽ tiến hành khóa và yêu cầu sửa chữa, vi phạm điều trên ba lần…….”

Lưu Ngân Hà: “Ba, mẹ……..”

“Đừng quấy rầy!” Chủ tịch phu nhân cảm động chảy nước mắt: “Con nghe đi, hay quá trời!”

Chủ tịch cũng nói: “Nội dung rất có tính giáo dục!”

“Đúng vậy, có biết bao người chưa thèm đọc cái người dùng phải biết này đã bấm tôi đồng ý lúc đăng ký tài khoản, có ai đọc kỹ đâu! Đây là hành vi lừa dối, không nên ủng hộ!”  

“Nhưng nhìn mấy đứa nhỏ đi, ý thức cao chót vót, còn đọc điều khoản trang web nữa, rất quan tâm đến người dùng.”

“Đáng được mọi người khen ngợi, không hổ là người có ăn có học.”

“Thiên tài, đúng vậy.”

Lưu Ngân Hà: “…….”

Hỗn loạn quá vậy!

***

Nhóm năm người Văn Tranh dùng khí thế lãnh khốc xuống hậu trường, làm mọi người sợ hãi.

Người trên hành lang rối rít né, ai cũng bày vẻ mặt kính sợ.

Đại lão, đúng là cợt nhả mà, làm việc người bình thường không ai nghĩ đến.

Cuối cùng cũng vào phòng nghỉ không có ai, Đặng Phác Ngọc là người đầu tiên không kiềm được, bật cười.

“À há há há má ơi! Lúc Dương Hà mới đọc á, bên dưới có một tên mập nào đó đang gặm dưa hấu, vừa nghe xong thì sợ đến mức rớt luôn miếng dưa! Chắc Dương Hà anh không thấy đâu ha hahahahahah………..”  

Cậu quay đầu nhìn sang, Dương Hà đã ngồi xổm dưới đất, run rẩy phất tay tỏ ý mình không nhịn được nữa.

Mặc dù mặt Văn Tranh vẫn vậy nhưng khí chất bỗng đổi sang kiểu hớn hở: “Kênh livestream cho mỗi người chúng ta tận hai trăm ngàn, vậy chúng ta phải làm gì đó có lợi cho kênh. Tôi cảm thấy tiết mục này rất tốt, ấn tượng sâu sắc.”

Bách Sương dựa cửa lướt điện thoại, nghe thế bèn xúc động nói: “Haiz, lên hotsearch rồi.” 

Này không lên hotsearch mới là lạ. 

Giám đốc Lưu ráng rặn ra nụ cười, mặc dù ban đầu cảm thấy tiết mục này quá qua quýt, nhưng lên tới tận hotsearch nên ông cũng vui vẻ đưa tiền, đêm đó thẻ mỗi người được cộng thêm hai trăm ngàn, ngoại trừ Văn Tranh, thẻ anh cộng thêm năm trăm ngàn. 

Bắc Tư Ninh không có thẻ cho nên chuyển sang thẻ của anh luôn, ngoài hai trăm ngàn đó ra, còn một trăm ngàn còn lại là do bên trên nhìn trúng tiết mục của Bắc Tư Ninh, thưởng thêm cho hắn một trăm ngàn. 

Lúc Văn Tranh sắp xếp hành lý mới nói: “Bài khi nãy của anh khiến cả giới học thuật chấn động, có một giáo sư nghiên cứu đàn cổ hỏi anh đàn bài nào, ai dạy. Anh có muốn trả lời không?” 

“Hả?” Bắc Tư Ninh mờ mịt: “Ổng cảm thấy ta đàn hay à?” 

“Đúng vậy.” Văn Tranh gấp được nửa đống quần áo của hắn, khó hiểu nhìn hắn: “Không phải anh khăng khăng mình đàn tốt à, sao đến khi người khác khen thì lại không tin?” 

Bắc Tư Ninh yên lặng một hồi, mới mất tự nhiên nói: “Tất nhiên tin. Khen đâu ta nhìn chút…..”

Văn Tranh buông quần áo xuống, dạy hắn xem hotsearch, màn hình bây giờ toàn mấy câu khen ngợi hắn, Văn Tranh cũng không sợ hắn thấy gì. 

“Mấy thứ thế này có từ khoá, anh bấm vào là có thể xem. Nếu anh muốn quan tâm cũng được, sau này người nào muốn nói gì với anh, cũng sẽ thông báo cho anh.” 

Bắc Tư Ninh do dự một chốc mới mở ra, vừa mở ra đã bị một mớ lời khen lên trời xuống biển đập vào mặt. 

Văn Tranh quan sát hắn, anh nhìn thấy biểu cảm hơi hoảng của hắn. Thật sự bất ngờ?

Mấy câu gào thét của đám nhan cẩu thì không cần nói, anh đã từng đọc trực tiếp cho Bắc Tư Ninh nghe rồi, nhưng nhìn mấy người khen trình độ đánh đàn của hắn, hắn xem cực kì nghiêm túc, đọc từng cái từng cái một. 

Khóe miệng không tự giác nhếch lên, nom khá đắc ý. 

Văn Tranh để hắn từ từ xem, anh lẳng lặng thu dọn tất cả hành lý của cả hai. Kiểm tra lại phòng tắm, vén chăn lên, sau khi chắc chắn không có gì rơi xuống mới nhìn sang ba túi quần áo lớn, anh đau đầu. 

Sau khi về chắc chắn Bắc Tư Ninh không thể về nhà với anh được, anh cũng không có ý định bảo mèo tinh đi cùng mình, 90% Bắc Tư Ninh sẽ không đồng ý. 

Anh cho mình một tháng, theo đuổi Bắc Tư Ninh. 

Vậy bắt đầu từ bây giờ, có mấy hành động nhỏ có thể thực hiện được. Tim Văn Tranh đập rộn lên, tranh thủ lúc Bắc Tư Ninh không chú ý thì nhét hết quần áo của hắn vào vali mình. 

“Mời anh ta đến nhà” get được thành tựu. 

——

Chú thích:

Ương ca Đông Bắc: (loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch)

Bình luận

Truyện đang đọc