NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI



Hai bên đường là những cây phượng tím khổng lồ, con đường nhỏ chính giữa ngập trong những cánh phượng tím, ánh mặt trời ấm áp, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, cảnh tượng ấm cúng và yên tĩnh.
Đáng tiếc, ngoại trừ Văn Tranh, ba người còn lại ai cũng mặt mày mơ màng, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp.
Đặng Phác Ngọc: "Á đù! Hoàng....hoàng tử!"
Đại Vương: "Vầy là sao???"
Sơn Vũ Dục La: "....Xin chào?"
Đại Vương nhìn trái nhìn phải, tức giận nói: "Sao hắn ta lại ở chỗ này!?" Giơ tay chỉ về phía Sơn Vũ Dục La.
Sơn Vũ Dục La sửng sốt: "Tôi sao?"
"Hoàng tử, cậu biết ảnh hả?" Đặng Phác Ngọc bất ngờ: "Tôi cứ cho rằng cậu không xem livestream chứ!"
Sơn Vũ Dục La: "A, cậu là...."
"Đừng có gọi ta! Đừng có nhìn ta! Cũng đừng hòng chạm vào ta!"
Sau một trận náo loạn, ba người nhất trí nhìn về phía Văn Tranh.
"....Đừng nháo nhào lên nữa, mọi người giới thiệu chút đi, đang livestream đấy." Anh nhìn Sơn Vũ Dục La: "Hôm nay Đại Vương chơi chung với chúng ta, mọi người trong phòng livestream của tôi có thể thấy cậu ta, mọi người trong phòng của anh cũng có thể, chúng ta công bằng."
Đại Vương bị trở thành may mắn vừa mờ mịt vừa bực bội.
Sơn Vũ Dục La hơi xấu hổ, cũng biết lần trước fans của mình nói ra nói vào Văn Tranh, mình lại không đứng ra giải quyết, khiến Văn Tranh thất vọng.

Bầu không khí trầm xuống, Sơn Vũ Dục La vội vàng mở miệng chữa cháy: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy không công bằng, nhưng cũng cảm ơn cậu đã hẹn Đại Vương.

Hôm nay cùng nhau phấn đấu nhé, Đại Vương?"
Đại Vương: ".....A."
Mọi người:
-Tu La tràng.
-Tu La tràng kìa há há há
-Ôi cái Tu La tràng mới lớn làm sao, đây là cái vòng quan hệ phức tạp gì thế này
-Tuy rằng tui đã đánh nhau với fans Sơn Vũ cả tuần rồi, nhưng giờ phút này tự nhiên tui phấn khích quá
-Má ơi sao tự nhiên Z đại đi livestream chung với thể loại tâm cơ này vậy trời?
-Quản trị viên đâu quản lý phần bình luận đi, đừng có chửi nhau coi, chửi nhau nữa bọn tôi sẽ không xem livestream được mất
-Tôi mới sắp xếp lại quan hệ nè! Tiểu Ngọc: Bạn gei của Z đại, cục cưng nhỏ, vật trang sức nhiều năm, ngôi sao may mắn
Sơn Vũ Dục La: Từng gặp mặt đi ăn một bữa ngoài đời, không khí khá hài hoà, vừa gặp đầu tiên đã có hứng thú không bình thường với Z đại.


Fans hai bên đánh nhau lu xà bù như vậy vẫn livestream chung với nhau được, chứng tỏ quan hệ của cả hai có lẽ không tệ.
Vương Ngọc Trai: Người đẹp mới vào nghề, Z đại tự tay ban danh, nghe nói từng gặp một lần trong Đào Sát rồi, chỉ là chúng ta không biết cuộc gặp đó xảy ra hồi nào thôi.

Bay thẳng lên hot search nhờ tài tạo mặt, trông có vẻ ích kỷ, đã từng làm Z đại tức đến mức thông báo rằng ảnh sẽ giết nếu còn để ảnh nhìn thấy lần nữa, sau đó Z đại tự vả sưng vêu mặt mình luôn.

Tôi đoán có lẽ là do nhan sắc này tốt thật.
P.S: Tiểu Ngọc ghen với Sơn Vũ, nói trong phòng livestream của mình là Z đại chỉ livestream với Sơn Vũ một lần thôi; Sơn Vũ lại muốn gia nhập nhóm của bọn họ, nói thẳng trong phòng livestream của ổng là ổng thưởng thức Z đại, muốn livestream và chơi chung với nhau; Ngọc Trai không có livestream, nhưng vừa nhìn thấy Sơn Vũ đã nổi máu, có lẽ là hận ổng thấu xương.
-.....
-...........
-Để tôi nhá máy bảo bà ngoại tôi lên coi drama
-Xuất sắc
-Tiểu Ngọc đáng thương, tôi ủng hộ Tiểu Ngọc, sao có thể bỏ mặc người vợ Tào Khang của mình như vậy được!? Đi tặng quà cái đã.
-Tiểu Ngọc đáng thương cái gì! Mấy người xem cậu ta hận không thể quấn dính cứng ngắc Vương Ngọc Trai kìa, dám cậu ta đang nghĩ cách đào tường z đại lắm
-Ê khoan, lầu trên, lắp não chưa?
-......
Văn Tranh nhắm mắt, tắt khung bình luận, nhắm mắt làm ngơ.
Hai bên con đường nhỏ hẹp là biệt thự đơn lập, khoảng cách giữa hai biệt thự cũng không lớn.

Nhìn sơ qua khá giống với khu dân cư của người giàu.
Bốn người bước trên con đường phủ đầy cánh phượng tím, bầu không khí vô cùng quái dị.
Lúc Văn Tranh nhấn đồng ý không nghĩ Đại Vương sẽ phản ứng lớn đến vậy.

Đối phương chẳng biết gì về game và livestream, sao lại biết Sơn Vũ Dục La? Làm sao lại có địch ý lớn như vậy với Sơn Vũ Dục La?
Anh vừa đi vừa suy nghĩ, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý tưởng vừa lỗi thời vừa kinh dị.
Đừng nói cậu ta là fans của anh nhé?
Ngẫm lại xem, nếu cậu ta có thiết bị lên mạng thế này, cho dù hoàn cảnh trước kia có đặc biệt, thì hiện tại cũng đã được giải phóng.

Lên mạng, chơi Weibo, cũng là chuyện bình thường.
Còn Sơn Vũ? Chậc, bởi vì anh ta bị anh đè xuống, cho nên fans của anh ta bất mãn, đánh nhau rầm trời với fans của anh trên webweb tận mấy trận.
Theo như những gì Đặng Phác Ngọc nói, fans hai bên bây giờ như nước với lửa, vừa thấy nhau đã lao vào cào cấu cắn xé đối phương.
Văn Tranh chưa bao giờ có hứng với cái đấy, cũng không cho rằng fans của mình phải đứng lên bảo vệ mình mới được gọi là fans chân chính, nhưng đột nhiên nhìn thấy Đại Vương có phản ứng mạnh đến vậy, khiến anh rơi vào nghi hoặc.
Tính tình của Đại Vương, nhìn thế nào cũng không giống loại có thể thành fans của streamer mà?
"A." Đặng Phác Ngọc đột nhiên dừng lại: "Hình như chúng ta quay về chỗ cũ rồi?"
"Cái gì?" Văn Tranh hồi thần, dạo quanh một vòng: "Đây là vạch xuất phát hả?"
Đặng Phác Ngọc: "Hình như là vậy, rèm cửa của cái cửa sổ kia màu tím, ga giường ngoài ban công màu xanh lam.

Lúc mới vào em cũng thấy y chang...hình như vậy.
Văn Tranh hít sâu một hơi, vứt mớ suy nghĩ lung tung khỏi đầu: "Đại Vương, Sơn Vũ, hai người thấy sao."
Gương mặt quyến rũ của Đại Vương bí xị: "Không chú ý."
Sơn Vũ Dục La cười trừ, nhìn mặt xem ra là chẳng muốn để tâm: "Lúc tôi mới vào cũng không chú ý lắm, không bằng chúng ta đi lại một lần đi."
Lúc này cả bốn đều ngưng nghĩ vẩn vơ, sau khi dạo hết một vòng, quả đúng như Đặng Phác Ngọc nói, quỷ dựng tường.
Cho dù đi xuôi, đi ngược thế nào đi chăng nữa, đều sẽ trở lại vạch xuất phát.
Văn Tranh mở menu game, nhìn tên phó bản: [Tình Yêu Của Phượng Tím]
Cái tên nghe nên thơ thật.
"Phượng tím có ý nghĩa nào không?" Văn Tranh hỏi.
Đặng Phác Ngọc lắc đầu, Sơn Vũ nói: "Nếu tôi nhớ không lầm là tình yêu tuyệt vọng, hay yêu từ cái nhìn đầu tiên gì đấy, nói chung là có khá nhiều nghĩa."
Tình yêu tuyệt vọng? Yêu từ cái nhìn đầu tiên?
Mấy thứ này đều không thể trở thành manh mối cho bọn họ vào cảnh chính.
Cho dù khung cảnh có đẹp thế nào, một khi dính đến quỷ dựng tường, lập tức trở nên kinh dị.

Hàng cây phượng tím hai bên đường như không thấy điểm cuối, Văn Tranh thôi không nhìn hàng phượng nữa, quay đầu nhìn về phía biệt thự gần nhất.
"Cảnh chính phải ở nơi nào đó chúng ta có thể thấy được.

Mấy ban công khác không có thứ gì màu tím hay xanh lam, chỉ có nhà này có." Anh dẫn đầu đi về phía biệt thự, bị hàng rào đen chặn lại, Văn Tranh duỗi tay đẩy thử, không nhúc nhích.
"Khi nãy em có rớ vào thử" Đặng Phác Ngọc bực bội: "Không có cửa vào, chỉ có lan can, em tính.....** mé!"
Không biết từ khi nào, cuối con đường xuất hiện một cô gái, đang chậm rãi bước về phía cả bốn.
Một cơn gió thổi qua, cánh hoa tím lơ lửng trong không khí, cô gái đến gần, chưa nói gì, bốn người đã cảnh giác đồng thời lùi về sau một bước.
Cô gái: "...."
Mọi người:
-Ha ha ha ha ahahaha không tin được, sợ kìa!

-Rõ ràng là Tu La tràng mà, sao giờ ăn ý vậy!?
-Chị NPC hơi bị xinh luôn, nếu là tôi tôi đã nhào lên rồi, có lý do hoài nghi tính hướng bốn con người này đều.....
-Thẳng như cây thước dẻo
Sơn Vũ Dục la là người đầu tiên phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng: "Vị này, cô có việc gì?"
Black-box test đã bước vào tuần thứ ba, phó bản bây giờ đa số là ba sao và năm sao.
Trước khi kết thúc test, bảng xếp hạng sẽ được giữ kín, sau khi test kết thúc sẽ dựa vào tỷ lệ thành công của người chơi, thời gian giải quyết phó bản của người chơi, phản hồi của tester cao cấp để chấm điểm.

Nhưng dù sao cũng phải nói, phó bản hiện tại chắc chắn khó hơn mấy cái trước, cốt truyện chắc chắn cũng phức tạp hơn.
Giống như NPC này, sẽ có nhiều chức năng hơn vị bệ hạ nhỏ kia, có thể giao lưu sơ sơ.
"Tôi muốn nhờ mọi người giúp tôi một việc, tôi đã quên một chuyện rất quan trọng."
"Chuyện gì?"
"Tôi đã từng yêu một người, nhưng ký ức tôi trống rỗng.

Tôi muốn tìm lại được quá khứ."
Cô gái rất trẻ, là gương mặt của người phương Đông.

Khóe mắt hơi chùng xuống, trông vừa đáng thương lại vừa ngây thơ.
Người phương Đông thường xuyên bị nói dùng bùa ngưng đọng thời gian, nhìn không ra tuổi, nhưng khí chất của cô gái trước mặt này rất huyền ảo.
Cô nói cô đã từng yêu, giọng điệu buồn bã, áo len màu be, váy dài màu đen, phong cách trang điểm cũng thiên về trưởng thành hơn.

Nhưng chỉ nhìn mặt của cô không, nói chưa đến hai mươi cũng không quá.
"Tìm thế nào?" Sơn Vũ hỏi tiếp.
Cô gái hơi cúi đầu: "Tôi không biết....."
"Đây là nhà của cô à?" Văn Tranh đột nhiên hỏi.
Mắt của cô gái sáng lên, nhìn ban công đang phơi ga giường màu lam, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi, đây là nhà của tôi."
Vừa dứt lời, hàng rào sắt đã rung chuyển, giống như trò chơi xếp gỗ, sau khi vài chi tiết nhỏ thay đổi xong, hàng rào sắt bóng loáng ban đầu nháy mắt biến thành cửa sắt hoạ tiết hình hoa, duỗi tay là có thể mở.
Đặng Phác Ngọc thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng có chỗ vào! Con đường này còn thấy ghê hơn cả mật thất....."
Cậu ta đang muốn đẩy cửa vào, đã bị Đại Vương túm cổ áo kéo lại.
Đại Vương cau mày hỏi cô gái kia: "Bọn ta tìm ký ức cho cô thế nào? Tìm ra sẽ được gì?"
Cô gái nghĩ nghĩ: "Tôi từng yêu một người, có một quyển nhật ký, rơi khắp nơi trong nhà.

Nếu mọi người có thể tìm được nó, tôi cũng có thể nhớ lại....."
"Được lợi gì." Đại Vương nhấn mạnh.
".....Tìm được quá khứ của tôi rồi, mọi người có thể ra khỏi nhà tôi?" Cô gái nghiêng đầu.
Tuy rằng không hỏi được cái gì, nhưng manh mối có nhật ký khiến Đặng Phác Ngọc và Đại Vương khá vui, cả hai bèn xem NPC như đồ chơi, thay nhau đùa.
Văn Tranh đẩy cửa: "Có nhật ký, nhớ rõ, mau vào."
Sơn Vũ Dục La nhấc chân đuổi kịp, cười nói với cả hai: "Không sao, cô ấy nói rơi nhật ký, chứng tỏ nhật ký có thể nằm ở bất kỳ nơi nào trong nhà, tìm rất dễ.

Tìm được rồi, sẽ biết chuyện cần làm, cho dù hỏi không ra cũng sẽ không ảnh hưởng đến game."
Mặt Đại Vương đối sầm ngay lập tức, hung hăng nhìn chằm chằm Sơn Vũ, cứ như muốn xé hắn ra làm hai.
Đăng Phác Ngọc cảm nhận khí lạnh xung quanh Đại Vương, im lặng lùi về sau một bước.
Mọi người:
-Kích thích.
-Này là sắp đánh nhau rồi hả?
-Ngọc Trai! Xé hắn ta ra! Cố lên! Tôi ủng hộ anh!
-Người ta đang vui vẻ, cứ một hai phải khiến người ta mất hứng, tôi phát hiện con lươn này ngày càng không đáng yêu, trước kia cũng chẳng cảm thấy con này đáng yêu
-Sao, ảnh là trùm giải câu đố đấy, nói có gì sai? Chỉ một cuốn nhật ký mà thôi, vào trong rồi chắc chắn có thể thấy, lãng phí thời gian ngoài này làm gì, rảnh quá không có gì làm hả?
-.....Quản trị viên đâu! Quản trị viên ra đây cấm ngôn coi!
-Quản trị viên ra đây cấm ngôn +1! Vứt mấy tên binh con lươn và nói xấu Đại Vương ra ngoài đi!
-Ha ha ha sao lại thành thế này, tại sao nói xấu Đại Vương cũng bị kick?
-Không biết vì sao, lúc Ngọc Trai phát hiện manh mối ấy, bộ dạng cố nén đắc ý của mình lại thật đáng yêu......
Văn Tranh không thấy ba người kia gườm gườm nhau, anh đã sớm bước vào biệt thự.
Đây là một ngôi nhà cực kì bình thường, diện tích cũng không lớn, nội thất bên trong cũng rất bình thường, thậm chí còn mang hơi hướng cổ xưa.
Rèm cửa mang màu của hoa phượng tím, bàn ghế bằng gỗ, vài chậu xương rồng trên bệ cửa sổ đón nắng mặt trời, bên cạnh cũng có bình tưới nước và vài dụng cụ làm vườn.
Hẳn là được chủ nhân chăm sóc rất tỉ mỉ, căn nhà này rất có không khí gia đình.
Trong phòng khách có hai cánh cửa, một cánh ra nhà bếp, một cánh vào phòng chơi, đều có thể mở ra.

Ngoài ra còn có cầu thang dựa tường, có thể lên thẳng lầu hai.
Văn Tranh lên lầu, phát hiện ở trên này có một tấm chắn vô hình, cản anh bước về phía trước.


Hẳn ở dưới có manh mối quan trọng gì đấy, tìm được rồi mới có thể lên lầu, giống như cô gái kia, nói đúng câu biệt thự mới mở cửa.
Lúc xuống lầu, ba người còn lại đã đứng trong phòng khách, bên trái là Sơn Vũ Dục La cười tươi, bên phải là Đại Vương mặt mày đen thui, Đặng Phác Ngọc kẹp giữa tiến thoái lưỡng nan, vừa thấy Văn Tranh đi xuống đã vội chạy lại núp sau lưng anh, một bộ kiên quyết làm trang sức.
Văn Tranh có hơi cạn lời, nhớ ra vì mình cho Đại Vương vào đội mới thành ra thế này, anh đành giao nhiệm vụ: "Thế này đi, chúng ta chia nhau ra tìm thử xem."
"Không lên lầu được, dưới lầu có ba phòng.

Sơn Vũ phòng khách, Đại Vương nhà bếp, tôi với tiểu Ngọc vào phòng chơi, trong trỏng có khá nhiều thứ."
"Không vào bếp." Đại Vương bực bội: "Tại sao ta phải vào bếp, không đi."
Văn Tranh hít sâu: "....Thế muốn đi đâu?"
Phòng khách là địa bàn của Sơn Vũ Dục La, Đại Vương không thèm nghĩ, quyết đoán nói: "Phòng chơi."
Biểu cảm của Đặng Phác Ngọc kỳ lạ, che miệng lẩm bẩm với không khí, hẳn là đang khinh bỉ với phòng livestream của mình.
Ba giây sau cậu xoay người, cười tươi rói: "Được! Thế tôi vào bếp! Hai người nhớ hoà thuận đấy, đừng cãi nhau nha!"
Văn Tranh: "...." Vốn anh muốn nói để anh vào bếp, nhưng giờ ngẫm lại cũng không tệ, bèn gật đầu.
Cẩn thận ngẫm lại, Đại Vương đi theo cũng tốt, dù sao anh có tìm cũng như không tìm.
Văn Tranh biết mình biết ta nghĩ.
Chia làm ba nhóm, bốn người chia nhau ra tìm.

Mới vừa vào phòng chơi, Đại Vương đột nhiên đứng thẳng, phóng thẳng đến giữa phòng.
"Xích đu." Hắn duỗi tay đẩy đẩy dây thừng, xích đu lập tức đong đưa, hắn cứ thế nhìn chằm chằm.
Phòng chơi cũng ngập tràn ánh nắng như phòng khách, được trải thảm màu xám, rất sạch, to gấp hai lần phòng khách.

Văn Tranh tự nhiên cảm thấy nơi này rất phù hợp cho con nít chạy chơi, xích đu rồi miếng gỗ xếp hình gì đấy.
Nhưng cô gái kia nói, muốn tìm người mình từng yêu, nội dung của phó bản này hẳn là câu chuyện tình yêu của cô gái kia.
Nhưng vì sao lại có căn phòng này? Chẳng lẽ cô gái kia tuy trông trẻ, nhưng đã có con với nam chính?
Văn Tranh im lặng nghĩ một hồi, lại nhìn chằm chằm Đại Vương một lát, nhắm mắt lại.
"Muốn ngồi lên đúng không, cần tôi đẩy không?"
Đại Vương: "......"
Chú thích:
Tu Là tràng: Nôm na là hiện trường hỗn loạn
Vợ Tào Khang: Tào Khang trong nghĩa bóng tức là chỉ về sự khổ cực, còn trong nghĩa đen thì "tào" hay còn gọi "tao" là cái máng, cái nơi cho súc vật ăn, còn "khang" là cám gạo.

Chỉ những thức ăn khi con người ta nghèo khổ mới ăn chúng.

Vì vậy, nghĩa chính của chữ "Tào Khang" được người xưa sử dụng để chỉ một định chế phải đạo, lấy sự hy sinh, chung thủy làm đầu.

Người vợ Tào Khang chính là người ở bên chồng lúc khó khăn hoạn nạn, cùng chồng vượt qua mọi thử thách để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Nguồn gốc từ 2 từ này được xuất phát từ câu chuyện của một vị quan hiền lương thời dưới triều vua Quang Võ.

Ông tên là Tống Hoằng, tính tình chính trực lại có tình nghĩa.

Vua Quang Võ có người chị gái là Hồ Dương công chúa đã góa chồng, người này lại đem làm ái mộ Tống Hoằng.
Một hôm, vua Quang Võ cho gọi Tống Hoằng và bảo: "Người đời có câu, giàu đổi bạn, sang đổi vợ, người có cho vậy là chuyện thường tình chăng?".

Nghe thấy lời của vua, Tống Hoằng, người có tình nghĩa, có đức độ đã có vợ, lấy nhau từ thuở hàn vi liền trả lời: "Thần thưa, tào khang chi thê bất khả hạ đường, bần tiện chi giao mạc khả vong" (nghĩa là thần nghĩ rằng, bạn bè từng chơi với mình lúc nghèo nàn thì khi mình giàu sang cũng chẳng nên quên, còn người vợ từng chịu hoạn nạn với mình thì khi phú quý cũng không nên bỏ).

Câu trả lời của Tống Hoằng đã khiến cho vua Quang Võ và Hồ Dương công chùa liền bỏ ngay ý định và càng cảm kích ông hơn
Từ "Tào Khang" cũng từ đó mà được lưu truyền từ đời này sang đời khác để ca ngợi sự hy sinh của vợ chồng.
Quỷ dựng tường: Cứ đi loanh quanh một chỗ mãi chẳng thể thoát ra được..


Bình luận

Truyện đang đọc